Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Không gian ma mạc

- Đương nhiên gặp qua, Khổng sư rời đi thời gian lại không dài...
Khung Mộc Thanh Giao một bộ đương nhiên nói.
- Thời gian không dài?
Một ý nghĩ kỳ quái xông ra, Trương Huyền nhịn không được hỏi:
- Khổng sư rời đi nơi này bao lâu?
- Chỉ hơn bốn trăm năm nha!
Khung Mộc Thanh Giao suy nghĩ một chút nói.
- Quả nhiên!
Toàn thân Trương Huyền chấn động.
Vừa rồi tên này nói bị Khổng sư bắt, hắn liền suy đoán, nơi này tốc độ thời gian trôi qua có thể khác ngoại giới, nếu không khẳng định đã sớm hóa thành một đống bạch cốt.
Giờ phút này nghe nói như thế, rốt cục xác nhận.
Khổng sư rời Danh Sư đại lục, dựa theo thời gian tính toán, không sai biệt lắm hơn bốn vạn năm, nhưng nơi này mới hơn bốn trăm năm, chẳng phải biểu thị... Nơi này tốc độ thời gian trôi qua, cùng ngoại giới so sánh, là 1 : 100?
Nói cách khác, nơi này qua một ngày, ngoại giới sẽ qua một trăm ngày? Loại thời giờ này trở nên chậm, nếu như dùng ở trên người Cổ Thánh, hoàn toàn có thể để tuổi thọ của hắn kéo dài thật lớn, không đến mức dựa vào ngủ say mới có thể sống sót.
- Không đúng... Ta lĩnh ngộ thời gian chân giải, nếu như nơi này thật khác biệt thời gian phía ngoài, hẳn có thể thấy được... Vì sao mảy may không phát hiện?
Ngay sau đó Trương Huyền nhăn mày.
Hắn lĩnh ngộ thời gian đã không phải như trước đó không biết gì cả, nếu tốc độ thời gian nơi này hoàn toàn khác biệt ngoại giới, khẳng định có thể phát giác được, bây giờ lại không có chút cảm giác nào, làm sao có thể?
- Trước mặc kệ... Chỉ sợ những sự tình này, tìm được Khổng miếu mới có kết quả!
Suy tư một hồi, nghĩ không ra nguyên nhân, Trương Huyền lắc đầu, không còn rầu rĩ:
- Mang ta đi nhìn cửa vào một chút!
Khung Mộc Thanh Giao dẫn đường.
Sơn động bao la, ở giữa là cái cửa hang lớn, bên trong dung nham cuồn cuộn, cho người ta một loại cảm giác vạn vật đều có thể hòa tan.
- Đây là... Cửa vào?
Trương Huyền sững sờ.
Thấy thế nào cũng giống như miệng núi lửa, Khổng miếu ở trong này?
- Cụ thể ta cũng không rõ ràng, lúc trước Khổng sư để chúng ta thủ hộ nơi này, hẳn là thông đạo đi tới Khổng miếu!
Khung Mộc Thanh Giao giải thích.
Khổng sư làm việc, giống như linh dương móc sừng, không có dấu vết tìm kiếm, không phải bọn chúng có thể phỏng đoán.
Trương Huyền nhíu mày, Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, nhìn một vòng, cũng không nhìn ra cái gì, Trương Huyền đành phải gật gật đầu:
- Các ngươi trước tiến vào không gian gấp, đây có phải thông đạo hay không, vào xem là biết!
Biết ở chỗ này chờ, mãi mãi cũng điều tra không ra, bàn tay Trương Huyền vồ một cái, thu chúng vào không gian gấp, thân thể nhảy lên, thẳng tắp chui vào.
Thân thể của hắn ngay cả Thiên Hỏa cũng không thể thiêu hủy, mặc dù dung nham cực nóng, nhưng đối với hắn mà nói, đã không còn bất kỳ ảnh hưởng gì.
Lặn xuống một lát, một cái phong ấn giống như Địa quật xuất hiện ở trước mắt, nhẹ nhàng nhoáng một cái, chui vào.
Phần phật!
Sau một khắc, Trương Huyền đầu váng mắt hoa, đã đi tới một chỗ khác hoàn toàn khác biệt.
Trước đó vị trí của năm đại Thánh thú là một mảnh rừng rậm, cây cối rậm rạp, mà nơi này thì là một sa mạc, mặt đất nổi lên cảm giác cực nóng, mênh mông bát ngát, không nhìn thấy phần cuối.
Cổ tay khẽ đảo, Khung Mộc Thanh Giao xuất hiện ở trước mắt.
- Đây là cửa vào ngươi nói?
Trương Huyền tràn đầy bất đắc dĩ.
Cái sa mạc trước mắt này, hẳn là mặt không gian gấp khác, cùng Khổng miếu tám sào tre cũng liên lạc không được ah.
Chẳng lẽ đi lầm đường?
- Chuyện này...
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Khung Mộc Thanh Giao cũng sững sờ, tràn đầy nghi ngờ.
Xem ra nó chưa từng tới nơi này bao giờ, cũng không biết chúng một mực thủ hộ lối vào, đằng sau sẽ là cảnh tượng như vậy.
- Chủ nhân, toàn bộ rừng rậm ta đều đã tìm qua, chỉ có một cửa vào... Nơi này có thể cũng là Khổng sư cố ý lưu lại khảo nghiệm, muốn tìm được Khổng miếu, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm lối vào hay không?
Suy tư một chút, Khung Mộc Thanh Giao nói.
- Cũng chỉ có khả năng này...
Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Loại trừ như vậy, thật nghĩ không ra khả năng khác.
Vùng sa mạc này, có lẽ giống như rừng rậm trước đó, tìm được cửa vào mới có thể đi vào tầng tiếp theo, mà Khổng miếu chân chính, lại không biết ẩn giấu tầng mấy.
Bất quá thời điểm tới cũng đã biết, Khổng miếu không dễ dàng tìm kiếm, lúc này tùy tiện tuyển cái phương hướng, ngồi ở trên lưng Thanh Giao nhanh chóng tiến lên.
Sa mạc khô hanh cực nóng, một bóng người cũng không có, bay chưa tới một canh giờ, một người một thú liền cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, bờ môi khô nứt.
- Có gì đó quái lạ...
Đứng ở trên đất cát cực nóng, Trương Huyền cau mày.
Dựa theo thực lực của bọn hắn, đừng nói chỉ là sa mạc, xem như nằm ở trong dung nham, một canh giờ cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa nào, chớ nói chi là mất nước quá nhiều.
Nhìn một hồi, phát hiện không gian nơi này không giống ngoại giới, coi như lấy lực lượng của hắn, cũng sẽ không ngừng tiêu hao lượng nước, tiêu hao thể năng, Trương Huyền lần nữa bay lên:
- Xem ra đây không phải sa mạc bình thường, nhất định phải nhanh tìm được cửa vào, nếu không làm không cẩn thận, thực sẽ chết ở chỗ này!
Lấy ra linh dịch trước đó thu vào nhẫn, uống một ngụm, cảm giác hóa giải không ít, Trương Huyền tiếp tục đi phía trước. Lại bay nửa canh giờ, đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện dấu chân.
- Là dấu chân nhân loại, chẳng lẽ đã có nhân loại đi vào?
Trương Huyền tràn đầy nghi ngờ.
Hắn giải quyết năm đại vương giả, mới đi vào nơi này, hơn nữa vị trí dung nham cực kỳ bí ẩn, tình huống bình thường, không nên có người phát hiện cũng tìm tới... Nhưng nơi này cách cửa vào xa như thế, lại có dấu chân, hơn nữa thoạt nhìn như mới vừa giẫm qua không lâu.
Sẽ không phải có người ở trước hắn liền đi vào chứ!
- Đuổi theo nhìn một chút...
Càng ngày càng kỳ lạ, Minh Lý Chi Nhãn lóe lên, dọc theo quỹ tích dấu chân, nhanh chóng bay về phía trước.
Thời gian không dài, quả nhiên để hắn phát hiện một đám người ở phía trước, chân khí tàn phá bừa bãi, khí tức như rồng, hình như đang chiến đấu với thứ gì.
Ước chừng mười bảy mười tám người, quần áo cũng không thống nhất, thực lực cao nhất đạt đến Tâm Huyết Lai Triều, thấp cũng đến Kim Thân cảnh.
Từng cái khuôn mặt trắng bệch, bờ môi khô nứt, thoạt nhìn so với hắn chán nản hơn nhiều.
Cùng bọn hắn chiến đấu, là một cự nhân do hạt cát tạo thành, không có dung mạo, khí tức cường đại, đã tương đương Bất Hủ cảnh sơ kỳ. Nguyên nhân chính là như vậy, tuy đối diện rất nhiều người, lại không phải đối thủ, đánh mãi không xong.
- Phá!
Đều là nhân tộc, Trương Huyền không làm được khoanh tay đứng nhìn, Cốt Long lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay, lực lượng toàn thân tập trung, bỗng nhiên đâm tới.
Rầm!
Chân khí tựa như lợi kiếm, lao nhanh về phía trước, cùng Sa Cự Nhân đụng một cái, người sau lập tức bị xỏ xuyên, sinh mệnh lực nhanh chóng suy giảm, rầm một tiếng, rơi trên mặt đất, lần nữa biến thành cát vàng.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!
Mọi người thấy hắn một thương liền giải quyết Sa Cự Nhân mà bọn họ không cách nào giải quyết, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cung kính.
- Các ngươi... Làm sao tới được nơi này?
Nhìn bọn họ bộ dáng chật vật, ở đây ít nhất mấy canh giờ, Trương Huyền tò mò hỏi.
- Chúng ta bị Khổng miếu bắn ra quang mang bao phủ, tỉnh lại chính là chỗ này... Tiền bối, vì sao lại hỏi như vậy?
Trong đám người vị cường giả Tâm Huyết Lai Triều kia vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận