Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cổ Thánh! Ta là thiên địa sư (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Thẩm Bích Như, là sau khi Trương Huyền xuyên việt, mỹ nữ lão sư của Hồng Thiên học viện, biết cô gái xinh đẹp thứ nhất, sau khi rời Thiên Huyền vương quốc, lại chưa thấy qua.
Nửa năm trước trở lại học viện, chỉ thấy được Lục Tầm, không tìm tới đối phương, không nghĩ tới ở đây gặp, hơn nữa đạt đến Danh Sư tam tinh.
Trương Huyền mỉm cười, dừng bước, thanh âm của nữ hài trên đài tiếp tục vang lên:
- Ta cùng Trương Huyền Trương sư, từng là đồng nghiệp!
- Đồng nghiệp?
- Nói cách khác, nàng biết Trương sư?
- Khoác lác a, mỗi lần người tới giảng bài, đều nói biết, thậm chí còn bái nhập Trương sư môn hạ, phần lớn đều là tâng bốc mình!
- Cũng phải, không nghĩ tới người xinh đẹp như vậy cũng lừa đảo!
...
Kèm theo danh khí của Trương Huyền càng lúc càng lớn, người giả mạo họ sinh không biết bao nhiêu, dù là tiểu trấn xa xôi cũng có sức miễn dịch.
Thấy mỹ nữ giáo sư không tranh quyền thế trong suy nghĩ, vậy mà vừa mở miệng liền nhắc tới mình, Trương Huyền lắc đầu, lộ ra vẻ thất vọng.
Trước đó còn cho rằng nàng, không màng danh lợi, không nghĩ tới giống như những người khác mua danh cầu lợi, dùng tên tuổi của mình, nâng cao địa vị bản thân.
Trong lòng mất mác, đang muốn rời đi, liền nghe thanh âm của nữ hài tiếp tục vang lên:
- Hiện tại hắn đã thành vạn thế chi sư, truyền thụ thiên hạ, vô số người đều lấy có thể nghe được kiến thức của hắn làm vinh... Nhưng ta không hâm mộ, cũng không cảm thấy cao thượng!
Trương Huyền dừng lại.
Mọi người vốn cho rằng là lừa đảo, tính toán rời đi, cũng đều xoay người lại, từng cái nhíu mày.
Trương sư đi sâu nhân tâm, trở thành tín ngưỡng của tất cả mọi người, ngươi nói không “cao thượng”, có ý tứ gì?
Trong lúc mơ hồ, đã có người bắt đầu không vui.
- Thế giới, là đa nguyên hóa, tựa như trấn nhỏ này của chúng ta, cần Danh Sư đứng ở trong mây, truyền thụ kiến thức, cũng cần lao động phổ thông giống như nhân viên khơi thông đường ống lòng đất, càng cần đồ tể, tiểu thương, vận chuyển, bán đồ vật... người các ngành các nghề. Người không có phân chia cao thượng cùng thấp kém, chức nghiệp cũng không có, có chỉ là, có nguyện ý ở trên đó bỏ ra tâm huyết cùng tinh lực chân chính hay không, có nguyện ý để tâm, đi yêu thích sự tình bản thân tham gia hay không!
- Trương sư, hắn ưa thích nghề nghiệp Danh Sư này, ưa thích truyền thụ kiến thức cho người ta, càng ưa thích nghiên cứu bí ẩn cao thâm, cho nên... hắn thành công, đi tới đỉnh phong của Danh Sư!
- Ta chỉ là người bình thường, không có loại thiên phú và năng lực kia, nhưng cũng không đại biểu ta kém đối phương rất xa, ta đồng dạng làm gương tốt, đồng dạng dạy dỗ học sinh, để cho học sinh mình nghiêm ngặt chuẩn mực, cố gắng học tập! Ta không cách nào truyền thụ thiên hạ, để càng nhiều người biết, nhưng có thể bảo đảm, bản thân dạy dỗ kiến thức, sẽ không dạy hư học sinh, bảo đảm truyền thụ học vấn, đều là bản thân tự mình thí nghiệm, chuẩn xác không sai... Vậy là đủ rồi!
- Người, phải thấy rõ năng lực của mình, đi con đường mình am hiểu! Những năm này, ta dạy học bốn phía, thấy không ít người, đều lâm vào chè chén say sưa, thời kì của chúng ta, quả thực sinh ra một vị vạn thế chi sư Trương Huyền, giống như Khổng sư năm đó, đại biểu nhân tộc đại hưng... Chúng ta sinh tồn ở thời kì tốt nhất, nhưng vậy thì đại biểu, ngươi nhất định sẽ trổ hết tài năng, trở thành cường giả sao?
- Không, không phải như vậy, cường giả, vô luận là ở thời kì nào, đều chỉ là số ít người mới có thể đi đến!
- Cái này...
Mọi người tràn đầy tức giận, tất cả đều nói không ra lời.
Bất kỳ thời kì nào, cũng khó có khả năng người người đều là cường giả.
Người người như rồng, chỉ là một loại trông đợi, không thể nào là sự thật.
Nếu không, tài nguyên ở đâu ra!
Bởi vì lực lượng nắm giữ ở trong tay số ít người, mới được gọi là cường giả, mới có thể thu hút vô số người hướng về.
- Không nghĩ tới lại có loại lĩnh ngộ này...
Trương Huyền cũng sững sờ.
Còn tưởng rằng nữ hài lấy bản thân ra, là muốn nâng cao thân phận của mình, không nghĩ tới lại trình bày loại đạo lý này.
Người, đáng sợ nhất không phải năng lực không đủ, mà là không cách nào nhận rõ bản thân.
Rõ ràng trí tuệ chỉ đủ làm tiểu binh, lại nhất định muốn làm nguyên soái, cuối cùng làm hại mình và người khác.
- Đừng nghe nàng nói bậy, ta nghe nói, Trương sư dạy dỗ học sinh, cũng có thiên phú không quá tốt, đồng dạng thành cường giả tuyệt thế!
- Không sai, lão sư tốt, có thể đi càng xa!
- Nói là đồng nghiệp của Trương sư, thì là phải sao? Bằng hữu của Trương sư, cái nào không phải nhân vật kinh thiên động địa? Làm sao có thể có bằng hữu chỉ là Danh Sư tam tinh!
...
Sau khi hết khiếp sợ, dưới đài càng thêm xôn xao.
Thẩm Bích Như nói, quấn tới chỗ sâu hèn mọn nhất của không ít người.
Rõ ràng thấy không rõ bản thân, thấy không rõ thực tế, hết lần này tới lần khác nói, ta là thời vận không đủ.
Tác phẩm do ta viết, vốn nên vạn cổ lưu truyền, bởi vì biên tập có mắt không biết, cho nên minh châu bị che mờ, cuối cùng ký hợp đồng cũng không làm được.
- Ta biết lời này, khả năng tổn thương không ít người, nhưng mọi người cho rằng thật sự là sai sao? Ta không bằng Trương sư, hắn trở thành vạn thế chi sư, truyền thụ thiên hạ, nhưng các ngươi thật cho rằng, hắn trải qua rất vui?
Nhìn ra mọi người phẫn nộ, Thẩm Bích Như lắc đầu nói:
- Năng lực càng lớn, trên bờ vai gánh vác trách nhiệm lại càng lớn, một năm qua, hắn để Danh Sư đường thay đổi quy tắc, bình định Dị Linh tộc phản loạn, ngay cả Chư Tử Bách Gia cũng cúi đầu nghe lệnh... Bên nào không trải qua cửu tử nhất sinh? Đổi lại các ngươi, chỉ muốn hưởng thụ cao cao tại thượng, sẽ đi mạo hiểm làm những sự tình này sao?
Mọi người kêu gào nói không ra lời.
Đúng vậy, nếu như bọn họ có địa vị này cùng thiên phú như Trương sư, chắc chắn sẽ không mạo hiểm xông vào Dị Linh tộc, càng sẽ không đi trêu chọc Chư Tử Bách Gia...
- Các ngươi cho rằng Trương sư rất nở mày nở mặt, nhưng thời điểm ta và hắn dạy ở cùng một trường học, hắn là lão sư bị người chỉ trích, người người phỉ nhổ, bởi vì khảo hạch giáo viên đếm ngược thứ nhất, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị khai trừ... Đối diện với mấy cái này, hắn không có chút sợ hãi nào, từng bước một đi đến hiện tại, đổi lại các ngươi, có thể đối phó được áp lực trong lòng không?
Thẩm Bích Như tiếp tục nói.
Cuộc đời của Trương sư, sớm đã truyền ra, thậm chí bị người chỉnh lý thành sách, truyền tụng thiên hạ.
Hắn một đường đi tới, đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm, bao nhiêu hiểm trở, nhưng không có ngừng lại mảy may, đổi lại bọn họ... Có thể làm được ư?
Không ít người trong lòng cân nhắc một cái, đồng thời lắc đầu.
Tâm cảnh kém, ở Hồng Thiên học viện liền có thể sẽ bị người mắng chết, không ngóc đầu lên được.
Tâm cảnh tốt, Thiên Vũ vương quốc cũng sẽ dừng bước...
Chớ nói chi là đằng sau ầm ầm sóng dậy.
Hâm mộ người khác có thể, nhưng người khác trải qua, ngươi khả năng trải qua không được.
Mặc sức tưởng tượng hải dương, lại không cách nào chịu đựng sóng lớn.
- Người người đều phải lựa chọn, nhận rõ bản thân trọng yếu nhất...
Không giống mọi người lặng im, Trương Huyền lòng có cảm xúc, hơn nửa năm tích lũy, giống như đốt cháy dây dẫn nổ, trong nháy mắt nổ tung.
Danh sơn đại xuyên, tình người ấm lạnh, nửa năm qua, nhìn qua địa phương, dung hợp thành ký ức, nối thành một mảnh, để cả người hắn giống như huyền phù ở trên không Danh Sư đại lục, nhìn xuống thiên địa, triệt để siêu thoát ngoại vật.
Không lấy vật thích, không lấy mình bi!
Trong nháy mắt Trương Huyền đi vào cảnh giới vong ngã, trước đó trong lòng rất nhiều mê man, trong chớp mắt phá giải, tu vi trong cơ thể giam giữ lại hơn nửa năm, giống như nước sông phá đê, cuồn cuộn chảy xuôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận