Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cường giả Tiên Sứ

- Bị Khổng sư bắt đi?
Trương Huyền nghe tâm trì thần đãng.
Có thể gieo trồng phù chủng cho phụ thân của đám người Thần Dung Hoàng, thực lực tất nhiên vượt qua tích huyết trùng sinh... Loại cường giả cấp bậc này cũng bị Khổng sư bắt đi, vị vạn thế chi sư này, rốt cục mạnh đến mức nào?
Khó trách có thể trấn áp Dị Linh tộc, vài vạn năm không dám động đậy, loại thực lực này quả thực không ai dám phản kháng.
- Phù chủng cũng không đáng sợ, coi như bọn họ bị khống chế, liên hợp một lòng, chỉ cần chúng ta dùng hết toàn lực cũng có thể đánh bại, nhưng mà...
Ánh mắt của Thần Dung Hoàng lộ ra lo âu nồng đậm.
- Ngươi lo lắng nguồn gốc của phù chủng?
Trương Huyền nhìn qua.
Thứ này là năm đó Tiên Sứ thi triển, cũng cho thấy Cổ Thánh bình thường, cho dù là ba đại Hoàng giả cũng không có khả năng khống chế... Bây giờ đối phương lấy ra, khống chế được những người này, từ đâu mà đến?
Lại đại biểu cái gì?
- Vâng! Phù chủng xuất hiện, nói rõ Tiên Sứ cũng sẽ xuất hiện, đây chính là cường giả Cổ Thánh tứ trọng chân chính, đã có thể làm được phá toái hư không, không gian vỡ vụn cũng lông tóc không thương... Nếu như loại người này giúp hắn, nhân số chúng ta nhiều hơn nữa cũng vô dụng!
Thần Dung Hoàng nói.
Cổ Thánh tứ trọng cùng tam trọng, chỉ kém một tiểu cảnh giới, nhưng cấp độ sinh mệnh hoàn toàn khác biệt.
Một cái có thể phá toái hư không, đi vào vị diện cao hơn, mà một cái, chỉ có thể ở lại chỗ này, đủ thấy chênh lệch.
Vài vạn năm qua, Dị Linh tộc, nhân tộc, đản sinh Cổ Thánh coi như không bằng cá diếc sang sông, nhưng ít nhất cũng hàng trăm hàng ngàn... Mạnh nhất chẳng qua tương đương hắn, đi đến tích huyết trùng sinh đỉnh phong, đệ tứ cảnh, chỉ có Khổng sư cùng Ngoan Nhân mà thôi.
Cái khác mạnh hơn cũng làm không được.
Nguyên nhân chính là chênh lệch lớn, lúc này nếu toát ra một vị, đừng nói báo thù, bọn họ có thể chạy thoát hay không cũng còn khó nói.
Đi đến loại cảnh giới này, tuyệt không phải nhiều người liền có thể chống lại.
- Trước đừng lo lắng, đã có quy tắc thế giới hạn chế, liền không có khả năng dễ dàng giáng lâm như vậy, chỉ cần động tác nhanh, giết Linh Hoàng, thì cái gì cũng không cần lo lắng!
Hỏa Tư Cổ Thánh hừ lạnh.
Cái gọi là cường giả Tiên Sứ, hắn cũng kiêng kị, nhưng không phải không xuất hiện đó sao?
Chỉ cần không xuất hiện, thì không cần lo lắng, Linh Hoàng chết, ai còn có thể làm gì bọn họ?
- Không sai!
Cũng biết đạo lý này, ánh mắt Thần Dung Hoàng ngưng trọng, bàn tay giơ lên, đang muốn phân phó mọi người cùng một chỗ động thủ, chỉ thấy Thần Linh Hoàng cười khanh khách nhìn qua.
Vừa rồi mọi người truyền âm, hắn cũng không ngăn cản, mà một mực nhìn.
Dường như đã sớm tính trước, cũng giống như cố ý để khủng hoảng lan tràn ở trong lòng đối thủ.
- Dung Hoàng, ngươi rơi vào cục diện hiện nay, có biết tại sao không?
Thần Linh Hoàng mở miệng.
Thần Dung Hoàng nhíu mày.
- Rất đơn giản, ngươi không có lòng dạ ác độc như ta! Thực lực của ta, mặc dù không bằng ngươi, nhưng tâm lợi hại hơn ngươi nhiều lắm! Ta có thể dùng vô số sinh mệnh của Linh tộc hiến tế, đổi lấy thương thế khôi phục, có thể liên hợp nhân tộc, tiến hành vây giết ngươi, cũng có thể lấy sinh mệnh của mình, hoàn toàn hiệu trung người khác, thậm chí linh hồn cũng không cần... Chỉ vì để ngươi chết! Mà ngươi, không làm được!
Thần Linh Hoàng cười lạnh.
- Ngươi... Có ý tứ gì?
Thần Dung Hoàng sầm mặt lại.
Lợi dụng vô số sinh mệnh Linh tộc hiến tế, thật sự là hắn làm không được, liên hợp nhân tộc, vây công Hoàng giả đồng tộc, hắn cũng không cách nào hoàn thành...
Hắn làm việc có nguyên tắc của mình, cũng không nhẫn tâm như vậy...
Những sự tình này hắn thừa nhận, nhưng cái gọi là sinh mệnh, linh hồn của mình, là dụng ý gì?
- Không có gì, chỉ là muốn nói cho ngươi... Vô độc bất trượng phu, từ xưa người làm việc lớn, không câu nệ tiểu tiết, lòng ta ác hơn ngươi, cho nên thắng lợi cuối cùng nhất, nhất định là ta!
Thần Linh Hoàng cười ha ha một tiếng, vung tay lên, trong mắt lóe lên tàn nhẫn:
- Giết tất cả bọn hắn cho ta!
- Vâng!
Phần phật!
Rất nhiều Cổ Thánh ngăn ở phía trước, nghe được mệnh lệnh đều đồng thời xông về trước tới, đánh tới đám người Trương Huyền.
Cùng thời khắc đó, năm ngón tay của Thần Linh Hoàng nhấn xuống dưới một cái.
Áp lực cực lớn từ trong lòng bàn tay hắn tuôn ra, trong tích tắc, toàn bộ vương thành ở dưới bao phủ của hắn, tựa như tận thế đã tới.
Bành bành bành bành!
Phía dưới quỳ rất nhiều cường giả Thánh Vực, đầu đồng thời nổ tung, máu tươi rơi vãi, chảy xuôi ở trên cầu thang, lần nữa nhuộm đỏ cả đài cao.
- Ngươi...
Không nghĩ tới tên này tàn nhẫn như vậy, lại tàn sát mấy vạn tộc nhân, Thần Dung Hoàng sắp điên rồi, tròng mắt đỏ hoe, rốt cuộc kìm nén không được, thẳng tắp lao về phía Thần Linh Hoàng.
Mặc dù thương thế của hắn cực nặng, nhưng giờ phút này cái gì cũng không quản được.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, hoặc là hắn chết, hoặc là cùng chết!
Nếu không Linh tộc ở dưới gia hỏa này dẫn đầu, sẽ chỉ sinh linh đồ thán, cuối cùng có khả năng diệt tộc...
- Đối thủ của ngươi là ta!
Phần phật!
Bên này còn chưa tới gần đối phương, một vị Cổ Thánh cao ngất xuất hiện ở trước mắt, cổ tay rung lên, một cây trường côn thẳng tắp đánh tới Thần Dung Hoàng.
Chính là một trong mấy Cổ Thánh trúng phù chủng.
Mặc dù thực lực của người này, miễn cưỡng đến cảnh giới tích huyết trùng sinh, nhưng Thần Dung Hoàng đã trọng thương, toàn lực động thủ, người sau muốn vượt qua cũng không dễ dàng.
Trường côn như điện, vẽ ra từng đạo tàn ảnh, không gian bốn phía từng tầng từng tầng lật lên, như màn sân khấu bị đẩy ra.
Rơi vào vòng xoáy, vẻ mặt của Thần Dung Hoàng càng ngày càng trắng, hô hấp có chút không trôi chảy.
Đổi lại trước kia, loại thực lực tôm tép nhãi nhép này, một tay có thể chụp chết một đống lớn, nhưng bây giờ chỉ có thể bị động tránh né, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy uất ức.
- Bệ hạ, chúng ta tới giúp ngươi!
Thời điểm sắp không kiên trì nổi, một tiếng hét lớn vang lên, ngay sau đó liền thấy đám người Lưu Dương mang theo vô số binh sĩ đi tới phía dưới.
Ầm ầm!
Mọi người liên thủ, lực lượng bắn thẳng đến thương khung, đánh vào trên trường côn của Cổ Thánh, người sau run một cái, bị bẻ gãy.
Thực lực Cổ Thánh cùng Đại Thánh chênh lệch không biết bao xa, không thể so sánh nổi, tình huống bình thường là không cách nào tiến hành chiến đấu.
Nhưng đám người Lưu Dương liên hợp chung một chỗ, bố trí thành trận pháp, phối hợp hơn vạn binh sĩ... Kết hợp với nhau đã đủ để chống lại.
Nhiều người lực lượng lớn, chân chính liên hợp cùng một chỗ, xem như cường giả tích huyết trùng sinh cũng sẽ kiêng kị.
Chỉ bất quá cho cường giả tích huyết trùng sinh đầy đủ thời gian, liền có thể đánh giết thống lĩnh trong đó, không cách nào ban bố mệnh lệnh, hết thảy cũng là uổng công.
- Tự tìm cái chết...
Thấy mình vũ khí bị một đám Đại Thánh, Thánh Vực đánh gãy, vị Cổ Thánh này lửa giận thiêu đốt, nổi giận gầm một tiếng, bàn tay bỗng nhiên đập về phía đám người Lưu Dương.
Chỉ cần đánh trúng, có thể đoán được, hẳn phải chết không nghi ngờ!
- A!
Ngay thời điểm chưởng lực sắp tới gần Lưu Dương, một tiếng quát lạnh vang lên, một thanh trường thương không biết từ đâu xuất hiện.
Phốc!
Mũi thương đâm thủng bàn tay, máu tươi rơi xuống.
Ngay sau đó... Hắn cho rằng đối phương sẽ xông lại chém giết hắn, lại phát hiện thanh niên cầm thương lấy ra một cái bình ngọc, nghiêm túc thu huyết dịch vẩy ra.
Một bên chứa, một bên hưng phấn.
- ...
Vị Cổ Thánh kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận