Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đối sách của Mộc Tuyết Tình (2)

Mạnh Đào gật đầu, xoay người rời khỏi đó. Chỉ chốc lát, đại khái có mười mấy học sinh vây quanh.
- Học tỷ!
- Ừ! Nói vậy vừa rồi Mạnh Đào đã nói cùng các ngươi, học viện mời một người hung ác, tùy ý dùng cách xử phạt về thể xác đối với học sinh để làm lão sư của chúng ta. Tất cả các ngươi có ý kiến gì?
Mộc Tuyết Tình giơ bàn tay, nhìn xung quanh.
- Để cho hắn làm lão sư của chúng ta, làm sao có ngày lành? Tuyệt đối không được!
- Không được có thể có biện pháp gì? Đây là học viện phái tới. Lệnh bài học sinh của chúng ta đều đã ở trên tay hắn. Trừ khi đi tìm tới phòng chính giáo thay lớp, bằng không, không có biện pháp nào khác!
- Nếu học viện phái hắn tới, chắc chắn sẽ không để cho chúng ta đổi lớp. Nếu thật sự không được, nghĩ biện pháp đuổi hắn đi, đổi một lão sư khá hơn một chút qua!
- Cho dù không mời được thiên tài lợi hại giống như Trương sư, cũng phải là một vị giáo sư sao kim. Người bạo lực chỉ biết đánh học sinh chỉ điểm, đời này chúng ta xong rồi!
...
Mọi người trong lòng đầy căm phẫn.
Vừa rồi, Mạnh Đào kể chuyện một lần. Hình ảnh lưu lại trên ngọc tinh ghi chép cũng cho bọn họ xem. Thấy vị lão sư này trực tiếp đánh học sinh nôn ra máu, mỗi một đều đầy phẫn nộ.
Đối với học sinh tàn nhẫn như vậy, người như thế cũng xứng làm lão sư sao?
Bảo bọn họ làm học sinh của người như thế?
Không có cửa đâu!
- Được rồi, chỉ tranh cãi ầm ĩ không được. Nếu học viện đã giao lệnh bài cho hắn, đã nói rõ chúng ta là học sinh của hắn. Phải nghĩ biện pháp, đuổi đi mới được!
Tay ngọc Mộc Tuyết Tình ngăn cản.
- Nếu không chúng ta cố ý không phối hợp, ngáng chân hắn!
- Ngáng chân? Ngáng thế nào?
- Chính là... Hắn nói cái gì chúng ta cũng không nghe. Hắn chỉ điểm tu luyện, cũng không đi làm! Làm lão sư không ra lệnh được cho học sinh, thời gian dài khẳng định lại không chịu được tự mình đi.
- Điều này đối với người khác có tác dụng. Vừa rồi không nghe nói sao, người này bạo lực đến cực điểm. Nếu thật sự không nghe lời, hắn động thủ với chúng ta, ai gánh vác được?
- Điều này...
Mọi người trầm mặc.
Không phối hợp, ngáng chân, không nghe lời bọn họ đều làm được. Mấu chốt là vị lão sư mới này là một phần tử bạo lực. Nếu như trực tiếp động thủ, dùng sức mạnh nghiền ép, bọn họ cũng không có cách nào phản kháng.
Dù sao, đại tỷ lớn thực lực mạnh nhất trong bọn họ, Mộc Tuyết Tình cũng chỉ là Ích Huyệt cảnh. So với lão sư Thông Huyền cảnh, vẫn kém hơn một mảng lớn.
- Nếu không như vậy, nếu như hắn thật sự dám động thủ với chúng ta, chúng ta lại ghi chép hình ảnh xuống, nghĩ biện pháp đưa đến nghiệp đoàn giáo sư. Tùy ý dùng cách xử phạt về thể xác đối với học sinh, ta không tin nghiệp đoàn không quan tâm!
- Biện pháp là biện pháp tốt. Nhưng vị lão sư này ở trước mặt viện trưởng và nhiều lão sư như vậy, dám đánh học sinh, khẳng định có quan hệ rất lớn, hoặc đã nhận được học viện ủng hộ. Nếu chẳng may biến khéo thành vụng, khiến cho hắn ghi hận, ta sợ chúng ta sau này càng không có ngày lành!
- Đúng vậy, nếu như biết chúng ta cố ý chỉnh hắn, còn không phải mỗi ngày đều bị dạy dỗ một trận sao?
...
Mọi người liên tục nói ra vài một kế hoạch, đều bị bác bỏ.
Vị lão sư này còn chưa có qua, có thể ở trước mặt nhiều vị lão sư như vậy, đánh học sinh, nhất định là nhận được viện trưởng bày mưu đặt kế. Bằng không, hắn tuyệt đối không dám không kiêng nể gì cả như thế.
Ghi lại hình ảnh mặc dù không tệ, có khi nào chưa đưa đến nghiệp đoàn, rơi vào trong tay hắn, mọi người khẳng định không có ngày lành.
Phải bàn bạc kỹ hơn, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, mà không phải lấy trứng chọi đá, tự tìm phiền toái.
- Vậy làm sao bây giờ? Học tỷ, có thể có biện pháp không?
Suy nghĩ một hồi, nghĩ tới đau đầu cũng chưa ra phương pháp, mọi người đồng loạt nhìn về phía Mộc Tuyết Tình.
Nàng là đại tỷ lớn của lớp, tất cả mọi người đều nghe nàng, cũng chỉ có nàng có chủ ý nhất.
- Ta thật ra có biện pháp!
Mắt Mộc Tuyết Tình đột nhiên sáng lên, hình như nghĩ tới điều gì, nhìn về phía mọi người:
- Chúng ta là học sinh, nếu như nghĩ biện pháp lăn qua lăn lại lão sư, bị nghiệp đoàn phát hiện, nhất định sẽ bị xử phạt, thậm chí chửi rủa!
Mọi người gật đầu.
Thế giới này lấy sư vi tôn. Học sinh phải vâng lời lão sư. Cố ý hãm hại, bị người biết được, tất nhiên bị mắc nhiếc. Nhà bọn họ cũng chắc chắn sẽ không buông tha.
- Vậy làm sao bây giờ?
Mạnh Đào không nhịn được nói.
- Nếu chúng ta không thể nghĩ biện pháp đối phó với lão sư, này... Chúng ta cũng có thể hỏi lão sư vấn đề?
Mắt lóe lên, Mộc Tuyết Tình lộ ra một sự giảo hoạt:
- Lớp chúng ta, có không ít bạn học thích thi họa, thích trà đạo. Còn có người thích trận pháp, luyện khí, luyện đan... Có thể đi hỏi hắn vấn đề! Hỏi nhiều, tất cả đều không đáp được, ta xem hắn còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại chỗ này!
- Ý kiến hay!
- Đúng vậy, như vậy vừa không đắc tội hắn, có thể khiến cho hắn không còn mặt mũi tiếp tục ở lại chỗ này, một công đôi việc!
- Thật sự là quá tốt...
Nghe được biện pháp của Mộc Tuyết Tình, mắt tất cả mọi người đều sáng rực lên.
Đây quả thật là biện pháp tốt nhất.
Vừa không đắc tội, có thể khiến cho hắn mất mặt.
- Không đúng... Hắn là lão sư giảng dạy chúng ta tu luyện. Nếu như nói thẳng những chức nghiệp này, đều không tinh thông, chúng ta lại không có cách nào tiếp tục làm khó!
Một người nữ sinh không nhịn được nói.
Thuật nghiệp có chuyên công. Thiên Vũ học viện lớn như vậy, lão sư các loại ngành học đều có. Tất cả vấn đề đều hỏi một lão sư, người ngu đi nữa cũng nhất định có thể nhìn ra vấn đề.
Lại nói, lão sư tu luyên võ nghệ, cho dù đáp không được, cũng không tính là mất mặt!
Dù sao, không có khả năng có người chức nghiệp gì cũng sẽ.
- Về điểm ấy ta đã sớm nghĩ đến. Thật ra, chúng ta có thể cho hắn chút áp lực!
Mộc Tuyết Tình hình như đã nghĩ đến đối sách, trong tròng mắt mỹ lệ hiện lên một ý cười.
- Tạo áp lực?
- Không sai! Chờ một lát, vị lão sư này đi tới, ta sẽ nói mình và Trương Huyền danh sư, từng gặp mặt một lần. Hơn nữa, hắn có ý định thu ta làm học sinh!
Mộc Tuyết Tình mỉm cười cười.
- Cứ như vậy, có chỗ dựa vững chắc là Trương sư này, hắn sẽ ném chuột sợ vỡ bình, không dám làm quá đáng, cũng không dám thừa nhận mình cái gì cũng không biết... Chỉ là, cáo mượn oai hùm như vậy, nếu chẳng may bị Trương sư biết, không tốt lắm đâu?
Một người học viên do dự.
- Làm sao có thể biết được. Trương sư là thiên tài siêu cấp, danh sư nhị tinh. Chúng ta có khả năng đời này cũng không thấy được! Ai bảo hắn hai ngày nay sôi động như vậy, phố lớn ngõ nhỏ đều bàn luận. Mượn danh tiếng của hắn mà thôi, cũng sẽ không bị phát giác!
Mộc Tuyết Tình hất mái tóc.
Trương sư và thế giới của bọn họ quá xa, căn bản không có khả năng cùng xuất hiện. Nếu hai ngày nay hắn có danh tiếng lớn như vậy, lại vừa vặn mượn dùng một chút, dùng để chấn áp vị lão sư bạo lực này.
- Tốt lắm, cứ làm như vậy...
Lại suy tư một chút, mọi người cũng cảm thấy không có vấn đề quá lớn, lúc này mới đồng thời gật đầu.
- Ừ, một lát nữa vị lão sư này tới, ngàn vạn đừng có thù địch. Mỗi người đều cung kính lễ độ, đừng làm cho hắn nắm được cán!
Mộc Tuyết Tình căn dặn.
- Vâng!
Mọi người gật đầu.
...
- Đây là lớp ta phải hướng dẫn sao?
Mấy người đang thương nghị, bên ngoài phòng học, Trương Huyền nhìn tên gọi một chút, xác nhận chính xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận