Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Điện chủ không đáng tin cậy

Độc Điện là tồn tại người tu luyện bình thường, người người kính nể, e sợ.
Khí độc vừa ném ra, mọi người cường thịnh mấy đi nữa cũng khó có thể đề phòng, không có cách nào chống đỡ.
Ban đầu Liêu Huân cùng người của Lâm gia đi ra, tất cả mọi người không chú ý. Khi nghe được tiếng la, bọn họ mới hiểu được... Lại là vị điện chủ mới nhậm chức của Hồng Liên sơn mạch kia!
Tin tức này, đám người Quý gia chủ không biết, nhưng một ít gia tộc tin tức nhạy bén, vẫn có thể có được tin tức.
Có thể trở thành điện chủ, ít nhất là độc sư nhị tinh đỉnh phong. Một khi sử dụng độc, đừng nói Tông Sư đỉnh phong, cho dù cường giả Chí Tôn gặp phải, sợ rằng cũng phải tạm tránh phong quang!
Không nghĩ tới, Lâm gia tự nhiên có giao dịch với người như thế.
Trong lòng tất cả đều ớn lạnh.
Liễu hội trưởng có lực chiến đấu mạnh mẽ, công kích cũng rất đáng sợ, nhưng... độc, thứ này nhìn không thấy sờ không được. Một khi gặp phải, thực lực cường thịnh mấy đi nữa, cũng sẽ biến thành bọt nước, không có bất cứ tác dụng gì.
- Liễu hội trưởng sợ rằng sẽ gặp phải xui xẻo...
- Đúng vậy, có người nói Liêu điện chủ ngay cả Chí Tôn sơ kỳ cũng có thể độc chết. Hắn chỉ có Tông Sư đỉnh phong, sao có thể đỡ nổi!
- Không nghĩ tới, Lâm gia tự nhiên có liên quan với Độc Điện. Đáng giận...
...
Xác nhận thân phận của đám người Liêu Huân, mọi người tuy rằng phẫn nộ, lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Nếu như không phải sợ bọn họ sử dụng độc, nghiệp đoàn này, khẳng định đã sớm bị người ta tiêu diệt sạch.
- Phải cứu Trương sư! Độc Điện thật sự dám động thủ, ta lập tức xin tổng bộ, lật tung toàn bộ Hồng Liên sơn mạch!
Ánh mắt Khương đường chủ sáng như điện.
Danh sư có dạy không phân biệt chủng loại. Độc Điện tuy rằng khiến người ta kính nể, e sợ, nhưng cũng có giá trị tồn tại. Bởi vậy, chỉ cần không thái quá, bọn họ sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Hiện tại vị Liêu Huân điện chủ này, thật muốn động thủ đối với thiên tài Trương sư, vậy đừng trách hắn không khách khí.
Hắn nhất định sẽ xin tổng bộ, phái người hoàn toàn tiêu diệt con sâu làm rầu nồi canh này!
...
- Kiếm ý, kiếm khí, kiếm pháp thiên đạo?
Không giống với sự phẫn nộ của mọi người khác, gương Triệu Nhã trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.
Tuy rằng vị Liễu lão sư trước mắt này sử dụng kiếm pháp, chỉ giống ở bề ngoài, cùng kiếm pháp thiên đạo nàng tu luyện, có nhiều điểm khác biệt, nhưng nàng vẫn nhận ra được.
Tuyệt đối là chiêu thức sư tôn truyền thụ!
kiếm pháp của sư tổ, người này làm sao có thể?
- Lẽ nào...
Linh quang lóe lên, nghĩ tới điều gì, nàng không nhịn được nhìn về phía Vương Dĩnh bên cạnh.
Ánh mắt mới vừa cùng tiếp xúc đối phương, đã thấy đối phương gật đầu.
- Thật sao?
Sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch.
Cho tới giờ khắc này, rốt cuộc nàng hiểu rõ, vì sao đối phương muốn mượn kiếm của nàng để sử dụng, cũng biết vì sao biết nàng và Mộc Tuyết Tình chiến đấu, sắc mặt đối phương cổ quái như vậy, tức giận như vậy...
Hóa ra, Liễu lão sư... chính là Trương sư!
- Lão sư, nguy hiểm!
Kịp phản ứng, nắm tay căng thẳng.
Thực lực của lão sư, nàng không lo lắng. Nhưng đối phương là độc sư, am hiểu sử dụng những thứ nhìn không thấy này. Lão sư... có thể đỡ nổi sao?
Trong lòng sốt ruột, không nhịn được nàng ngẩng đầu nhìn qua.
...
- Ngươi tên là Liễu Trình đúng không? Không thể không thừa nhận, là một thiên tài tu luyện!
Hai bước đi tới giữa sân, thần sắc Liêu Huân thản nhiên nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa:
- Đáng tiếc... Gặp phải ta!
Hắn lắc đầu.
Người này thiên phú thật sự không tệ. Nhưng... thiên phú mạnh mẽ có tác dụng gì?
Không nên cùng Lâm gia đối nghịch!
Chỉ có Lâm gia trở thành chủ của Thiên Vũ vương quốc, Độc Điện mới có ngày nổi danh. Về chuyện này, ai cũng không thể ngăn cản...
Hắn lật cổ tay một cái, một lọ thuốc bột xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Chân khí trong cơ thể phát động, bất cứ lúc nào cũng sẽ phun mạnh ra ngoài.
Vù!
Thấy hắn muốn ra tay, Trương Huyền thu kiếm.
Công kích dừng lại, Lâm Nhược Thiên chậm lại, vội vàng đứng lên, đầy chật vật trốn sau lưng Liêu Huân.
- Độc chết hắn...
Hắn rít gào,ột tiếng, đầy dữ tợn và hưng phấn.
May mà ngày hôm nay mời Liêu điện chủ tới, nếu không, cho dù Lâm gia không phá, cũng gần như bị người thanh niên này, đánh cho không còn mặt mũi!
- Yên tâm đi, giao cho ta là được rồi...
Độc phấn loanh quanh ở trong lòng bàn tay, Liêu điện chủ cũng sẽ kích phát bất cứ lúc nào.
- Lão sư...
Lộ Trùng đầy sốt ruột, liền muốn xông lên. Nhưng còn chưa đến trước mặt, đã thấy Trương Huyền khoát tay áo, nhìn về phía đại dược vương cách đó không xa, mỉm cười:
- Đại dược vương, hiện tại không có khế ước cổ, lá gan thật lớn, dẫn Liêu Huân đi tới quấy rối sao?
- Khế ước cổ?
Đại dược vương đang ở một bên xem náo nhiệt, đồng tử co lại, thiếu chút nữa thì co quắp trên mặt đất.
Liêu Huân không biết thân phận thật sự của vị "Bạch y sư" kia, nhưng hắn lại biết hiểu rất rõ... thiên tài danh của Danh Sư Đường sư, Trương Huyền!
Trước đây, khế ước cổ chính là do người này ra tay giải quyết.
Chuyện này, rất ít người biết được. Hắn mở miệng nói ra, hơn nữa tự tin như vậy, chẳng lẽ...
Phải biết rằng vị Trương sư kia có bản lĩnh ngụy trang, hắn lại tận mắt nhìn thấy được!
Liễu lão sư này, không biết có phải là hắn ngụy trang hay không?
Thảo nào... Trước đó đã nghi ngờ, Thiên Vũ vương thành, thế nào có Trương sư, còn xuất hiện một vị y đạo Đại Tông Sư như vậy...
Hóa ra là cùng một người!
- Không nên nói thừa. Cho dù biết đại dược vương cũng vô ích...
Liêu Húc cũng không kịp phản ứng, gầm một tiếng đầy phẫn nộ, tay cầm phấn độc lại muốn bắn ra.
- Điện chủ dừng tay...
Đại dược vương nhanh như hổ đói vồ mồi, vọt tới.
- Thế nào?
Liêu Huân sửng sốt.
Đại dược vương luôn luôn rất trầm ổn, thế nào lại là bộ dạng đức hạnh? này
- Điện chủ, không thể động thủ... Hắn, hắn...
Sắc mặt nhăn nhó sắp muốn khóc, đại dược vương không nhịn được truyền âm:
- Hắn là... sư thúc tổ!
- Sư thúc tổ?
Đầu gối mềm nhũn, Liêu điện chủ thiếu chút nữa thì lập tức quỳ xuống.
Sư thúc tổ, đây chính là nhân vật siêu cường thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ngay cả đặc sứ Cổ Mục, cũng cung kính không thể tăng thêm được nữa.
Hắn có thể thuận lợi lên làm điện chủ, chính là công lao của vị sư thúc tổ này. Vị trước mắt này chính là hắn?
Thiếu chút nữa thì một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
- Ngươi xác định?
Run rẩy, hắn vội vàng truyền âm.
Nếu quả thật là vị kia, sử dụng một chút phấn độc đối phó với người ta, còn muốn giết người... Cổ Mục đặc sứ biết được, nhất định sẽ lột da hắn ra, lập tức giết chết.
- Tuyệt đối không có sai lầm...
Đại dược vương liên tục gật đầu, đang muốn tiếp tục giải thích, chỉ thấy người thanh niên đối diện nhìn qua, giọng nói vang lên:
- Liêu điện chủ, Cổ Mục? Dung Nham thú hoàn toàn thuần phục!
Phù phù!
Nếu như mới vừa rồi còn không thực sự xác định, nghe nói như thế, đầu gối Liêu Huân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ rạp xuống đất.
Dung Nham thú, chỉ có ba người biết được. Cổ Mục, hắn và sư thúc tổ.
Hiện tại Cổ Mục đặc sứ đã rời đi, quay về Hiên Viên vương quốc. Mình lại chưa từng nói ra. Người này mở miệng nói ra, tuyệt đối là sư thúc tổ không thể nghi ngờ.
- Liêu điện chủ, đừng nghe người này nói bậy. Nhanh độc chết hắn...
Thấy Liêu điện chủ lấy ra độc dược, không những không có động thủ, ngược lại cùng đối phương dây dưa, Lâm Nhược Thiên sốt ruột không nhịn được hét lớn một tiếng. Chỉ có điều, còn chưa nói hết lời, liền thấy một cái bình ngọc đập tới đúng ngay mặt.
Ầm!
Còn chưa tới trước mặt, phấn độc lại rơi ra, dính vào mặt.
Vừa tiếp xúc với da, nhất thời cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, kinh mạch toàn thân đều giống như bị xé rách, đau đớn kịch liệt, khiến cho hắn sắp phát nổ mạnh.
- Liêu điện chủ, ngươi đây là...
Hắn rít gào một tiếng.
Ngươi giở trò quỷ gì vậy?
Ta bảo ngươi đi độc chết Liễu Trình, ngươi ném vào mặt ta là có ý gì?
Vút!
Nghi ngờ trong lòng còn chưa có kết thúc, trên mặt tê rần, bị người tát một cái qua.
Thân thể thoáng lảo đảo một cái, một đầu bổ nhào ngã xuống đất, hàm răng đụng vào đất, từng miệng máu phun ra.
- Ta giết chết đồ hại người nhà ngươi...
Đang choáng váng mơ hồ không rõ ai động thủ với hắn, lại thấy Liêu điện chủ hai mắt đỏ ửng, người đã nhào tới.
Ầm ầm ầm ầm!
Hắn thật sự nổi giận.
Nếu như ngày hôm nay thật sự ra tay đối với sư thúc tổ, đừng nói vị trí điện chủ, hắn nhất định sẽ chết rất thảm...
Đều tại kẻ hại người này làm ra. Không đánh chết hắn, trong lòng có phần không cam...
- A?
- Đây là... Chuyện gì xảy ra?
Nhìn thấy được vẻ mặt Liêu điện chủ tức giận, hoàn toàn điên cuồng, mọi người đang muốn giúp một tay, mỗi một người đều ngây người ra tại chỗ.
Nhất là đám người Khương đường chủ, Tạ viện trưởng, giống như choáng váng.
Liêu điện chủ không phải là do Lâm gia chủ mời tới giúp một tay sao?
Vừa rồi không phải kiêu ngạo muốn độc chết Liễu hội trưởng sao?
Thế nào... thoáng một chút lại phản bội, bắt đầu điên cuồng đánh Lâm Nhược Thiên?
-...
Quý gia chủ trốn ở phía sau cùng càng thiếu chút nữa thì đánh tới.
Ai có thể nói cho ta biết, trời ạ chuyện gì xảy ra vậy?
Mới vừa rồi Liêu điện chủ còn cùng Lâm gia thân thiết giống như cùng một người, nổi điên làm gì?
Đây chính là Lâm Nhược Thiên, cường giả nửa bước Chí Tôn, trực tiếp đánh thành đầu heo...
Ta ngất. May là vừa rồi không ra ngoài. Nếu không, ta khẳng định chết thảm hại hơn...
Thực lực của Lâm Nhược Thiên vốn mạnh hơn Liêu Huân, nhưng dưới tình huống hoàn toàn không có đề phòng, trúng độc. Vậy còn là đối thủ sao? Bị điên cuồng đánh một trận, hắn lập tức hoàn toàn thay đổi, nhân dạng cũng không có.
- Được rồi!
Thấy đánh tiếp nữa, người này khẳng định lập tức lại chết, Trương Huyền khoát tay.
- Vâng!
Ngừng tay lại, vẻ mặt Liêu Huân tươi cười đứng ở trước mặt Trương Huyền, giống như tôn tử:
- Cái đó... Sư thúc tổ, là ta có mắt như mù, không biết tôn giá quang lâm...
- Không nên nói thừa, qua một bên đợi đi!
Nhướng mày, Trương Huyền quát mắng.
Người của Độc Điện, không ở Hồng Liên sơn mạch đợi, chạy tới đây làm gì?
Còn muốn dính dáng tới mưu quyền đoạt vị, thật sự là chán sống rồi sao!
- Vâng!
Thấy hắn không ý định truy cứu, Liêu Huân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt hăng hái bừng bừng đứng ở một bên, một câu cũng không dám nói thêm.
- Lão sư quát mắng một tiếng, Liêu điện chủ chạy tới đánh Lâm Nhược Thiên. Lại quát mắng một tiếng, ngoan ngoãn giống như học sinh, đứng ở một bên?
Đám người Mộc Tuyết Tình chớp mắt, mỗi người đều hận không thể nắm tóc.
Ban đầu nghĩ, lão sư và Lâm gia tranh đấu, khẳng định nhất định phải thua. Bọn họ cầu xin trưởng bối trong nhà mình qua trợ trận. Kết quả...
Người trợ trận ngay cả lời cũng chưa từng nói, Liễu lão sư lại đánh ngã cả nhà người ta...
Thậm chí Lâm Nhược Thiên nửa bước Chí Tôn cảnh cũng không phải là đối thủ!
Thực lực mạnh, đó là kết quả tu luyện, không có cách nào. Nhưng vị điện chủ của Độc Điện này là nhân vật tất cả mọi người nghe được đều đã sợ mất mật. Thế nào khi thấy đến lão sư, đã biến thành con thỏ ngoan ngoãn?
Bảo hắn làm cái gì hắn liền làm cái đó...
Còn đánh cho Lâm Nhược Thiên kẻ muốn cùng hắn giao dịch thành đầu heo?
Nghi ngờ tương tự cũng xuất hiện ở trong mắt người khác.
- Đáng giận, đáng giận...
Mọi người đang thấy kỳ quái, liền nghe được một tiếng rít gào. Bọn họ nhìn về phía trước, chỉ thấy Lâm Nhược Thiên giãy dụa đứng dậy, ánh mắt lộ ra ánh sáng dữ tợn:
- Liễu Trình, đây là ngươi ép ta. Ban đầu ta còn không muốn dùng tới. Dù sao tổn hao quá lớn... Nếu không để cho ta sống đường, ta lại cùng các ngươi đều chết ở chỗ này!
Trong tiếng gầm gừ, hai tay trái phải của hắn điểm một cái. Hai luồng chân khí bắn ra ngoài.
Oong!
Một đám sương dâng lên. Một đại trận trong nháy mắt khởi động.
- Là... sát trận tam phẩm đỉnh phong, Lâm Lung thái tử phi trước đây lưu lại? Cái này...
- Thật sự kết thúc rồi...
Thân thể Mạc Thiên Tuyết thoáng lảo đảo một cái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận