Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thế giới băng tuyết

Nói là thú sủng cũng không chuẩn xác.
Tiếp nhận ý thức của đối phương, Trương Huyền hiểu được.
Thứ này quả thực là cái cây, cũng không phải Thánh thú.
Là Khổng sư từ thiên ngoại đạt được, để lại nơi đây trấn thủ một phương thế giới, gọi là Cuồng Sa Mộc, chỉ cần lực lượng đầy đủ, có thể sa hóa tất cả mọi thứ tiếp xúc qua, hơn nữa Khải Linh cho mình sử dụng.
Không chỉ nhân loại, vũ khí, Thánh thú cũng có thể.
Nghe rất lợi hại, nhưng bị giới hạn lực lượng linh hồn, không khống chế được bao nhiêu con Sa Cự Nhân.
Lấy năng lực hiện tại của nó, hai Bất Hủ cảnh hậu kỳ chính là cực hạn.
Sau khi thần phục, Trương Huyền thân là chủ nhân, đồng dạng có thể điều động cỗ lực lượng này, dù vậy cũng nhiều nhất khống chế ba Bất Hủ cảnh hậu kỳ.
Nói cách khác, thêm vào hắn, có thể khống chế năm vị Bất Hủ cảnh hậu kỳ, tạo thành một quân đội khẳng định là không làm được.
Bất quá kèm theo thực lực tăng cường, lực khống chế khẳng định sẽ càng ngày càng mạnh, nói không chừng dùng để đối phó Dị Linh tộc là một sự giúp đỡ lớn.
Tổng thể mà nói, vận dụng tốt tên này, so với năm đại vương giả thì cường đại hơn, dù sao chỉ cần thực lực người chết không cao hơn mình, đều có thể bị biến thành cát vàng, chỉ điều này, cũng đủ để cho vô số người kinh hoàng.
Tuy thực lực của Sa Cự Nhân thua kém cường đại khi còn sống, nhưng không sợ bị thương, không e ngại tử vong, chỉ cần có thể liên tục không ngừng Khải Linh, chẳng khác nào có sinh mệnh liên tục không ngừng... Cùng cấp bậc gặp phải, tuyệt đối sẽ nhức đầu không thôi.
- Có thể cho Vương Dĩnh...
Trong lòng Trương Huyền hơi động.
Món pháp bảo này, bản thân giữ lại tác dụng không lớn, nhưng cho Vương Dĩnh mà nói, tuyệt đối có thể để cho sức chiến đấu tiến thêm một bước, thậm chí vận dụng tốt, còn có thể vượt qua Trịnh Dương.
Cẩn thận nói ra, đám người Trịnh Dương, Vương Dĩnh đi cùng Chiến Sư đường, Khải Linh sư công hội, hẳn cũng đã đi vào, chỉ là không biết bị truyền tống đến thế giới nào mà thôi.
- Nơi này hẳn có lối ra, ở nơi nào?
Đè xuống những tâm tư này, Trương Huyền nhìn về phía Cuồng Sa Mộc trước mắt.
Tên này lúc trước cũng không giết mấy người, lúc trước đối phó bọn họ, cũng là lần nữa Khải Linh. Nếu thật là hạng giết người như ngóe, phỏng chừng Khổng sư cũng không có khả năng để nó sống sót.
- Ngay ở dưới đại thụ...
Cuồng Sa Mộc nói một tiếng, rễ cây vặn vẹo.
Ầm ầm!
Mặt đất lay động, tất cả sa mạc đồng thời biến mất không thấy gì nữa, giống như bị cái gì lấy đi, ngay sau đó mọi người liền thấy, lúc trước ở vị trí đại thụ, xuất hiện một cánh cửa giống như phong ấn, không ngừng xoay tròn.
- Nguyên lai toàn bộ sa mạc đều bị ngươi khống chế, khó trách sợi rễ có thể lan ra đến bất kỳ xó xỉnh nào...
Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, thu chúng thú vào không gian gấp, quay đầu nhìn về phía mọi người:
- Ta muốn đi vào cánh cửa này, nếu như các ngươi nguyện ý đi theo, liền đi vào, không nguyện ý, ở lại chỗ này tu luyện, không còn cát vàng, tu luyện so với ngoại giới hẳn tốt hơn không ít!
Cát vàng biến mất, trong không khí lại không còn cực nóng, linh khí giống như ở rừng rậm nồng đậm, cũng lần nữa có khí tức sư phong.
Nếu như mọi người không nguyện ý trải qua nguy hiểm, ở lại chỗ này tu luyện, khẳng định cũng có thể nhanh chóng tiến bộ, chuyến đi này không tệ.
- Ta nguyện ý đi cùng tiền bối!
- Ta muốn lưu lại, quá nguy hiểm, kỳ ngộ lớn, có mệnh hưởng thụ mới có tác dụng...
Rất nhanh chia làm hai nhóm, có muốn lưu, có muốn đi.
- Lựa chọn ra sao, tự mình cân nhắc và quyết định, dù sao thông đạo một mực ở nơi này, có thể tùy thời rời đi, ta đi trước...
Trương Huyền không nói thêm lời, thân thể nhảy lên, liền chui vào môn hộ, biến mất không thấy gì nữa.
Những người này chỉ là bèo nước gặp nhau, không có quá nhiều giao tình, có thể cứu một lần, không có khả năng một mực chăm sóc, muốn ở chỗ này đạt được càng nhiều chỗ tốt, vẫn là dựa vào bản thân, bất kỳ người nào khác đều vô dụng.
Huống chi hắn còn muốn tìm Lạc Nhược Hi, Khổng miếu mở ra, Triệu Nhã, Viên Đào, Ngụy Như Yên bị bắt, khẳng định cũng sẽ đi vào, bởi vậy còn muốn đi cứu người, không có thời gian mang theo một đám người không quen, giúp bọn hắn trải qua nguy hiểm.
Nhìn thấy Trương Huyền rời đi, cường giả Tâm Huyết Lai Triều nhịn không được lắc đầu:
- Nếu như vừa rồi chúng ta có thể quả quyết một chút, đi theo sau lưng vị tiền bối này, khả năng sẽ thu hoạch được thu hoạch to lớn... Đáng tiếc, cơ hội bỏ qua!
Vừa rồi thanh niên kia tuổi không lớn lắm, nhưng làm việc quả quyết, có trật tự, coi như di tích Khổng miếu nguy cơ trùng trùng, đối với hắn mà nói, khẳng định cũng có thể nắm giữ kỳ ngộ cực lớn.
Theo ở phía sau, thu hoạch ít một chút, cũng nhất định tu vi tăng vọt, hơn nhiều so với bây giờ.
Nhưng bỏ qua, về sau sẽ không có cơ hội.
...
Không đi quản ý nghĩ của mọi người, Trương Huyền cảm thấy không gian bốn phía lần nữa bóp méo, sau một khắc đã xuất hiện ở trong băng nguyên.
Có kinh nghiệm hai lần trước, không có chút bối rối nào, mà bay lên nhìn bốn phía. Tương tự rừng rậm, phi hành càng cao, áp lực càng lớn, cho dù thực lực của hắn bây giờ, ba mươi mét chính là cực hạn.
- Còn lạnh lẽo hơn Băng Nguyên cung...
Bốn phương tám hướng đều là hàn băng cùng tuyết đọng thật dày, hàn khí không ngừng cuốn tới, cường giả Kim Thân cảnh cũng có loại xúc động thêm quần áo.
- Không phải Khổng miếu... Vẫn phải phải tìm kiếm lối ra mới được!
Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Vốn cho rằng di tích mở ra, sẽ trực tiếp tìm được vị trí Khổng miếu, tiến vào bên trong, hiện tại xem ra, quả nhiên không dễ dàng như vậy. Liên tục trải qua ba thế giới khác nhau, phía trước còn không biết có bao nhiêu đang chờ.
- Rừng rậm có năm đại vương giả, sa mạc, có Cuồng Sa Mộc... Nơi này khẳng định cũng có thứ trọng yếu nhất, chỉ cần tìm được, chính là lối ra...
Tùy tiện tìm cái phương hướng, thẳng tắp bay tới đằng trước.
Việc cấp bách, là tìm được sinh mệnh trước, mặc kệ là sinh linh của thế giới băng tuyết này, hay cường giả của Danh Sư đại lục đi vào, tìm được những thứ này, mới có thể xác định phương vị, thuận lợi tìm lối ra.
Liên tục phi hành nửa canh giờ, quả nhiên thấy một nhóm người, đang chậm rãi tiến lên.
- Là cường giả Dị Linh tộc!
Trương Huyền vừa định tới gần hỏi thăm chỗ băng nguyên này có gì đặc thù, trong lòng hơi động, ngừng lại.
Đám người trước mắt, có hai mươi mấy cái, có điều một cái phía trước nhất, cùng hai cái phía sau nhất, thân hình cao lớn, tản mát ra sát lục chi khí nồng đậm, vừa nhìn liền biết là Dị Linh tộc.
Ba người này, khí tức như rồng, đều đạt đến Bất Hủ cảnh, tuy kém đám người Ô Mộc, Bột Tân một đoạn dài, nhưng ở trong rất nhiều tu luyện giả, tuyệt đối được cho là cao thủ.
Còn lại tất cả đều là nhân loại, có điều hình như bị khống chế, không dám phản bác, mặt không thay đổi, chậm rãi đi về phía trước.
- Nhanh lên một chút!
Dị Linh tộc trước mặt hét lớn một tiếng, mọi người đuổi theo.
- Hẳn là một loại bảo vật đặc thù khống chế linh hồn...
Thấy nhân loại bị áp chế mặt không hề cảm xúc, giống như bị một sợi chỉ dẫn dắt, Trương Huyền nhíu mày.
Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có một khả năng... Đó chính là linh hồn mọi người bị khống chế, nếu không tuyệt đối không có khả năng nghe lời như thế, nhắm mắt theo đuôi.
- Hồ Yêu Yêu?
Ngay sau đó, Trương Huyền ở trong đám người, thấy được một cái bóng quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận