Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Dương sư lại xuất hiện

- Cái này?
Vệ sư, Diệp Vấn Thiên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giống như là gặp quỷ vậy.
Toàn thân Ngô hội trưởng thì run run, giống như bị người ta nắm cổ, con mắt trợn trừng đến mức sắp lồi ra:
-Là. . . Là điểm giao hội! Hắn ném. . . Giày tới điểm giao hội, hóa giải xung đột do ba cỗ lực lượng ngạng kháng mà tạo thành...
Thanh Tắc sơn, Long Lân hà à địa mạch, ba điểm thăng bằng, có thể nói căn bản khó mà tìm ra được. Thế nhưng một khi tìm ra, muốn cho nó duy trì cân bằng, vẫn là chuyện rất dễ dàng.
Chỉ là. . . Hắn đã từng nghĩ tới trận bàn, trận kỳ và đủ loại bảo vật lợi hại. Thế nhưng chỉ một cái giày đã có thể phá giải tình thế nguy hiểm như thế. . . Người này cũng quá mạnh a!
Đây rốt cuộc là thủ đoạn và năng lực gì cơ chứ?
Rốt cuộc tên này là ai?
Trong lúc đang kinh ngạc, không biết nên nói như thế nào thì chỉ thấy Hồng sư và La Tuyền đang ở cách đó không xa, bờ môi run lên, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
- Vãn bối Hồng Thiển (La Tuyền), bái kiến Dương sư!
Bóng người ở trên không trung vừa mới xuất hiện thì hai người đã nhận ra được, không phải là người khác mà chính là người đêm hôm đó đại triển thần uy. Chính là tuyệt thế cao nhân khiến cho hơn mười thế lực liên minh thất bại tan tác trở về. . . Dương Huyền!
Vốn bọn họ cho rằng lần này ẽ khó may mắn thoát khỏi, sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Thế nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, trong thời điểm mấu chốt nhất Dương sư lại xuất hiện, một lần hành động giải quyết khốn khó.
Lúc này Dương Huyền thân trên không trung, ngự phong mà đứng, khiến cho người ta có một loại cảm giác yên tĩnh, nhìn không thấu.
- Hắn là...
Đám người Diệp Vấn Thiên, Vệ sư quay đầu lại.
Mắt thấy tai nạn sắp tới, kết quả bên dưới ao nước lại xuấ thiện một bóng người, một cái giày đã hóa giải tình thế nguy hiểm. Trong lúc đang cảm thấy kỳ quái thì đã thấy đám người Hồng Thiển tôn trọng đối phương như thế. Cho nên toàn bộ mọi người cũng không nhịn được nhìn lại.
Tình huống mà ai trong bọn hắn cũng không giải quyết được mà đối phương lại có thể nhẹ nhõm giải quyết, cho dù người có ngu hơn nữa cũng biết người này không đơn giản.
- Vị này là. . . lão sư của Trương Huyền, Dương sư! Là người mà Mạc đường chủ Danh sư đường của Hồng Viễn đế quốc nhìn thấy cũng phải tôn xưng một tiếng. . . Tiền bối!
Hồng sư nuốt ngụm nước bọt nói.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy vị Dương sư này, thế nhưng áp lực mà đối phương tạo ra cho hắn vẫn cường đại như vậy!
Nhất là phương diện linh hồn, giống như đối mặt với một ngọn núi lớn bất khả kháng vậy, khiến cho người ta không thể sinh ra nổi ý niệm phản kháng mảy may nào.
- Mạc đường chủ phải gọi là. . . Tiền bối?
- Lão sư của Trương sư?
Con ngươi đám người Vệ sư, Diệp Vấn Thiên, Ngô hội trưởng co rụt lại, khóe miệng đồng thời giật giật.
Mạc đường chủ là Danh sư lục tinh đỉnh phong, là siêu cấp cường giả chân chính đạt tới Thánh cấp!
Loại người này mà cũng phải gọi một tiếng tiền bối, vị này. . . Phải mạnh bao nhiêu cơ chứ?
Thi thể Trương sư mới vừa bị bọn hắn bỏ qua, đã biến mất không còn sót lại một chút cặn bã nào. Lúc này lão sư người ta lại đến. . . Chuyện này nên làm như thế nào đây?
Sớm biết đối phương có một lão sư dữ dằn như thế, coi như phải chịu nguy hiểm khiến cho tất cả đều chết ở chỗ này thì cũng phải trông chừng, không để cho thi thể mất tích ah!
- Diệp Vấn Thiên (Ngô tôn, Vệ Giang) Huyễn Vũ đế quốc bái kiến Dương sư!
Càng nghĩ càng khẩn trương, ba người vội vàng khom người.
- Nếu như đồ nhi Trương Huyền của ta có gì sai sót thì có thể chỉ trích và trách mắng! Ném hắn xuống rồi mặc kệ ,tùy ý để hắn vào ao nước, có phải cá ngươi cảm thấy. . . Phía sau hắn không có ai hay không?
Hai tay chắp ra sau lưng, Dương sư lạnh lùng nhìn qua mọi người.
- Chúng ta không dám...
Thấy đối phương thật sự vì chuyện này mà đến, toàn bộ mấy người giật nảy mình, đồng thời cũng rất là oan ức.
Chúng ta thực sự muốn cứu học sinh ngươi a, thế nhưng trong lúc nhất thời không nhìn thấy, mà bản thân tên này bò vào ao nước, tình huống lúc ấy rất phức tạp, thực sự không có cách nào ah. . .
- Không dám là tốt rồi!
Hừ một tiếng, Dương sư không tiếp tục để ý mọi người mà bàn tay chộp một trảo xuống phía dưới, một bóng người hôn mê từ trong ao chậm rãi nổi lên trên.
Chính là Trương Huyền!
Vị Dương sư này khẽ vươn tay đã tìm được Trương Huyền rơi vào trong ao nước, không biết đang nằm ở chỗ nào!
- Lăng không bắt lấy, không nhìn ra một chút lực lượng ba động mảy may nào?
- Đây chỉ sợ ngay cả Thánh giả nhất trọng. . . Cũng không làm được a!
Diệp Vấn Thiên, Vệ sư nhìn nhau, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, thân thể run lên.
Động tác mới vừa rồi thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng thân là cường giả Hóa Phàm bát trọng đỉnh phong, bọn họ lại biết độ khó bên trong như thế nào!
Lăng không bắt lấy, bọn hắn cũng có thể làm được một chút. Thế nhưng khoảng cách cách nhau lớn tới mấy chục mét, từ bên trong Hóa Thanh trì hỗn tìm được một người, đồng thời còn khiến cho người ta không cảm thấy được một chút lực lượng ba động mảy may nào. . . Chuyện này cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Chỉ bằng chiêu này đã chứng minh khống chế lực lượng tuyệt đối, xem như Mạc Cao Viễn Mạc sư của Hồng Viễn đế quốc cũng chưa hẳn đã có thể hoàn thành!
Cao thủ!
Tuyệt đối là cao thủ!
Diệp Vấn Thiên, Vệ sư, Ngô hội trưởng nhìn nhau, thân thể đều xiết chặt.
Có một chút Danh sư rất bao che khuyết điểm, bắt nạt học sinh của hắn chẳng khác nào là đánh vào mặt đối phương, đối phương sẽ nổi giận xử trí. . . Mặc dù bọn hắn đều có địa vị cực cao ở Huyễn Vũ đế quốc, thế nhưng so sánh với người ở trên không trung này, cái gì cũng không tính!
- Là ta không có chiếu cố tốt Trương sư, mong. . . Dương sư trách phạt!
Cắn răng Diệp Vấn Thiên một cái, tiến về phía trước một bước.
Hóa Thanh trì là thứ mà Huyễn Vũ đế quốc hoàng thất khống chế. Đối phương cũng là người mà bản thân mời mời tới. Nếu như thực sự có chuyện gì không hay xảy ra, tất nhiên sẽ không được quan hệ với hắn thoát.
- Trách phạt? Nếu như ta muốn trách phạt thì ngươi cảm thấy bây giờ ngươi còn có thể đứng đó nói chuyện với ta được nữa không?
Dương sư lạnh hừ một tiếng.
Cổ tay vẫn ở sau lưng khẽ đảo, Trương Huyền đang hôn mê dừng lại ở trên không trung, lẳng lặng lơ lửng ở cách chỗ hắn không xa.
Nhìn thấy chiêu này, mọi người càng sợ hãi đến mức mặt không còn chút máu.
Không dùng bàn tay tiếp xúc, chỉ bằng vào lực lượng tán dật trong cơ thể đã khiến cho một người phi hành lơ lửng ở bên cạnh, cái này. . . Thủ đoạn quả thực quá nghịch thiên!
- Hóa Thanh trì, tập hợp lực lượng Thanh Tắc sơn, Long Lân hà, địa mạch mà thành. Nếu không khống chế được sẽ rất dễ tạo thành cảnh sinh linh đồ thán, thân là Danh sư, ta cũng không nguyện ý nhìn thấy, cho nên tiện tay giải quyết giúp các ngươi một chút!
Nhìn Trương Huyền một chút, dường như phát hiện ra không có gì đáng ngại, vẻ mặt Dương sư khôi phục một chút, sau đó hất ống tay áo lên:
- Chỉ là qua lần này, nguyên khí của Hóa Thanh trì tổn hao nhiều, tỏng vòng năm mươi năm mới có thể khôi phục, thế nhưng. . . Sau khi ba cỗ lực lượng cân bằng, về sau không cần Trì Nhãn, cũng có thể tu luyện, hơn nữa cũng không cần phải chịu giới hạn mười năm nữa!
- Không cần Trì Nhãn và giới hạn mười năm?
Nghe thấy năm mươi năm mới có thể khôi phục, Diệp Vấn Thiên có chút thất vọng. Thế nhưng sau khi nghe thấy câu không cần Trì Nhãn cũng có thể tu luyện, không phải chịu giới hạn mười năm, ánh mắt hắn sáng lên, thiếu chút nữa đã hưng phấn nhảy dựng lên.
Mặc dù Hóa Thanh trì có trợ giúp rất lớn đối với người tu luyện, thế nhưng lực lượng trong đó thực sự quá mức cuồng bạo, chỉ có thể đợi Trì Nhãn xuất hiện thì mới có thể tu luyện, hơn nữa mười năm cũng chỉ có ba ngày.
Một khi không có những giới hạn này, ao nước lớn như thế đủ để cho mấy trăm người đồng thời tu luyện, hơn nữa còn có thể liên tục không ngừng. . . Có thể đoán ra được, sau năm mươi năm, cao thủ của Huyễn Vũ đế quốc sẽ càng ngày càng nhiều, chắc chắn sẽ trổ hết tài năng trong các đế quốc nhị đẳng!
Mặc dù muốn vượt qua đế quốc nhất đẳng còn xa xa không đạt tới, thế nhưng tuyệt đối có thể làm cho cả quốc gia càng ngày càng hưng thịnh!
- Đa tạ Dương sư!
Trực tiếp quỳ rạp xuống đất, Diệp Vấn Thiên thật tâm thật ý cảm kích đối phương.
Trước đó nhìn thấy Hóa Thanh trì xảy ra biến cố, hắn còn tưởng rằng Huyễn Vũ đế quốc sẽ diệt vong trong tay hắn. Hắn sẽ trở thành một tên hoàng đế tội đồ, thế nhưng dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới, lão sư Trương sư không đành lòng sinh linh đồ thán mà ra tay. Không chỉ giải quyết vấn đề, mà còn. . . Khiến cho Hóa Thanh trì không có ràng buộc trước kia nữa!
Có thể nói, lần này, không chỉ cứu vớt toàn bộ Huyễn Vũ đế quốc mà còn làm cho hắn có tiềm lực tiến lên đỉnh phong trong các đế quốc nhị đẳng!
Ân và tái tạo!
Thấy hắn quỳ xuống, Dương sư tùy ý khoát tay áo, không nói thêm gì nữa mà bàn chân đạp mạnh, chân đạp hư không, từng bước một đi đến nơi xa. Mà Trương sư lơ lửng bên cạnh hắn cũng theo sát ở phía sau, như là phi hành vậy.
Lập tức biến mất trong tầm mắt.
- Mang theo một người phi hành...
Thấy hai người đã biến mất, tất cả mọi người nuốt miệng một miếng nước bọt.
Vừa rồi đám người Hồng sư và Diệp Vấn Thiên nói chuyện cũng có không ít người không nghe thấy. Cũng không biết vị Dương sư này đáng sợ thế nào. Nhưng sau khi tận mắt thấy, ném một cái giày đã có thể giải quyết Hóa Thanh trì bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung. Lại còn mang theo một người phi hành rời đi, trong lòng mọi người khiếp sợ tới tột đỉnh.
Cho dù người có ngu ngốc hơn nữa thì giờ phút này cũng biết vị Dương sư này là tồn tại đáng sợ đến bực nào!
Hóa Phàm bát trọng Đạp Hư cảnh, mặc dù có thể chân đạp hư không, phi hành trong giây lát thì cũng chỉ là thẳng từ trên xuống dưới, mạnh hơn nhiều so với nhảy vọt lên trên mà thôi.
Chỉ có chân chính đạt tới Thánh giả, tới nhất trọng Trục Không cảnh thì mới có thể phi hành.
Dù vậy, cũng chỉ là bản thân bay lượn ở trên bầu trời mà thôi, giống như trước mắt vị này, mang theo một người mà còn có thể muốn đi thì đi. . . Thực sự mạnh mẽ tới mức nào, khó có thể tưởng tượng ra được!
- Trương sư. . . Lại có lão sư cường đại như vậy sao?
Hình Viễn nuốt một ngụm nước bọt.
Trước đó hắn từng nghĩ, nếu thực sự không được thì tìm cơ hội để giáo huấn tiểu tử này một chút. Để hắn đừng đi tìm Phi nhi công chúa gây phiền phức, bây giờ mới biết, ý nghĩ này ngu xuẩn tới cỡ nào.
May mắn mà trước đó hắn không nhúc nhích, nếu không, đừng nói là hắn, xem như cả gia tộc bọn hắn cũng không đủ để người ta đập một cái!
Chênh lệch thực sự quá lớn!
Lão tổ lợi hại nhất của bọn hắn, mặc dù cũng có thể phi hành, thế nhưng nếu nói mang một người muốn đi thì đi thì cũng không làm được.
- Về sau, đối với Trương sư. . . Phải kết giao thật tốt!
Trong lòng âm thầm hạ quyết định.
- Lão sư của Trương sư...
Ngọc Phi Nhi công chúa cũng mở to hai mắt ra nhìn.
Khó trách Trương Huyền này cổ quái như vậy, chỉ là Danh sư tứ tinh đã có thể làm cho nàng khi thắng khi bại, hóa ra là có lão sư cường đại như thế!
Có người lợi hại như vậy bồi dưỡng, coi như nàng là thiên chi kiêu nữ thì cũng không phải là đối thủ. . .
- A! Coi như sư môn ngươi mạnh mẽ thì ta cũng không có khả năng làm tỳ nữ của ngươi được! Ta còn muốn đánh cược với ngươi...
Cắn răng, hai nắm tay nhỏ nhắn xiết chặt.
Đối phương có sư môn cường đại thì thế nào chứ? Ngọc Phi Nhi nàng cũng là kim chi ngọc diệp, ngoan ngoãn làm tỳ nữ đối phương sao?
Nằm mơ!
Một có cơ hội, nàng vẫn muốn đánh cược thắng đối phương, tranh thủ để chuộc thân. . .
Chỉ là, dường như lần này mình lại thua, lại phải đền thêm một vạn linh thạch, cảm giác. . . quá đau lòng!
- Quá tốt rồi...
Thấy Dương sư đích thân tới, cũng cứu Trương sư đi.
Hồng sư, La Tuyền cũng đều thở ra một hơi.
Lạc Thất Thất cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Trước đó nàng một mực kỳ quái, vì sao vị Trương sư này lại có luyện đan thuật cao minh như thế. Hóa ra có sư môn cường đại như thế, luyện đan lợi hại cũng là chuyện dễ hiểu.
- Mặc dù nguy cơ của Hóa Thanh trì đã được giải trừ, nhưng. . . Tình huống hiện tại cũng không thể tiếp tục tu luyện được nữa!
Đưa tiễn Dương sư vô địch, Diệp Vấn Thiên nhìn về phía đám người Lạc Thất Thất, Phi nhi công chúa, rất là áy náy.
Mời bọn họ chạy tới tu luyện, chủ ý là lấy lòng, kết quả lại xém chút đã chết, quả thực là ngại ngùng.
- Đúng vậy a!
Mọi người khẽ gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Hóa Thanh trì giống như là phế tích, khóe miệng mỗi một người đều co giật, đồng thời trong lòng nghi hoặc.
Thứ đồ chơi này không phải luôn luôn rất ổn định hay sao? Làm sao lại đột nhiên. . . nổ vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận