Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bái kiến Dương sư

Có người sau khi sát hạch danh sư... Từ chối tiền bối tán thành?
Nói đùa sao?
Trên đời... Còn có người mạnh như vậy sao?
- Có thể được tiền bối tán thành, là đã tu luyện mấy đời có phúc. Từ chối? Rốt cuộc là ai?
Ngẩn người một hồi, Khương đường chủ thiếu chút nữa thì lập tức điên mất.
Mạc Hoằng Nhất nhận được một vị tiền bối tán thành, phá tan kỷ lục ba trăm năm qua, hưng phấn tới phát điên.
Hắn cũng cảm thấy đầy vinh dự. Sau đó ở Danh Sư Đường vương quốc khác, có thể mở mày mở mặt.
Được thừa nhận, tự nhiên từ chối...
May mà Mạc Hoằng Nhất không ở đó, nếu như biết được tin tức này, có thể lập tức nôn ra máu, hôn mê hay không?
- Điều này... Không có khả năng!
Trong đầu Tô sư và Lăng sư cũng đầy mê hoặc.
Tiền bối tán thành, thu được khí tức đặc biệt, có thể khiến cho mức độ tâm cảnh tăng lên. Loại chuyện như vậy, chỉ cần là danh sư, không có một người nào có thể từ chối. Điều này... có ý gì?
- Chờ một chút... Tổng bộ nói, giống như có Phong Sư điện sụp đổ, cấp tốc bẩm báo... Phong Sư điện ở đây sụp đổ!
Kịp phản ứng trước, sắc mặt Lăng sư căng thẳng.
- Tổ tiên gặp cự tuyệt, hóa thành tiếng chuông rên rỉ.
Bọn họ không hiểu, nhưng tổng bộ hỏi thăm Phong Sư điện sụp đổ, rất dễ dàng có thể hiểu rõ có ý gì.
Người của tổng bộ lại không rảnh rỗi. Nếu hỏi như vậy, Phong Sư điện sụp đổ, khẳng định có quan hệ cùng tám chữ này.
- Ý của ngươi là nói... người từ chối tiền bối tán thành kia, có khả năng ở nghiệp đoàn này?
Đồng tử trợn tròn, giọng nói của Tô sư âm khàn.
Mấy ngày qua, Trương sư và Mạc sư sát hạch thành công, người trước bái lạy, đầu tiên là bức tượng của Khổng sư ngã sấp xuống, nhận toàn bộ Phong Sư điện sụp đổ... Tuy rằng động tĩnh huyên náo thật lớn, nhưng không thấy được từ chối tiền bối tán thành?
- Hỏi một chút!
Đặc biệt không giải thích được, Lăng sư cầm bút lông trong tay dính vào mực nước, tiện tay viết lên:
- Tiên sư gặp cự tuyệt, hóa thành tiếng chuông rên rỉ là có ý gì?
Oong!
Chữ viết biến mất, rất nhanh ánh sáng lóe lên. Trên tường đưa tin xuất hiện ra hàng chữ viết mới, giải thích cặn kẽ ý tứ của tám chữ này.
- Không tiếp nhận khí tức đặc biệt do tiền bối ban cho, từ chối lòng tốt...
Hiểu được, mấy người lại run lên.
Từ chối tiền bối, dẫn tới bọn họ hóa tiếng chuông rên rỉ...
Điều này phải mạnh tới mức nào mới có thể làm được?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đang khiếp sợ rốt cuộc là ai có can đảm và quyết đoán như vậy, đã thấy bức tường trước mắt lại lóe lên. Lại một hàng chữ chậm rãi xuất hiện.
- Thời điểm hai ngày trước, từ chối các vị tiên sư, còn từ chối ý niệm của Khổng sư, dẫn đến bức tượng chấn động... Dưới tình huống này, cực kỳ có khả năng dẫn tới Phong Sư điện sụp đổ! Nếu giống như có một trong hai việc bức tượng chấn động, Phong Sư điện sụp đổ, cấp tốc bẩm báo!
- Thời điểm hai ngày trước... Hình như là thời gian Trương sư bái lạy thu nhận sự tán thành...
Tô sư run rẩy.
- Đúng vậy, bức tượng chấn động, Phong Sư điện sụp đổ. Lẽ nào... từ chối tiền bối khiến cho bọn họ hóa thành tiếng chuông rên rỉ, là... Trương sư?
Thân thể Lăng sư cũng thoáng lảo đảo một cái.
Vừa rồi còn đang suy nghĩ rốt cuộc vị nào trâu bò lợi hại như vậy. Dù thế nào cũng không nghĩ tới, chính là vị bên cạnh bọn họ này!
Thật hay giả vậy?
- Chắc là sự thật...
Nghĩ tới điều gì, vẻ mặt Khương đường chủ cười gượng.
- A?
Thấy hắn khẳng định, hai vị danh sư tứ tinh không nhịn được nhìn lại.
- Cũng vào hai ngày trước, vạn bài của Phong Sư điện chấn động... Hơn nữa bức tượng điêu khắc dường như cũng xuất hiện chấn động...
Suy nghĩ một chút, Khương đường chủ nói kỹ càng tỉ mỉ lại chuyện phát sinh vào hai ngày trước một lượt.
- Vạn bài chấn động... Trời thừa nhận danh sư? Khổng sư run rẩy, là... Khổng sư thu đồ đệ, môn sinh của thánh nhân?
- Mấu chốt nhất chính là... còn từ chối?
Tô sư, Lăng sư sắp phát điên rồi.
Từ chối tiền bối tán thành, khiến người ta phát điên. Không chỉ có như vậy, còn từ chối Khổng sư thu đồ đệ...
Việc này phát sinh ở đây, không cần suy nghĩ, khẳng định vị thiên tài siêu cấp kia lại ở nghiệp đoàn này.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người tập trung lại, một bóng người đồng thời xuất hiện ở trong đầu...
Trương Huyền!
- Nhất định là hắn!
Môi run rẩy, Tô sư kích động nhảy dựng lên.
Tồn tại được trời thừa nhận danh sư, Khổng sư muốn thu làm đệ tử... Vốn tưởng rằng lần này đã chạy tới, tối đa có thể tìm một thiên tài có phần lợi hại hơn một chút. Nằm mơ cũng không nghĩ tới, là một nhân vật vượt quá sức tưởng tượng, trâu bò đến tận chân trời.
- Nhanh thông báo với tổng bộ, để cho đường chủ tự mình nghênh đón...
Đầy kích động hưng phấn, Lăng sư cầm lấy bút lông, lại muốn viết lên.
Không nói Khổng sư muốn thu đồ đệ, chỉ nói trời thừa nhận danh sư, điều này để cho đường chủ tự mình tới đón tiếp, cũng không quá đáng.
Toàn bộ đại lục, tới hiện nay cũng chỉ có Khổng sư trở thành danh sư được trời thừa nhận. Trừ hắn ra, ai cũng không có làm được.
- Lăng sư, xin đừng sốt ruột...
Khương Thư vội vàng ngăn cản.
- Thế nào?
Lăng sư nhướng mày, nhìn qua.
- Trời thừa nhận danh sư thật đáng sợ... Nếu như truyền ra, ta sợ tin tức tiết lộ, gây ra quá nhiều phiền phức. Hơn nữa... Khổng sư bị cự tuyệt, cũng không phải là chuyện vinh quang gì. Ta đã ra lệnh cho những người khác nói năng thận trọng. Lúc này truyền đi...
Khương đường chủ giải thích.
Tuy rằng Danh Sư Đường ở đại lục nắm giữ quyền uy rất lớn, nhưng vẫn có không ít kẻ địch ẩn nấp ở bên trong.
Lại nói, cuộc so tài thiên tài sắp mở ra, cho thế lực khác biết có thiên tài lợi hại như vậy tham gia, muốn sớm hạ sát thủ, hoặc đào góc tường, tất nhiên cũng không phải là số ít.
Tất cả cẩn thận vẫn thỏa đáng hơn.
- Khương đường chủ nói không sai. Chuyện này, không thể đưa tin, phải trực tiếp báo cáo. Hơn nữa chỉ có thể nói tỉ mỉ với một mình đường chủ. Người biết càng ít càng tốt!
Tô sư cũng nghĩ đến điểm này, thần sắc ngưng trọng nói.
- Ừ!
Lăng sư kịp phản ứng, gật đầu, bút lông chuyển động một cái, ở trên tường đáp lại:
- Không!
Nếu không thể nói, trước hết cứ trả lời như vậy.
- Trời thừa nhận danh sư, thiếu chút nữa trở thành môn sinh của Khổng sư... Không biết ngược lại cũng thôi. Nếu biết, thế nào cũng phải đi thăm hỏi!
Trả lời xong, Tô sư, Lăng sư cũng không nhẫn nại được nữa.
Tuy rằng bọn họ là danh sư tứ tinh, nhưng ở trước mặt danh sư được trời thừa nhận, vẫn kém hơn rất nhiều.
Bọn họ tối đa nhận được tiền bối tán thành, người ta nhận được thiên đạo tán thành...
Hai vên vừa so sánh, chênh lệch lớn không phải bình thường.
Chỉ cần không ngã xuống, sau này tất nhiên có thành tựu vô hạn.
- Trương sư, nhất định phải thăm hỏi. Chỉ có điều, việc cấp bách, không phải thăm hỏi hắn, mà là... Dương sư!
Thần sắc Tô sư ngưng trọng nói.
- Không sai, có thể dạy ra một danh sư được trời thừa nhận, mấu chốt nhất chính là, còn từ chối Khổng sư thu đồ đệ. Vị Dương sư này phải đáng sợ tới mức nào? Nếu có thể trực tiếp lắng nghe lời dạy dỗ, cho dù chỉ có nửa nghĩa sư đồ, sợ rằng cũng có thể dễ dàng thăng cấp, thực lực tăng lớn!
Lăng sư cũng kịp phản ứng, gật đầu.
Một người trong cuộc đời có thể có rất nhiều lão sư.
Nhưng cũng có vài người, suốt đời chỉ nhận định một người, đến chết không thay đổi.
Thật giống như môn sinh của Khổng sư, cho dù còn muốn bái lạy người khác, người khác cũng phải dám nhận đã!
Vì Dương sư, ngay cả Khổng sư cũng từ chối. Vị Dương Huyền này phải mạnh tới mức nào, còn cần nghĩ nữa sao?
- Đi!
Không do dự chút nào, hai vị danh sư tứ tinh nhanh chóng đi về phía viện của Trương Huyền.
...
Hai ngày nay tâm tình của Mạc Hoằng Nhất rất tốt.
Từ mấy ngày trước, người gọi là Trương Huyền kia xuất hiện, kỷ lục của hắn đã bị liên tiếp phá tan. Danh hiệu đệ nhất thiên tài còn bị trực tiếp ném đi.
Thực lực không bằng người, cũng nói không nên lời gì, chỉ có thể không ngừng tăng lên, tranh thủ có một ngày vượt quá hắn.
Công phu không phụ lòng người. Hai ngày trước tiền bối tán thành, cuối cùng khiến cho hắn hòa một phần.
Bất kể nói thế nào, hắn cũng phải được một vị tiền bối tán thành, phá tan kỷ lục của Danh Sư Đường ba trăm năm qua. Trương Huyền kia, không phải là thiên tài sao? Không phải là rất lợi hại sao?
Không phải không có đến một vị tiền bối tán thành sao?
Không phải nhìn thấy mà thèm sao?
Khóe miệng hắn cong lên, mỉm cười.
Các đời trước không thừa nhận, nói rõ tiềm lực đã tiêu hao hết, sau này thành tựu có hạn!
Trở thành danh sư nhiều năm, gặp quá nhiều thiên tài, lúc còn trẻ ánh sáng chói mắt, sau khi lớn lên dần dần biến mất trong đám người.
Sợ rằng vị Trương Huyền này cũng giống như vậy.
Thiên tài lại như thế nào? Kéo dài mới là vương đạo!
- Qua tìm Tô sư, Lăng sư, xem có thể bái bọn họ làm sư hay không. Nếu như thành công, sau này tiền đồ sẽ không thể đo!
Đang chỉnh lại mũ áo, trong mắt hắn lóe lên một sự hưng phấn.
Lần này qua, hắn đã sớm có kế hoạch, dự định bái một trong hai người Tô sư, Lăng sư đó làm lão sư.
Chỉ cần thành công, sau này sẽ một bước lên mây, thành tựu vô hạn.
- Mạc sư, thật ngại quá. Sáng sớm, Tô sư, Lăng sư liền đi ra ngoài!
Tới Danh Sư Đường, hắn không tìm được hai vị này, hỏi thăm một chút. Khương đường chủ đầy áy náy đón.
- Ra ngoài? Không biết đi nơi nào?
Mạc Hoằng Nhất không nhịn được hỏi.
- A, đi phủ đệ của Trương sư!
Khương đường chủ nói.
- Cảm ơn...
Biết nơi đi, Mạc Hoằng Nhất gật đầu, xoay người rời đi.
- Nhanh lên một chút...
Hắn có thể nghĩ đến bái hai vị này làm sư, Trương Huyền khẳng định cũng có thể nghĩ đến.
Loại cơ hội tốt này, thế nào cũng không thể để cho người kia nhanh chân đến trước được.
Trên phương diện tiền bối tán thành, vượt quá đối phương một lần, nói rõ là một dấu hiệu tốt. Chỉ cần chịu cố gắng, sau này phá tan kỷ lục của đối phương, trả lại từng cái một, sẽ ở trong tầm tay!
Chỗ phủ đệ của Trương Huyền, cách nơi này cũng không xa. Bước chân nhanh chóng, chỉ chốc lát Mạc Hoằng Nhất lại đi đến phía trước.
Di chuyển qua đường, đang định đi tới, hắn không nhịn được sửng sốt, vội vàng ngừng lại.
- Người kia là... Tô sư, Lăng sư?
Chỉ thấy trước cửa phủ đệ của Trương Huyền, hai bóng người lặng lẽ đứng ở cửa, vẻ mặt cung kính.
Không phải là hai nhân vật lớn từ liên minh vạn quốc tới, thì là ai!
Bọn họ không phải sáng sớm đã tới sao? Thế nào còn đứng ở cửa chưa tiến vào?
Hơn nữa... Mấu chốt nhất chính là, thái độ cung kính như thế... giở trò quỷ gì vậy?
Bọn họ lại là danh sư tứ tinh, trưởng lão ở liên minh vạn quốc cũng có danh tiếng. quốc vương của Hiên Viên vương quốc qua, cũng phải bái lạy nghênh đón.
Lúc này bọn họ lại giống như học sinh, đứng ở cửa phủ đệ của Trương Huyền...
Mạc Hoằng Nhất chớp mắt, đầy vẻ không thể tin được.
Két!
Đang thấy kỳ quái, cửa lớn của phủ đệ mở ra. Một tên béo mập đi ra, vẻ mặt tùy tiện:
- Hai vị đợi lâu, lão gia nhà ta vừa trở về. Các ngươi vào đi! Sớm đã nói rõ ràng, lão gia không thích huyên náo ầm ĩ. Đến phủ đệ yên tĩnh một chút!
- Vâng!
- Yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối yên tĩnh!
Tô sư, Lăng sư liền vội vàng gật đầu.
- Vậy là tốt rồi. Đi thôi!
Khoát tay chặn lại, người béo mập đi vào trước.
Hai vị danh sư, đi theo sát.
- Ta nhổ vào...
Mắt Mạc Hoằng Nhất trừng trừng, sắp rơi trên mặt đất.
Đây là... tình huống gì vậy?
Đường đường là danh sư tứ tinh, tới nơi này tìm người, còn cần bái kiến?
Còn cần chờ từ sáng sớm?
Một quản gia diễu võ dương oai như thế... Thế nào lại không sợ bị đánh chết?
Khóe miệng Mạc Hoằng Nhất co giật, sắp phát điên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận