Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đây là tình thương của cha

Chỗ sâu trong Vân Vụ sơn.
Bành bành bành!
Một bóng người bay ngược ra, sống lưng đâm vào trong nham thạch, vẻ mặt như giấy trắng, phun máu tươi từng ngụm.
Người này gãy mất một cánh tay, xương cốt trước ngực cũng bể nát không dưới mười nơi, thoạt nhìn thoi thóp, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong.
Đối diện hắn, là Thánh thú loại vượn hình thể to lớn, toàn thân đen kịt, nắm đấm thô to, lực lượng kinh người.
- Ta còn không có lấy được Vân Vụ hoa, còn không thể chết!
Cắn răng một cái, từ trong nham thạch chui ra, ánh mắt bóng người nhìn lại nơi xa, thẳng tắp vọt lên.
- Đáng giận!
Thấy tên này còn có thể kiên trì, cái mũi thô to của Thánh thú phun ra một hơi nóng hầm hập, hừ lạnh một tiếng.
Đạt tới cấp bậc Thánh thú, đã có thể miệng nói tiếng người.
Kẻ trước mắt này, nửa canh giờ trước liền bị nó gặp gỡ, vốn cho rằng một gia hỏa Thánh giả nhất trọng trung kỳ, tùy tiện hai quyền, coi như không chết, cũng có thể dọa đến tè ra quần, bỏ trốn mất dạng.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, người này căn bản không quản tổn thương có nặng hay không, cứ xông về trước.
Vừa đánh vừa đuổi, tên này tiếp không dưới hai mươi quyền.
Nắm đấm nặng như thế, coi như Thánh giả cùng cấp với nó, cũng sẽ bị dọa đến không còn dám đi, không kiên trì nổi, nhưng tên này, lại không quan tâm, chỉ cần khôi phục một chút thể lực, liền liều mạng lao về phía trước, cả người như kim cương đánh không chết, xem như nó cũng cảm thấy có chút bối rối.
Ầm ầm!
Nhanh chóng phi hành, lực lượng chèn ép không khí, phát sinh nổ tung, Thánh thú lần nữa đánh bóng người xuống mặt đất, xương cốt cả người không biết gãy mất bao nhiêu.
Phốc phốc phốc!
Nhân loại miệng phun máu tươi, nội tạng giống như muốn phun ra, mắt thấy không được, ai ngờ sau một khắc, lần nữa từ khu vực đổ nát thoát ra, tiếp tục lao về phía trước.
- Tên này đến cùng muốn làm gì a?
Thánh thú cũng cảm thấy xem không hiểu.
Bất kể người hay Linh thú, Thánh thú, đều mang theo kính sợ đối với sinh mạng, tên này làm như vậy, quả thực giống như chịu chết.
- Nhanh . . sắp tới địa phương Vân Vụ hoa sinh trưởng...
Không đi quản ý nghĩ trong lòng Hồng Viên thú, lần nữa từ dưới đất bò dậy, Ngụy Trường Phong nhìn thoáng qua hoàn cảnh chung quanh, con mắt lộ ra hi vọng.
Hắn vốn nghĩ, lặng yên không tiếng động đi tới sơn mạch, lấy được một gốc Vân Vụ hoa liền đi, nằm mơ cũng không nghĩ tới bị phát hiện, thậm chí còn đưa tới gia hỏa cường đại như thế.
Nói thật, hắn là Linh Tài các Các chủ, bảo vật không ít, nhìn thấy tên này, nếu xoay người bỏ chạy, khẳng định có thể rời đi, chỉ là như thế lại muốn lấy được Vân Vụ hoa, liền không thể nào!
Thứ này có thể đổi Thập Diệp hoa, có thể cứu nữ nhi của hắn, cho dù chết... cũng phải cầm tới!
Bành!
Lần nữa bị đánh trúng, ngã lộn lăn vài vòng, rơi trên mặt đất, Ngụy Trường Phong chỉ cảm thấy khí lực toàn thân càng ngày càng yếu, bất cứ lúc nào cũng sẽ rời khỏi thân thể.
Trong lờ mờ, như thấy được một bóng người vẫy hắn.
...
- Mặc dù còn chưa thấy qua, không biết là nam hay nữ, nhưng đó là con của chúng ta, coi như liều mạng chết, cũng không thể để nó bị thương tổn!
Nàng ngồi xếp bằng, trên mặt mang nước mắt, quay đầu nhìn qua:
- Ta biết ngươi yêu ta, sẽ tôn trọng lựa chọn của ta...
- Không...
Ngụy Trường Phong gấp gáp vẫy tay, nhưng lúc này, lực lượng trong cơ thể hắn bị phong cấm, nằm trên mặt đất, động một cái cũng không thể.
- Ta vốn trọng thương, đã sống không được bao lâu, ta nguyện ý dùng tính mạng của ta, bảo vệ con mình...
Một tiếng thấp giọng hô, lực lượng toàn thân nữ tử hóa thành hồng lưu, tràn vào trong bụng, hài tử thuận lợi ra đời, tiếng khóc lanh lảnh vang vọng cả sơn động...
Rốt cục, hắn phá được phong ấn, mà nữ tử đã không có khí lực, nằm trong ngực, khóe miệng mang theo mỉm cười:
- Trường Phong, phải chiếu cố con của chúng ta thật tốt, nuôi dưỡng nữ nhi của chúng ta thành người, như vậy cho dù chết, ta cũng có thể mỉm cười ở dưới cửu tuyền...
Nói còn chưa dứt lời, người liền đi.
...
- Nữ nhi của ngươi, ở trong thai bị công kích, chỉ sợ không sống qua ba tháng!
Một Y Sư lục tinh lắc đầu.
Ngụy Trường Phong cắn răng.
Đây là nàng dùng sinh mệnh đổi lấy, nếu như chết, sao có thể xứng đáng với thê tử?
Khắp nơi cầu y, khắp nơi tìm người.
- Bảo vật linh tính có thể giúp nàng kéo dài tính mạng, ... Hẳn là cũng không sống quá lâu!
Một Y Sư lục tinh đỉnh phong nói.
- Chỉ cần nàng có thể sống, đánh đổi lại lớn ta cũng nguyện ý...
Ngụy Trường Phong xiết chặt nắm đấm.
Hắn mở Linh Tài các, vơ vét bảo vật, một khi biết vị trí bảo vật, thậm chí không tiếc ra tay cướp đoạt...
Rốt cục...
Thân thể của nàng thoạt nhìn tốt hơn nhiều.
- Cha...
Một thanh âm non nớt vang lên bên tai, hốc mắt Ngụy Trường Phong đỏ lên, cảm thấy trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng!
Bởi vì... Đây là nữ nhi của hắn!
Cũng đây là nữ nhi của nàng!
...
- Mẹ đâu?
Một nữ hài bảy tám tuổi, nghi ngờ nhìn qua, bộ dáng cau mày, giống nàng như đúc.
- Nàng... Đi chỗ rất xa...
Ôm nữ nhi, Ngụy Trường Phong đường đường cường giả Thánh cảnh, chẳng biết tại sao, hốc mắt lại đỏ lên.
...
- Cha, có phải con không khỏe hay không? Con cảm giác mệt mỏi, buồn ngủ quá...
- Con không có việc gì, không có chuyện gì, coi như liều mạng mất đi tính mạng, cha cũng sẽ cứu con...
Ngụy Trường Phong gào thét.
- Gốc Thập Diệp hoa này có thể cứu con gái của ngươi...
Thiếu gia nói.
- Ta cần một gốc Vân Vụ hoa, nếu như ngươi có thể ở trong hai ngày, lấy tới cho ta một gốc, có thể trực tiếp đưa ngươi Thập Diệp hoa!
Vưu phó viện trưởng gật đầu.
...
- Còn không thể chết, ta chết, Như Yên không có Thập Diệp hoa cứu mạng, khẳng định cũng sẽ chết!
Từng màn chảy xuôi ở trước mắt, Ngụy Trường Phong vùng vẫy một hồi, lần nữa đứng dậy.
Nếu như không phải nữ nhi của hắn cần thứ này, khẳng định không kiên trì được nhiều trọng kích như vậy, Hồng Viên thú ở sau lưng không biết vì cái gì, Trương Huyền không biết vì cái gì, nhưng hắn biết... vì nữ nhi!
So với tính mạng của hắn còn trọng yếu hơn!
- Cũng không xa...
Tung người hướng về phía trước, vòng qua một dốc núi, đột nhiên, trước mắt mây mù tiêu tán, một đóa hoa trắng tinh xuất hiện ở trong ánh mắt.
- Vân Vụ hoa...
Ngụy Trường Phong kích động.
Phí sức tâm huyết, tìm lâu như vậy, chính là vì cái này, giờ phút này, rốt cục thấy được!
Bành!
Mới vừa muốn xông qua hái đóa hoa, sống lưng bị Hồng Viên thú đá trúng.
Lần nữa ngã xuống đất, Ngụy Trường Phong chỉ cảm thấy sinh mệnh chậm rãi xói mòn, đã không chịu nổi.
- Nhất định phải cầm được...
Lần nữa bò lên, thân thể nhoáng một cái, đi tới gần đóa hoa trắng tinh, rút lên, để vào hộp ngọc.
Hô!
Trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng co giật.
Giờ khắc này, dù trên người lại tổn thương nữa, cũng cảm thấy đáng giá.
Có cái này, thiếu gia liền có thể cứu tính mạng của nữ nhi, cho dù chết, cũng có thể nói với nàng... ta làm được!
- Chỉ vì một gốc... Vân Vụ hoa?
Thấy nhân loại này, lộ ra vui vẻ thỏa mãn, Hồng Viên thú ở một bên không thể tưởng tượng nổi.
Còn tưởng rằng vì cái gì, có thể ngay cả tính mạng cũng không cần, không nghĩ tới là thứ này...
Một Thánh giả, vì một cây trà mà chết... Thật đáng giá sao?
Ngụy Trường Phong nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nó là một Thánh thú, sao hiểu được tình cảm của nhân loại.
Hít sâu một hơi, thân thể khẽ động, thẳng tắp vọt về phía chân núi.
Vật đã tới tay, cũng không cần phải tiếp tục lưu lại.
- Hừ, mặc kệ ngươi vì cái gì, Vân Vụ sơn há là địa phương ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Lưu lại cho ta!
Hồng Viên thú rít lên một tiếng, đi tới gần, móng vuốt to lớn bắt tới.
Phốc!
Trọng thương Ngụy Trường Phong căn bản ngăn cản không nổi, ngực bị một xuyên thấu, máu tươi cuồn cuộn chảy xuôi.
- Ta...
Thân thể Ngụy Trường Phong run rẩy, toàn thân cứng ngắc, muốn phản kháng, lại phát hiện một chút khí lực cũng không có.
Thân thể đã đạt đến cực hạn chịu đựng!
Một cỗ hấp lực to lớn từ địa phương không biết tên bay đến, hình như bất cứ lúc nào cũng muốn hút linh hồn của hắn vào.
- Đây chính là tử vong sao? Ta hẳn là... Có thể nhìn thấy nàng a!
Thần trí dần dần mơ hồ, linh hồn tựa như lúc nào cũng sẽ thoát ly thân thể, đi vào không gian không biết tên kia.
- Ngụy Trường Phong!
Đang cảm thấy lập tức sẽ tử vong, lại nhìn thấy một bóng người bay tới, thanh âm mang theo lo lắng.
- Thiếu gia?
Hắn nhịn không được sững sờ:
- Sao ngươi lại tới đây, nơi này nguy hiểm...
Không dám nói cho thiếu gia tình huống của Vân Vụ sơn, chính là sợ hắn theo tới, nếu không một khi xảy ra chuyện, nữ nhi liền không có người cứu!
Nhưng làm sao đối phương vẫn tới?
- Nguy hiểm? Biết rõ nguy hiểm, vì cái gì không nói với ta!
Nhìn thấy mới vừa thu một thuộc hạ Thánh giả biến thành như vậy, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong, Trương Huyền gầm lên giận dữ.
Một đường dọc theo tung tích tìm kiếm, rốt cục bị Thiên Nghĩ Phong Mẫu phát hiện tung tích, lúc này mới chạy tới.
Nhưng rất rõ ràng... Đã chậm!
Vội vàng ôm lấy hắn, ngón tay đáp lên, lập tức cảm thấy sinh mệnh lực của đối phương đã tán loạn, coi như hắn nắm giữ y thuật của Y Sư lục tinh đỉnh phong, cũng cứu không được!
Tay nắm giữ mạch môn, Thiên Đạo chân khí tinh thuần truyền vào, lại phát hiện, người sau giống như một cái bao tải thủng, căn bản dung nạp không được.
- Thiếu gia, đừng phí công, ta... không được!
Cổ tay khẽ đảo, đưa tới một cái hộp ngọc:
- Đây là Vân Vụ hoa, ngươi cầm lấy đi trao đổi Thập Diệp hoa...
- Ngươi...
Không nghĩ tới tên này, lại vì thứ này liều tính mạng, sắc mặt Trương Huyền tái xanh.
- Nhất định phải cứu nàng...
Thanh âm của Ngụy Trường Phong càng ngày càng thấp.
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu sống nàng, trải qua sinh hoạt của người bình thường, không, so với người bình thường còn tốt hơn...
Trương Huyền cắn răng.
- Đa tạ Thiếu gia...
Ngụy Trường Phong gật gật đầu, thân thể mềm nhũn, rốt cuộc khống chế không nổi linh hồn, bị không gian không biết tên hút tới, cả người cũng ngừng hô hấp.
- Trường phong...
Nhìn thấy thuộc hạ này, thân thể trở nên căng cứng, Trương Huyền gào thét, hốc mắt nhịn không được đỏ lên.
Giờ khắc này, hắn làm sao không biết đối phương vì cái gì!
Vì nữ nhi!
Cái kia là... Tình thương của cha!
Tình cảm đơn thuần nhất, vô tư nhất trên thế giới!
- Nhân loại, nơi này không phải địa phương ngươi có thể tùy tiện tới...
Một bên Hồng Viên thú thấy lại xông qua tới một người, còn không để hắn vào mắt, gầm lên giận dữ.
- Không phải tùy tiện tới? Ta cũng không có ý định tùy tiện đến!
Trương Huyền ngẩng đầu lên:
- Là ngươi giết Ngụy Trường Phong? Vậy liền đền mạng đi!
Ánh mắt mang theo lạnh lùng cùng hung ác, cổ tay khẽ đảo.
Soạt!
Trong nháy mắt, khu vực này xuất hiện hơn hai mươi khôi lỗi Thánh giả, gào thét vọt về phía Hồng Viên thú.
- Đánh chết nó cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận