Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thu phục Các chủ

- Bảo vật nhận chủ? Linh Tài các nhận chủ?
- Xảy ra chuyện gì?
- Tên này đến cùng làm sao làm được?
...
Mọi người bị khóa trong phòng cũng đần độn.
Lúc này bọn họ cũng phát hiện thanh niên quỷ dị, tùy tiện đập mấy lần, bảo vật nhận chủ, tùy tiện đạp mấy phát, Linh Tài các nhận chủ...
Ngươi còn có đồ vật gì, không có cách nào nhận chủ không?
Khó trách vị Các chủ kia sẽ điên, đổi lại bọn họ, hang ổ của mình bị người khác ăn cắp cũng sẽ điên ah!
- Thiếu gia...
Tôn Cường càng là mí mắt xoay loạn.
Vốn cho rằng thiếu gia đến tìm phiền phức, nhiều nhất làm cho đối phương biết sự tình đánh lén mình, ra chút bồi thường liền thôi, hiện tại xem ra, căn bản không phải có chuyện như vậy!
Đây là muốn bứng cả nhả người ta a!
Quá độc ác!
Mặc dù lão gia cũng làm việc rất ác độc, nhưng thân là Danh Sư, sẽ còn băn khoăn ba phần, so với thiếu gia, là kém xa.
Đối phương là Thánh giả, mặc dù băn khoăn thân phận Danh Sư của ngươi có thể nhịn một lúc, nhưng kích động như vậy, có thể sẽ nhịn không được, trực tiếp hạ sát thủ hay không?
Nếu thực như thế, trừ lão gia, ai cũng cứu không được.
- Ta muốn ngươi chết...
Đang lo lắng, liền nghe Các chủ quả nhiên nhịn không được, tiếng gầm gừ điên cuồng vang lên, lật tay một cái, lực lượng cuồng bạo của cường giả Thánh cảnh ầm vang mà ra, đập tới thiếu gia.
- Thiếu gia...
Con ngươi co rụt lại, đang muốn xông qua, thay thiếu gia chống lại công kích, chỉ thấy thiếu gia nâng tay vung lên.
- Che đậy!
Nương theo hắn nói, mấy chục kiện bảo vật lập tức bay lên, ngăn ở trước mặt, cùng thời khắc đó, mặt đất nổ vang, thanh âm cơ quan quay vang lên, mấy bức tường cao lớn đột nhiên từ mặt đất sinh ra, phong tỏa hai người ở bên trong.
- Thiếu gia...
Thấy hắn cùng một cường giả Thánh cảnh nổi điên, đồng thời bị khóa ở trong gian phòng chật hẹp, vẻmặt Tôn Cường lo lắng, muốn xông vào, lại phát hiện bức tường ngăn cản hắn không biết là cái gì luyện chế thành, vô cùng chắc chắn, lấy thực lực của hắn bây giờ, căn bản mở không ra.
- Nguy rồi, nếu thiếu gia có chuyện bất trắc, làm sao bàn giao với lão gia!
Không nghĩ tới Linh Tài các Các chủ thật nhịn không được muốn ra tay với một vị Danh Sư, Tôn Cường gấp gáp đến muốn khóc.
Không gặp được lão gia, hắn chỉ là một tiểu thương cửa hàng bình thường, cả một đời sẽ chết già ở Thiên Huyền vương quốc, không cách nào hiểu biết thế giới càng rộng lớn hơn.
Là lão gia, để hắn thực lực đại tiến, là lão gia dẫn hắn xuất hiện, không chê hắn xuất thân thấp hèn, ủy thác trách nhiệm...
Tín nhiệm hắn như thế, giao thiếu gia cho hắn chiếu cố, thật muốn có việc, chết trăm lần cũng không hết tội!
- Thiếu gia, ngươi nhất định không thể xảy ra chuyện gì...
Toàn thân Tôn Cường run rẩy, dọc theo bức tường trước mắt qua lại loạn chuyển, muốn tìm địa phương chui vào, lại phát hiện cơ quan trước mắt vô cùng ảo diệu, căn bản là vào không được.
Bành bành bành bành!
Đang rầu rĩ, không biết như thế nào cho phải, liền nghe bên trong vang lên thanh âm quyền cước vào thịt.
- Thiếu gia bị đánh...
Hốc mắt ửng hồng, gấp gáp không kềm chế được.
- Không được, ta nhất định phải cứu thiếu gia, dù chết cũng sẽ không tiếc...
Hắn cắn răng, đang nghĩ làm sao theo vách tường tiến lên, liền nghe bên trong có tiếng kêu thảm vang lên.
- Ah... Không đánh nữa!
- Ta sai rồi, còn không được sao...
Nghe được thanh âm này, thân ảnh nguyên bản gấp gáp ngừng lại, sững sờ tại nguyên chỗ.
Đây không phải thiếu gia, mà là... vị Các chủ kia!
Các chủ cầu xin tha thứ?
Chẳng lẽ... Thiếu gia đánh cường giả Thánh cảnh?
Tôn Cường mộng bức, hoàn toàn choáng váng.
...
Thời gian trở lại lúc Linh Tài các Các chủ ra tay với Trương Huyền.
Biết thực lực của hắn bây giờ, cho dù có những bảo vật này hộ chủ, cũng ngăn cản không nổi, Trương Huyền không chút do dự, trực tiếp khởi động cơ quan của Linh Tài các, ngăn cách mọi người chung quanh ở bên ngoài.
Cứ như vậy, chẳng khác nào hắn cùng vị Các chủ này bị nhốt ở trong một gian phòng phong kín, tinh thần cũng khó dò xét, dễ dàng giáo huấn tên này một chầu.
Hô hô hô!
Làm xong những chuyện này, không chần chờ chút nào, cổ tay khẽ đảo, một quyển sách xuất hiện ở trong lòng bàn tay, ngay sau đó hơn hai mươi khôi lỗi Dị Linh tộc xuất hiện ở trước mặt.
- Đánh hắn!
Hắn dặn dò một tiếng.
Rất nhiều khôi lỗi có kinh nghiệm cuồng ẩu Tử Dương thú, không chút do dự, đồng loạt đi tới trước mặt Các chủ, đổ ập xuống liền đánh tới.
Linh Tài các Các chủ, vốn nghĩ đánh giết một tiểu tử Kiều Thiên cảnh dễ như trở bàn tay, nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương có nhiều Thánh giả khôi lỗi như vậy, ngay cả phản ứng cũng không kịp, liền bị đánh da mặt sưng phù, không còn nhân dạng.
Thật vất vả tìm tới cơ hội muốn chạy trốn, liền cảm thấy một cỗ sát lục chi khí truyền đến, ép tới hắn không thể động đậy, chỉ có thể bị động ăn đòn.
Thực lực của hắn chỉ là Thánh giả sơ kỳ, so với Tử Dương thú còn kém xa vạn dặm, làm sao chống đỡ được nhiều khôi lỗi như vậy, thời gian qua một lát liền bị đánh hoàn toàn thay đổi, kêu thảm liên tục.
Mặc dù Linh Tài các rất trọng yếu, nhưng so với tính mạng, khẳng định là người sau ah!
Đối phương có thể ép hắn sắp tức điên, mặt không đổi sắc, tâm tính trầm ổn có thể tưởng tượng, có thể đoán được, không cầu xin, khẳng định sẽ bị đánh chết.
Hết cách rồi, đành phải mở miệng la lên.
- Cống hiến linh hồn, nhận ta làm chủ, có thể tha cho ngươi khỏi chết...
Đối mặt hắn cầu xin tha thứ, Trương Huyền không hề cảm xúc.
Đối phương là cường giả Thánh cảnh, trực tiếp giết chết, khẳng định sẽ huyên náo dư luận xôn xao, phiền phức cực lớn, nhưng lại không thể thả, suy đi nghĩ lại, chỉ có thể để cho đối phương thần phục.
Thần phục, ngoan ngoãn nghe lời, liền sẽ không rò rỉ bí mật, bản thân cũng chẳng khác nào có cường giả Thánh cảnh làm hộ vệ, không cần làm cái gì cũng dùng khôi lỗi.
Khôi lỗi là đại sát chiêu sau cùng, có thể không cần, tốt nhất không dùng.
Nếu không, dẫn tới cường giả ngấp nghé, liền xem như hắn, cũng không cách nào giải quyết.
- Nhận ngươi làm chủ?
Linh Tài các Các chủ sững sờ.
Cống hiến linh hồn nhận chủ, đây là thủ đoạn thuần thú mới có.
Nếu như nhân loại muốn thuần phục nhân loại, cần lý giải linh hồn cực kỳ cao thâm mới được, trong rất nhiều chức nghiệp, cũng chỉ có Vu Hồn sư mới có thể làm đến, tên này muốn mình làm như vậy, chẳng lẽ là một vị Vu Hồn sư?
Loại nghề nghiệp này không phải đã diệt tuyệt sao?
- Tiếp tục động thủ, đánh chết thì ngưng...
Đang chần chờ, không biết như thế nào cho phải, liền nghe thanh niên trước mặt tiếp tục nói.
- Đừng...
Thấy nhiều khôi lỗi khí thế hùng hổ lao đến, Linh Tài các Các chủ vội vàng vẫy tay.
Nhận chủ mà thôi, chỉ cần có thể sống, làm gì cũng được.
Trước kia hắn làm qua sơn phỉ, biết sinh mệnh trân quý, cái gì tôn nghiêm, so với sinh mệnh không đáng một đồng.
Nếu có tôn nghiêm của cường giả Thánh cảnh, hắn sao có thể dung túng thuộc hạ, nhìn thấy đồ tốt liền cướp đoạt? Điên cuồng tích lũy tài phú?
- Ta... Nhận chủ!
Biết không nhận chủ, hôm nay khẳng định sẽ chết ở chỗ này, Các chủ cắn răng, mở miệng nói.
Nói xong, linh hồn khẽ động, chia ra một chút hồn phách, ngay sau đó liền cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ thu hút hắn tới, đi vào mi tâm của thanh niên trước mắt.
Tu vi đạt tới Thánh giả, đã có khống chế với linh hồn, chia ra một phần nhỏ, vẫn là rất nhẹ nhàng có thể hoàn thành.
- Thật mạnh...
Hồn phách đi vào mi tâm đối phương, lập tức nhìn thấy một hồn phách nguy nga như cự nhân, đứng sừng sững ở trước mặt, lóng lánh ánh sáng.
Sắc mặt hắn trắng nhợt, giật nảy mình.
Cái linh hồn này, so với Thánh giả như hắn còn cao hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Cũng là nói, đơn thuần hồn thể, mình kém đối phương nhiều lắm.
Đối phương là cự nhân, mà hắn chỉ là hài tử chưa trưởng thành mà thôi!
- Chẳng lẽ... Thật là Vu Hồn sư? Nhưng xem như Vu Hồn sư cũng không cường đại như vậy đi...
Thân thể hắn run lên.
Mặc dù chưa thấy qua Vu Hồn sư, nhưng nhìn qua lịch sử ghi chép, biết không mạnh mẽ hơn tu luyện giả quá nhiều, mà gia hỏa trước mắt, hoàn toàn thoát ly phạm vi có thể nhận biết... Đến cùng tu luyện thế nào?
Đến cùng là quái thai từ đâu xuất hiện?
Hô!
Trong rung động, linh hồn cùng hồn phách của đối phương dung hợp, Các chủ biết chỉ cần đối phương hơi chuyển động ý nghĩ, liền có thể tuỳ tiện chém giết hắn, không dám tiếp tục nói nhảm, đứng dậy, thần thái cung kính ôm quyền:
- Chủ nhân!
- Ân, gọi ta thiếu gia đi!
Trương Huyền hài lòng nhẹ gật đầu.
Mặc Hồn Sinh đã từng nhận chủ, có kinh nghiệm, biết phương pháp nhận chủ, lại tiến hành một lần, rất đơn giản.
- Vâng thiếu gia!
Các chủ vội vàng gật đầu.
Biết hắn đã không cách nào phản kháng, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, thu Ngoan Nhân cùng rất nhiều khôi lỗi vào.
- Ngươi tên là gì?
Làm xong những chuyện này, hắn nhìn lại hỏi.
- Thuộc hạ Ngụy Trường Phong!
Linh Tài các Các chủ nói.
- Trường phong phá lãng... Tên không tệ, tốt, ta gọi ngươi tiểu Phong đi!
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Đã là hạ nhân, cũng nên có cái tên, cũng không thể một mực xưng hô Các chủ a!
- Vâng!
Ngụy Trường Phong vội vàng gật đầu.
- Chuyện ngày hôm nay, quản tốt miệng của mình, không thể truyền ra ngoài!
Trương Huyền bàn giao.
- Yên tâm đi thiếu gia, đánh chết ta cũng sẽ không nói ra!
Ngụy Trường Phong vội vàng gật đầu.
Đối phương một Kiều Thiên cảnh, tiện tay ném ra Thánh giả khôi lỗi, hơn nữa còn là hơn hai mươi cái... Nói ra cũng phải có người tin mới được!
- Ân, biết tại sao ta tìm Linh Tài các các ngươi phiền phức không?
Giao phó xong, biết đối phương sẽ không nói lung tung, lúc này Trương Huyền mới hài lòng nhẹ gật đầu.
- Thuộc hạ không biết!
Ngụy Trường Phong nghi hoặc.
- Rất đơn giản, Linh Tài các các ngươi ngấp nghé bảo vật của ta! Mấy cái này đều là thuộc hạ của ngươi a!
Bàn tay trảo một cái, nóc phòng Linh Tài các mở ra, một con Tử Dực Thiên Hùng thú bay vào, ném xuống bốn gia hỏa nửa chết nửa sống.
Nhìn thấy mấy người này, da mặt Ngụy Trường Phong co lại:
- Vâng!
- Bọn họ đánh lén hạ nhân cùng học sinh của ta, bị ta đánh thành như vậy, ngươi nhìn xem xử lý đi!
Trương Huyền khoát tay áo:
- Mặt khác, mau chóng xử lý Linh Tài các một chút, đến nơi của ta chăm sóc. Yên tâm, chăm sóc tốt, ta sẽ chỉ điểm ngươi đột phá, để tu vi của ngươi càng ngày càng cao!
- Vâng!
Ngụy Trường Phong vội vàng gật đầu.
Làm hạ nhân, chủ nhân nói cái gì là cái đó, đây là chuyện không có cách nào khác.
Còn đối phương nói muốn chỉ điểm hắn, hắn hơi không tin.
Kiều Thiên cảnh, nhiều nhất Danh Sư ngũ tinh mà thôi, có thể chỉ điểm cường giả Thánh cảnh như hắn tu luyện? Nói đùa cái gì đó!
- Thế nào, không tin?
Dường như nhìn ra ý nghĩ của hắn, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Thuộc hạ không dám!
Ngụy Trường Phong vội nói.
- Ngươi mở Linh Tài các, thậm chí không tiếc cướp đoạt bảo vật, nếu như ta không nhìn lầm, là muốn cứu người a?
Trương Huyền nhàn nhạt nhìn qua.
- Thiếu gia... Thiếu gia làm sao biết?
Con ngươi của Ngụy Trường Phong co rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận