Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cổ Thánh! Ta là thiên địa sư (2)

Nửa năm trước, sở dĩ Trương Huyền rời mọi người, du lịch thiên hạ, là bởi vì nội tâm mê man.
Khổng sư thực sự quá cường đại, bất kỳ người nào nhìn nhân sinh của hắn, đều sẽ lòng sinh khiếp ý, không dám so sánh.
Từ một người bình thường, ngắn ngủi mấy năm trở thành thiên hạ cự phách, đuổi Dị Linh tộc ra khỏi đại lục, phong ấn ở cổ chiến trường, môn đồ thiên hạ, truyền thừa thiên cổ... Mỗi một dạng, đều long trời lở đất, chói mắt vô cùng.
Trái lại bản thân, biết rõ trở thành thiên địa sư, là con đường trở thành Cổ Thánh, nhưng làm sao làm được? Thiên địa khổng lồ như vậy, nắm giữ Thiên Đạo quy tắc, nghe không hiểu lời của hắn, không có khả năng bái sư!
Càng rầu rĩ, liền càng không biết làm sao, mất con đường cùng phương hướng đi tới.
Tuy đây là tu luyện giả nhất định phải trải qua, nhưng trong lòng vẫn không qua được.
Từ trước đến nay, hắn tu luyện, đều dựa theo Thiên Đạo thư viện, sưu tập thư tịch, sửa sang lại công pháp, trên cơ bản không có bản thân sáng tạo, tiến bộ rất nhanh, nhưng cũng hạn chế phát triển.
Đặc biệt là dưới tình huống không còn công pháp.
Sửa sang lại công pháp, không có thiếu hụt, nhưng không có công pháp tham khảo, liền không cách nào tu luyện, cũng đã thành thiếu hụt lớn nhất của hắn.
Thiên Đạo có thiếu, không có khả năng mọi chuyện hoàn mỹ.
Một đường quan sát, một đường vẫy vùng thiên địa.
Thường thấy nhân tình ấm lạnh, thói đời bạc bẽo, giờ phút này nghe Thẩm Bích Như nói, nhận rõ bản thân, giờ mới hiểu được.
Nửa năm qua tìm đáp án, cũng không ở địa phương khác, mà ngay ở trên người mình.
Làm tốt bản thân là được, cần gì đi quản người khác.
Khổng sư có kỳ ngộ của Khổng sư, những người khác có quỹ tích nhân sinh của những người khác, ta không cần thiết giống như hắn, cũng không cần thiết giống như những người khác, chỉ cần tuân theo nội tâm, một đường tiến lên là đủ rồi!
Công pháp không có hoàn mỹ, ta chỉ làm tốt hoàn mỹ bản thân là được!
- Cám ơn ngươi, Thẩm Bích Như!
Cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, biết tìm được “đáp án”, đã có thể đột phá Cổ Thánh, Trương Huyền mỉm cười.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, mặc dù thanh âm của Trương Huyền không vang dội, nhưng đưa tới vô số người chú ý.
Nghe được thanh âm, Thẩm Bích Như nhìn lại, đôi mắt thanh tú trợn tròn:
- Trương sư, sao ngươi ở đây?
Trương Huyền ngụy trang thân phận, không muốn để cho người khác nhận ra, người lại thân cũng không nhận ra được.
Giờ phút này, vì cảm kích đối phương, không cần thiết giấu diếm, cho nên nữ hài liếc mắt liền nhìn ra, vị trước mắt này, chính là vị hai năm trước ở Hồng Thiên học viện, bị người phỉ nhổ, bất cứ lúc nào cũng sẽ khai trừ… Trương Huyền!
Hai năm không thấy, dung mạo không có biến hoá quá lớn, chỉ là dáng người càng cao hơn, làn da càng thêm trắng ngần, hai mắt càng thâm thúy hơn.
- Ta lịch luyện đến đây, đã lâu không gặp...
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu, từng bước một đi đến đài cao trước mắt.
- Đã lâu không gặp...
Thân thể mềm mại của Thẩm Bích Như run rẩy.
Còn tưởng rằng là hai thế giới, chênh lệch vạn dặm, cả đời khó có thể gặp lại, không nghĩ tới cứ như vậy gặp mặt.
Đối phương vẫn giống như trước kia, không có chút giá đỡ nào, trong tươi cười mang theo hồn nhiên.
- Trương sư?
- Vừa rồi nàng nói cùng Trương Huyền Trương sư là đồng sự, hiện tại lại làm bộ kinh ngạc như vậy, rất rõ ràng, là muốn nói vị này, chính là vị vạn thế chi sư Trương sư kia?
- Vừa rồi nói gần nói xa trang bức thì thôi, làm nhục trí thông minh của chúng ta như vậy liền quá đáng!
- Đúng vậy, quả thực là không thể tha thứ! Hắn là Trương sư, ta là Danh Sư đường đường chủ đây!
- Trương sư, nhân trung chi long, làm sao có thể đến tiểu trấn xa xôi như vậy, nữ nhân này, thoạt nhìn rất xinh đẹp, không nghĩ tới là loại tâm cơ...
...
Hai người đối thoại, không có tận lực che giấu, mọi người phía dưới xôn xao, đều sắp muốn nổ.
Trương sư, người người tôn sùng, nhưng cũng biết cách nhau rất xa.
Tựa như đường thẳng song song, vĩnh viễn không cùng xuất hiện.
Nữ nhân này, vậy mà tùy tiện đối với một người xưng hô “Trương sư”, chẳng phải biểu thị, gia hỏa thoạt nhìn không được tốt lắm kia, chính là Trương Huyền?
Nói đùa cái gì?
Trang bức có thể, nhưng làm nhục danh dự của Trương sư, liền tội không thể tha!
- Giả mạo Trương sư, phạm vào Danh Sư thiên hạ tối kỵ! Nhất định phải nghiêm trị, nếu không Danh Sư đường còn có uy tín gì thống trị thiên hạ?
Trong đám người, một vị Danh Sư cao giọng hét.
- Không sai, mọi người bắt lấy hai gia hỏa kia...
Lại một người hô, có điều tiếng la còn không kết thúc, liền nghe một thanh âm run rẩy vang lên:
- Trước đừng ầm ĩ, mau nhìn...
Mọi người tràn đầy tức giận, đồng loạt nhìn lại đài cao, sau đó liền thấy một màn để cho bọn họ khó tin.
Người thanh niên giả mạo “Trương sư” kia, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, thân thể chậm rãi bay lượn lên không.
Cứ như thế, ở trước mặt mọi người bay về phía bầu trời, yên tĩnh huyền phù.
Có thể bay... Chứng minh đã đạt đến Thánh Vực!
Chẳng lẽ người giả mạo này, là một vị cường giả Thánh Vực?
Thanh âm khiếp sợ còn không có kết thúc, bầu trời nổ vang, vô số mây đen bao phủ tới.
Mây đen diện tích rất lớn, rất nhanh bao phủ cả thành thị ở bên trong, hơn nữa còn không ngừng lan ra, phảng phất như kéo dài đến chân trời, không nhìn thấy phần cuối.
- Đây là... Lôi kiếp?
- Tại sao có thể có lôi kiếp lớn như vậy?
- Nghe nói Cổ Thánh kiếp, lợi hại nhất cũng chỉ bao phủ mấy vạn mẫu, cái này... Hẳn là có mấy trăm vạn mẫu, ngàn vạn mẫu đi?
Người phía dưới tất cả đều ngây người, nói không ra lời.
- Có thể dẫn tới lôi kiếp lớn như vậy... Sẽ không phải thật là Trương sư a?
Trong đám người vang lên một thanh âm, tất cả mọi người yên lặng.
Cũng chỉ có Trương sư chân chính, mới có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, thiên hạ khiếp sợ.
...
Băng Nguyên cung.
- Mẹ, ngươi yên tâm, ta sẽ chú ý thân thể, chắc chắn sẽ không lỗ mãng!
Một nữ hài tựa như tượng băng, nhìn về phía một nữ tử trung niên trước mắt, mỉm cười.
Băng Nguyên cung cung chủ, Triệu Nhã.
Mà nữ tử trước mặt nàng, là Thánh nữ đời trước, mẫu thân của nàng.
Sau khi ở Liên Minh đế quốc xác lập thân phận, trở về liền thả mẫu thân ra ngoài, nửa năm trước trở lại Thiên Huyền vương quốc đón cha về, người một nhà ở chung, vui vẻ hòa thuận.
- Liên tục bế quan, không ăn không uống, không ngừng tu luyện... Ta và mẹ ngươi sợ ngươi trên tinh thần tiêu hao quá lớn!
Một nam tử trung niên đi tới.
Cha của Triệu Nhã, Thiên Huyền vương quốc Bạch Ngọc thành thành chủ, Triệu Phong!
Đối kháng Trương sư không thấy, con gái của bọn họ giống như điên tìm kiếm, sau khi trở về liền bế quan tu luyện, không ăn không uống, cũng không nghỉ ngơi... Nhìn mà đau lòng.
Dù thực lực của con gái bây giờ, sớm đã đạt đến tình trạng bọn họ chỉ có thể ngước nhìn, nhưng điên cuồng tu luyện, chỉ cần có thể tăng thực lực lên, mặc kệ nguy hiểm hay không nguy hiểm... không khuyên can, sớm muộn sẽ xuất hiện nguy hiểm.
- Ta không sao, ta chỉ nghĩ chờ lão sư trở về, lấy thực lực mạnh hơn thấy hắn, mà không phải bỏ lỡ hắn dạy bảo...
Triệu Nhã cười cười, nghĩ tới cùng lão sư từng li từng tí, trong lòng lần nữa tràn đầy lực lượng, đang muốn khuyên can cha mẹ, tiếp tục bế quan, đột nhiên nhướng mày, vội vàng ngẩng đầu.
Ngay sau đó nhìn thấy vô số mây đen, từ đằng xa lan ra, thời gian nháy mắt bao phủ toàn bộ Băng Nguyên cung ở bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận