Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Vẽ lại bức đó là được

"Chim" của ta?
Trả "chim"?
Trong phòng có danh sư, còn không có ý thức được những con chim này một đi không trở lại, còn tưởng rằng Vân trưởng lão có ám chỉ gì khác, đồng loạt nhìn trong quần hắn một chút, ớn lạnh một hồi.
Dường như... Trương sư chỉ có giảng bài, với “chim” của ngươi có quan hệ cái lông gì?
Hơn nữa, hình như nó vẫn còn!
Đường đường là danh sư tứ tinh, ở trước mặt mọi người, còn hỏi người khác đòi "chim". Thực sự... Quá mất mặt!
Không ít nữ danh sư, sắc mặt càng ửng đỏ, đầy xấu hổ... Vân trưởng lão nghiên cứu bức tranh, nổi bật không tầm thường, phong độ phiêu dật, thoạt nhìn rất nghiêm túc, rất tiêu sái. Không nghĩ tới còn là một lão già không biết xấu hổ!
- Không đúng, Vân trưởng lão nói có thể là những con chim vừa rồi!
Có người kịp phản ứng.
- Ừ?
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
- Những chim con chim này, hình như nghe Trương sư giảng bài, giống như trở nên sống lại, rời khỏi rào cản của bức vẽ... bay đi!
Người này nói ra phát hiện của mình một lần.
- Bay đi? Bức Quần Điểu Cao Tường đồ này do chim chóc hình thành, đáng giá tiền nhất, có giá trị nhất cũng chính là những chim chóc ẩn chứa linh trí. Một khi bay đi... vậy chỉ còn lại giấy trắng...
- Đúng vậy, chính vì vậy, Vân trưởng lão mới phát điên! Đây chính là tác phẩm thư họa có chứa linh trí, vô giá...
- Coi như bảo bối sinh mạng, biến thành giấy trắng... Đổi lại thành ai cũng sẽ điên!
...
Nghe được giải thích, lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra, mọi người đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng của mỗi một người giật loạn.
Bên cạnh tường, Ngô trưởng lão, Bạch trưởng lão cũng liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt nhăn nhó.
Bọn họ chỉ là bị thương, điều dưỡng một chút cũng tốt. Bức tranh này lại là của quý của Vân trưởng lão, bị trực tiếp làm cho hỏng. Hắn không lập tức xé nát người này đã coi như là không tệ...
- Giảng bài linh trí phá phàm, bay đi...
Mới vừa rồi còn đầy đắc ý, cảm thấy được vị trí đứng đầu rất đơn giản, hiện tại Nhược Hoan công tử hiếm thấy khóc ầm lên.
Trước đó âm thầm suy tính một hồi, hắn giảng bài, tuyệt đối có thể khiến cho linh trí sống sót quá mười phút. Nhưng người này... trực tiếp khiến cho linh trí bay đi, lại không trở lại...
Có cần ác như vậy hay không?
Ngươi chơi như vậy, bảo người khác thi đấu thế nào? Cứ làm như vậy, sẽ không có bằng hữu...
- Khụ khụ, Vân trưởng lão bình tĩnh, bình tĩnh...
Thấy người bằng hữu lâu năm này luôn luôn trầm ổn, hình như sắp muốn giết người, Tô trưởng lão vội vàng tiến lên khuyên can.
- Bình tĩnh? Bình tĩnh cái rắm ! Đây chính là bức tranh ân sư lưu lại cho ta, còn trông cậy mỗi ngày nghiên cứu, có thể đột phá thi họa sư sư tứ tinh... Hiện tại thành cái dạng này, bảo ta đột phá như thế nào?
Cúi đầu nhìn về phía tờ giấy trắng trên mặt bàn, Vân trưởng lão nghiến răng nghiến lợi.
Ai nói chính là một lần sát hạch, vô cùng đơn giản?
Ngươi đi ra, xem ta đánh chết ngươi không...
Đang buồn bực phát điên, lại nghe người thanh niên đối diện, giọng thoáng hiện ra vẻ nghi ngờ vang lên:
- Ta còn chưa có giảng bải xong, những con chim kia đã bị ngươi làm cho sợ bay đi... Còn tính thời gian cho ta thế nào?
Thật ra không chỉ Vân trưởng lão tức giận, Trương Huyền cũng có chút buồn bực.
Lão gì này cũng quá không đáng tin cậy!
Hắn truyền thụ thiên đạo thi họa, giúp những linh trí tập trung lực lượng. Dựa theo đạo lý, hoàn toàn lột xác hoàn thành, có thể tùy ý bay lượn, muốn ở lại bao lâu, là có thể ở lại bấy lâu, ai biết... Còn không có kết thúc, người này rống to một tiếng, khiến mình dừng lại, chim chóc khiếp sợ đến mức đều bay đi.
Lúc này thì hay rồi, thiên đạo mặc cho chim bay, cũng không biết bay đến đâu rồi. Tính thành tích thế nào?
Nếu chẳng may bởi vậy mà thua, chịu thiệt quá lớn!
Dù sao cũng bỏ ra không ít cố gắng...
- Còn tính thời gian... Quần Điểu Cao Tường đồ cũng bị mất, tính thời gian thế nào!
Vân trưởng lão thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu.
Tính em gái ngươi à!
Hủy đi bảo bối của ta, không những không có một chút hổ thẹn, lại còn nghĩ đến sát hạch của mình... Ngươi là trái tim lớn, hay đầu óc có vấn đề?
- Khụ khụ, Trương sư, ngươi cũng nói ít một câu đi. Quần Điểu Cao Tường đồ chỉ những con chim này mới có giá trị. Giờ bay đi, chẳng khác nào bảo vật bị hủy hoại. Vân trưởng lão... tâm tình không tốt, cũng nên để ý!
Đi tới trước mặt, Khang đường chủ khuyên một câu.
- Bảo vật hủy hoại?
Trương Huyền lắc đầu:
- Nếu bức vẽ còn ở đây, vẽ lại những con chim này là được, có gì phải rầu rĩ!
- Đây chính là tác phẩm lục cảnh, thi họa sư ngũ tinh mới có khả năng làm ra... Vạn Quốc Thành chỉ có một phần này. Vẽ lại? Ngươi nói thật dễ dàng!
Nhìn thấy được cơ hội, Nhược Hoan công tử tiến lên quát mắng một câu, ôm quyền nhìn về phía Khang đường chủ, ngôn từ chính nghĩa:
- Lão sư, Quần Điểu Cao Tường đồ đã hủy, chúng ta người phía sau không có cách nào tiếp tục sát hạch, ta xem tỷ thí lần này, không bằng đổi một phương thức...
Đối phương giảng bài, cũng làm cho linh trí phá phàm. Nếu như tiếp tục sát hạch cái này, hắn khẳng định không thắng được. Còn không bằng mượn cơ hội từ chối.
- Ừ, điều này ngược lại cũng đúng... Tác phẩm có thể xuất hiện linh trí, Vạn Quốc Thành chỉ có một phần này. Hiện tại đã hỏng, mấy người các ngươi quả thật không có cách nào lại sát hạch...
Khang đường chủ gật đầu.
Sớm biết như vậy, lại không nên để cho người này sát hạch trước. Lúc này thì hay rồi, thi họa cũng bị mất, người phía sau cũng lại không có cách nào sát hạch được nữa.
Linh trí bảo tồn là phương pháp sát hạch giảng bài tốt nhất. Tạm thời thay đổi, vẫn thật sự không biết có biện pháp gì tốt.
- Thật sự không được, tìm học sinh tới giảng bài, để cho bọn họ bịt kín hai mắt, không biết chúng ta là ai, thậm chí âm thanh cũng không để cho hắn nghe ra, cũng rất công bằng...
Nhược Hoan công tử nói.
- Tạm thời đừng có gấp. Ta và các trưởng lão khác bàn bạc... A? Đây là chuyện gì xảy ra...
Gật đầu, Khang đường chủ xoa xoa mi tâm, đang rầu rĩ xem sẽ tiếp tục tiến hành như thế nào, đột nhiên mắt thoáng nhìn qua, bị dọa cho giật mình.
- Lão sư, ngươi làm sao vậy?
Thấy hắn thất thố như vậy, Nhược Hoan công tử sửng sốt, theo ánh mắt hắn nhìn lại, cũng thiếu chút nữa nhảy lên, chưa tới một hơi, lập tức ngất đi.
Chỉ thấy người thanh niên hắn vừa răn dạy, chẳng biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt trang giấy cuộn trắng kia, hai tay mỗi tay cầm một cái bút lông. Quần Điểu Cao Tường đồ trước đó trống không, lúc này, chim cùng lúc cất tiếng hót, giống hệt với lúc trước.
- Những con chim này đều trở về hết rồi sao?
Âm thanh có chút khàn khàn.
- Không phải đã trở về... Mà là... Trương sư vừa vẽ ra!
Cổ họng Phó Tiếu Trần chợt khô khốc.
- Vừa vẽ...
Thân thể Nhược Hoan công tử thoáng lảo đảo một cái.
Đây chính là tác phẩm linh trí cảnh, kiệt tác chỉ thi họa sư Đại Tông Sư ngũ tinh mới có khả năng làm ra... Cầm bút lông lại vẽ ra, thật hay giả vậy?
Quan trọng hơn chính là... Cho dù là ngũ tinh Đại Tông Sư, làm ra một bức tác phẩm như vậy, cũng cần mấy ngày suy nghĩ, mấy tháng tạo hình, tiêu hao hết tất cả tinh huyết... Người này thì hay rồi. Ta còn chưa nói được mấy câu, lại vẽ xong...
Có cần nhanh như vậy hay không?
- Hắn dùng bút pháp gì?
Thật sự không nhịn được, hắn mở miệng hỏi.
Hơn mười lần hít thở lại vẽ một bức tranh. Thủ pháp gì có thể nhanh như vậy?
- Tả Hữu Du Long...
Phó Tiếu Trần nói.
- Thợ thủ công bên đường dùng... Tả Hữu Du Long...
Trước mắt Nhược Hoan công tử tối sầm.
Ngươi nếu dùng kỹ thuật gì cao thâm ngược lại cũng thôi, ta bội phục...
Thợ thủ công bên đường dùng Tả Hữu Du Long tăng số lượng, vẽ ra... tác phẩm lục cảnh... Đại ca, ngươi không phải là thi họa sư tam tinh, là lục tinh thậm chí cấp bậc cao hơn!
Buồn cười nghe được linh trí bảo tồn, hắn cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cảm thấy thấy đối phương lên trước khẳng định thất bại...
Sớm biết rằng là thư họa sư lợi hại như vậy, đánh chết cũng không giả vờ!
- Được rồi, Vân trưởng lão. Bức tranh của ngươi ta vẽ một lần nữa cho ngươi. Dường như... cũng không phải quá khó khăn!
Một lần nữa thu hồi bút lông, mực nước vào chiếc nhẫn trữ vật, Trương Huyền thản nhiên nói.
Nhìn thấy được Vân trưởng lão vừa hô vừa gào, hắn còn tưởng rằng chuyện gì lớn. Không phải một bức tranh sao? Chim chóc bay, vẽ lại một bức thì xong rồi. Có cần phải sợ lớn trách nhỏ như vậy sao?
- Điều này...
Vội vàng đi tới trước mặt, Vân trưởng lão cúi đầu nhìn về phía tranh vẽ trước mắt.
Nhìn một hồi, môi hắn run rẩy, nhìn về phía người thanh niên trước mắt giống như là nhìn thấy quái vật.
Tranh vẽ này, hoàn toàn giống hệt với tranh vẽ của hắn trước kia, không sai chút nào. Nếu không phải nét mực còn chưa hoàn toàn khô, hắn thật sự nghi ngờ, có phải tất cả những chuyện trước đó đều là nằm mơ hay không.
Chỉ nhìn một hồi, là có thể vẽ ra. Không chỉ hình vẽ giống hệt, ngay cả sử dụng mực bao nhiêu, phân bố như thế nào, cũng không sai chút nào, ý cảnh cũng hoàn toàn tương đồng...
Làm sao làm được?
Phải biết rằng, mỗi một thi họa gia đều có lĩnh ngộ của mình. Vẽ tác phẩm của người khác, thông thường đều sẽ có phong cách của mình ở bên trong, rất khó làm được giống nhau như đúc. Bức tranh trước mắt này, không chỉ bút mực nặng nhẹ tương đồng, ngay cả ý cảnh cũng không nhìn ra được giả... Loại thủ đoạn này dĩ nhiên nghịch thiên.
Cho dù thư họa sư lục tinh cũng làm không được!
Thật ra, tình hình của Trương Huyền hiện tại, mô phỏng còn có thể. Bảo hắn thật sự vẽ tranh, cũng lại miễn cưỡng làm ra tác phẩm linh trí mà thôi. Muốn đạt được ý cảnh trong Quần Điểu Cao Tường đồ, vẫn là không đủ lực.
Dù sao, thi họa thiên đạo tuy rằng học không ít, năng lực thật sự, chỉ có đỉnh phong tứ tinh, ngũ tinh sơ kỳ.
Mặc dù có thể làm ra giống nhau như đúc, chính là công hiệu của mắt Minh Lý.
Mắt Minh Lý có thể nhìn thấy được biến hóa rất nhỏ nhìn bằng mắt thường không được. Vừa rồi lúc đối phương lấy bức tranh vẽ ra, hắn cẩn thận quan sát, chỗ rất nhỏ một lần nữa hoàn nguyên, cũng lại trở nên vô cùng đơn giản.
Nếu như không phải mô phỏng lại, để cho hắn đơn thuần vẽ tranh, sợ rằng thật sự rất khó hoàn thành.
Chỉ có điều, Vân trưởng lão không biết những điều này, lại càng thêm kinh ngạc, bội phục sát đất.
- Như thế nào?
Khang đường chủ đi tới trước mặt.
- Giống hệt với trước đó, có thể tiến hành sát hạch phía sau...
Từ trong khiếp sợ khôi phục lại, Vân trưởng lão nuốt nước miếng nói.
- Vân trưởng lão nói không thành vấn đề, Trương sư đã sát hạch xong, các ngươi tiếp tục!
Thở phào nhẹ nhõm, Khang đường chủ nhìn về phía mọi người.
Nếu Quần Điểu Cao Tường đồ đã khôi phục, cũng không cần lại lăn qua lăn lại, đi thay đổi quy tắc.
-...
Nhược Hoan công tử khóc không ra nước mắt.
Náo loạn nửa ngày, vẫn chỉ là vô dụng. Sớm biết vậy, tại sao phải chạy qua nói thừa...
Lòng tràn đầy phiền muộn, kiên trì sát hạch. Kết quả, bởi vì vấn đề tâm cảnh, phát huy thất thường, chỉ kiên trì được mười phút khiến linh trí tán loạn.
Sau đó, đám người Phó Tiếu Trần, Phùng Mạc Sinh đều thi nhau sát hạch.
Không nghĩ tới lần này Lạc Khê một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc, tự nhiên kiên trì mười hai phút, so thành tích cao hơn với Nhược Hoan công tử.
- Được rồi, ta tuyên bố thành tích cuối cùng. Trương sư, thông qua giảng bài, khiến cho linh trí bay ra... Đến bây giờ cũng chưa trở lại, đạt được vị trí đứng đầu, sẽ không có người có ý kiến chứ?
Tất cả thi xong, Khang đường chủ nhìn quanh một vòng.
- Không có ý kiến...
Khóe miệng mọi người giật một cái. Giảng bài tất cả linh trí bay đi, còn tiện tay mô phỏng ra tác phẩm lục cảnh... Hắn không phải là người đứng đầu, ai dám xưng là người đứng đầu?
- Tốt lắm, thứ hai là Lạc Khê, thứ ba Nhược Hoan, thứ tư Phó Tiếu Trần, thứ năm Phùng Mạc Sinh, thứ sáu Đỗ Hổ...
Tuyên bố xong thành tích, Khang đường chủ tiếp tục nói:
- Hiện tại tiến hành cửa sát hạch thứ tư, lý giải đối với tu vi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận