Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thực lực của Lạc Thất Thất

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Ngươi là ai?
Cảm nhận được viên châu mang tới cảm giác áp bách to lớn, đồng tử của Nam Cung Nguyên Phong co rụt lại.
Vị trước mắt này, thực lực chân chính khả năng không cao, nhưng viên châu kia đáng sợ, nắm giữ tác dụng bao vây không gian, hơn nữa, mơ hồ cùng bản thân nữ hài phù hợp, tựa như nhất thể, để đối phương phát huy ra lực lượng làm hắn kính sợ.
- Lão sư, nàng hẳn là Lạc gia tiểu công chúa!
Nhớ tới cái gì, Nam Cung Mạt vội vàng nói.
- Tiểu công chúa? Ngươi là Lạc Vũ Hinh?
Nam Cung Nguyên Phong xiết chặt nắm đấm.
Đã sớm nghe nói Lạc gia có một vị tiểu công chúa, thiên phú có một không hai, chỉ là lần này đi qua không có thấy, cũng không có để ý nhiều, không nghĩ tới đối phương chạy đến nơi đây chặn bọn họ, chẳng lẽ cho rằng lấy thực lực của mình, có thể lưu bọn họ lại?
- Không sai, ta là Lạc Vũ Hinh, chẳng qua từ hôm nay trở đi, ta tên... Thất Thất!
Nữ hài nhàn nhạt nhìn qua.
Không phải người khác, chính là Lạc Thất Thất, tên thực của nàng là Vũ Hinh, Thất Thất bất quá là dùng tên giả mà thôi.
- Ta mặc kệ ngươi tên gì, sự tình Lạc gia đã xong, là chúng ta tài nghệ không bằng người, không lời nào để nói, ngươi ở đây ngăn cản, không biết có ý gì?
Nam Cung Nguyên Phong nhướng mày.
- Không có ý gì!
Vẻ mặt Lạc Thất Thất lạnh nhạt nhìn qua:
- Động thủ đi!
- Động thủ?
Nam Cung Nguyên Phong sửng sốt.
- Không sai, nếu ngươi không động thủ, vậy ta tới!
Lạc Thất Thất nhàn nhạt hừ một tiếng, cũng không thấy có động tác gì, viên châu trên không vang lên, thân thể trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt một thanh niên, hướng về phía trước nhấn một cái.
Bành!
Máu tươi phun mạnh, thanh niên này lập tức bay ngược ra, một cái nháy mắt, bản thân liền bị trọng thương, xem ra không có ba bốn tháng, là không có phương pháp ra khỏi giường.
- Thật to gan...
Ba thanh niên khác không nghĩ tới nàng nhanh như vậy, nói còn chưa dứt lời liền động thủ, tất cả sắc mặt tái xanh, đồng loạt ra tay. Lực lượng tung hoành, khí tức bay thẳng vân tiêu, lực lượng hùng hồn bao phủ nữ hài.
- Không được...
Thấy lực lượng của các học sinh bắn ra bốn phía, thi triển sức chiến đấu mạnh nhất, Nam Cung Nguyên Phong không chỉ không có cảm thấy vui mừng, ngược lại đồng tử co rụt, vội vàng hét lớn.
Bất quá lúc này đã chậm.
Bành! Bành! Bành!
Liên tục ba tiếng, ba thanh niên chẳng biết lúc nào đã trúng chiêu, giống như cái thứ nhất, nằm trên mặt đất trọng thương, không có mấy tháng rất khó xuống giường.
- Ngươi...
Nam Cung Nguyên Phong tức điên, vội vàng nhìn qua, trong mắt mang theo sát ý lạnh lùng:
- Ngươi muốn làm gì?
- Không làm gì, ra tay đi!
Lạc Thất Thất không thèm phí lời với hắn, nhấc chân đi về phía trước.
Động tác của nàng không nhanh, giống như đi bộ nhàn nhã, nhưng mỗi một bước, đều kéo ra khoảng cách mấy trăm mét, còn không có nhìn rõ ràng, đã đi tới trước mặt Nam Cung Nguyên Phong.
Không nghĩ tới đối phương mượn nhờ viên châu trên không, lĩnh ngộ không gian còn cường đại hơn hắn, da đầu Nam Cung Nguyên Phong nổ tung, cũng không để ý suy nghĩ nhiều, lật bàn tay một cái, lực lượng trong cơ thể trào ra.
Khí tức dâng trào, lực lượng như rồng.
Không hổ là cường giả Chư Tử bách gia, hậu nhân của Tử Dung Cổ Thánh, cùng Trương Huyền đối chiến, là giảm thấp tu vi, không ít võ kỹ khó mà thi triển, giờ phút này toàn lực vận chuyển, bốn phía giống như bị chấn nát, ánh sáng bị rút đi, triệt để âm u xuống.
Không chỉ như vậy, không khí cũng bị rút sạch, xuất hiện một môi trường chân không.
- Định!
Khuôn mặt Lạc Thất Thất không thay đổi, tiếp tục bước về phía trước, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái.
Rầm!
Khí lưu phun trào, lập tức bị định lại, Nam Cung Nguyên Phong thi triển ra chưởng lực, cũng giống là bị điêu khắc ở trên không, khẽ động cũng không thể động.
Lạc Thất Thất cong ngón tay búng một cái.
Bành!
Nam Cung Nguyên Phong bay ngược ra, người trên không trung liền phun mạnh máu tươi, vẻ mặt trắng bệch, chỉ thoáng cái là hắn biết, đã bị thương thế cực nặng, coi như không nghiêm trọng bằng những học sinh kia, nhưng cũng đủ hắn khôi phục không ít thời gian.
Trong mắt mang theo kinh hoàng, nhìn về phía trước, chỉ thấy nữ hài đã chậm rãi đi đến nơi xa, lơ lửng giữa không trung, tay áo bồng bềnh tựa như tiên tử.
Bỗng nhiên nàng ngừng lại, đầu không xoay, chỉ để lại bóng lưng.
- Tuy Lạc gia kém hậu nhân Chư Tử, nhưng cũng không cho phép bắt nạt! Lần sau muốn tới khiêu chiến... Lạc Thất Thất ta tùy thời chờ đợi!
Nói xong, không gian xuất hiện vết nứt, nữ hài nhẹ nhàng đạp mạnh, biến mất tại chỗ.
- Đáng sợ, Danh Sư đại lục, dưới Cổ Thánh, tại sao có thể có người mạnh như vậy?
Thấy nàng rời đi, lúc này Nam Cung Nguyên Phong mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cho tất cả học sinh mỗi người dùng một viên đan dược, lúc này mới nhịn không được cảm xúc.
Danh Sư đường của Danh Sư đại lục, mặc dù cũng là Khổng sư lưu truyền tới nay, nhưng tiêu tốn tâm tư nhất định không bằng thân truyền.
(*giống như Huyền Huyền hội cùng đám người Triệu Nhã. Huyền Huyền hội là vật hắn lưu lại, nhưng ở phía trên tiêu tốn tâm tư, cùng người sau là không thể so sánh nổi)
Lần này Khổng miếu mở ra, xao động không gian, bọn họ lần nữa trở về, vốn cho rằng lấy thực lực của mình, có thể dễ như trở bàn tay, nghiền ép các đại gia tộc, các thế lực lớn, để bọn hắn thần phục, nằm mơ cũng không nghĩ đến... Tùy tiện một Lạc gia nho nhỏ, cũng đã mạnh mẽ như vậy!
Mấu chốt nhất là cô gái kia, vẫn chưa tới hai mươi tuổi!
Không tới hai mươi, liền có loại thiên tư này, không thua mấy vị yêu nghiệt ở Đại Nho đường!
- Lạc Thiên Nhai, Lạc Thất Thất... xem ra Danh Sư đại lục cũng không yếu như tưởng tượng...
Nam Cung Nguyên Phong hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng trọng.
- Lão sư, chúng ta tiếp xuống làm sao bây giờ?
Qua thật lâu, một thanh niên mới khôi phục chút nguyên khí, có thể mở miệng:
- Còn đi Trương gia hay không?
- Đi khẳng định phải đi! Đây là chuyện không có cách giải quyết, có điều, chỉ bằng vào chúng ta, khẳng định không được!
Nam Cung Nguyên Phong nhíu mày.
Tình huống hiện tại của bọn họ, cho dù chữa khỏi vết thương, cũng cần tiêu tốn không ít đánh đổi cùng thời gian, ngộ nhỡ Trương gia cũng có nhân vật lợi hại, làm không cẩn thận thật sự có đi không về.
- Lão sư ý là...
Thanh niên sửng sốt một chút.
- Đưa tin cho Chấn Thanh lão sư, không phải hắn vẫn muốn tranh với ta sao? Để hắn ra tay, chúng ta nắm chắc sẽ lớn hơn một chút... thiên phù của Lạc gia là lấy không được, nhưng Trương gia nhất định phải được!
Lông mày Nam Cung Nguyên Phong giương lên, khẽ nói.
- Tốt, ta đưa tin cho Chấn Thanh lão sư...
Nghe nói như thế, thanh niên vội vàng gật đầu.
Chấn Thanh lão sư trong miệng lão sư nói tới, tên đầy đủ là Đạm Đài Chấn Thanh, là hậu nhân của Tử Vũ Cổ Thánh, xếp hạng cùng địa vị ở Đại Nho đường, so với lão sư cũng cao hơn, do hắn ra tay, có lẽ có thể thay đổi cục diện bây giờ, không đến mức để Chư Tử bách gia bị động như thế.
- Ừm, nhanh dưỡng thương điều chỉnh đi, tranh thủ trước khi đám người Chấn Thanh chạy tới, khôi phục một chút, không đến mức để hắn chế giễu...
Nam Cung Nguyên Phong nhẹ gật đầu, sau đó không nói, nhắm mắt lại hóa giải dược lực, khôi phục thương thế.
Mấy học sinh khác cũng không dám nói nhiều, theo sát điều chỉnh lực lượng.
Vốn cho rằng đi tới nơi này rất dễ dàng liền có thể để Lạc gia đi vào khuôn khổ, nằm mơ cũng không nghĩ đến, ăn thiệt thòi lớn như thế.
Thế giới này quả nhiên không có đơn giản như vậy... Tàng long ngọa hổ a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận