Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tứ phương vân động

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Cảnh tượng trước mắt thực sự là đáng sợ.
Loạn Cung mê trận, xem như hắn cũng chỉ có thể căn cứ thiếu hụt phá giải, mà bây giờ vậy mà sắp sụp đổ, lực lượng dưới khe suối đã vượt ra khỏi tưởng tượng.
Tê lạp!
Đang khiếp sợ, một đạo Kiếm ý xông lên trời, như muốn chém bầu trời thành hai khúc, trận pháp thủ hộ ở chung quanh, ở dưới loại lực lượng này trùng kích, lập tức bị đâm ra một cái động lớn.
Kiếm ý xao động, từ trong cửa hang xông lên trên, tản mát ra hào quang sáng chói, giống như tạo thành một cầu vồng kết nối thiên địa.
Két! Két!
Nhìn thấy cầu vồng này, Trương Huyền lập tức cảm thấy Kiếm ý tu luyện trong cơ thể bị áp chế, có loại không thi triển ra được.
Ngay sau đó, mặt đất lần nữa cuồn cuộn, một bệ đá màu đỏ tươi từ trong khe suối chậm rãi nổi lên, phía trên cắm một thanh trường kiếm, khoảng cách còn xa, liền cảm thấy kiếm khí sắc bén, không ngừng lôi kéo, tựa hồ muốn nghiền người thành bột phấn.
- Đây là... Thánh khí thượng phẩm?
Trương Huyền siết chặt nắm đấm, vẻ mặt lập tức thay đổi!
Khí tức cường đại như thế, ngay cả Loạn Cung mê trận cũng không thể chặn lại, càng thả ra Kiếm ý uy lực như thế, chỉ có một khả năng...
Thanh trường kiếm này, đã vượt qua Thánh khí trung phẩm ràng buộc, đạt đến thượng phẩm!
Cũng chỉ có loại cấp bậc này, mới có uy lực như thế, ngay cả trận pháp cấp tám cũng ngăn không nổi, thậm chí hắn cũng sinh ra lòng kính sợ, không dám chống lại.
- Là bội kiếm của Kiếm lão nhân!
Đang khó hiểu, một Trương Huyền khác giống nhau như đúc xuất hiện, vẻ mặt nghiêm túc.
Vừa rồi cùng Kỷ Linh Chân chiến đấu, cũng tàn bạo đánh hắn, tự nhiên là phân thân, hiện tại đi ra, mới thật sự là Trương Huyền.
Trước đó không phải đối thủ, tế ra trận bàn là để phân thân đi ra.
Quả nhiên không phụ kỳ vọng, nhẹ nhõm liền nghiền ép...
Chỉ là nằm mơ cũng không nghĩ đến, gia hỏa này còn có át chủ bài!
Thanh trường kiếm này...
Hẳn là bội kiếm mà Kiếm lão nhân lưu lại Kiếm Trì...
Chẳng lẽ đã bị Kỷ Linh Chân luyện hóa?
- Ta nói qua, chờ ngươi đạt tới Kiếm Đạo chân giải chân chính, mới có tư cách để cho ta thần phục, hơn nữa đạt được Kiếm lão nhân truyền thừa... như thế nào, lời nói của ta không tính toán gì hết sao?
Trong tiếng nổ, trường kiếm lắc lư một cái, thanh âm như chuông lớn, đâm thủng tâm linh.
Đạt tới Thánh khí thượng phẩm, không chỉ có thể chém giết nguyên thần, để cho tinh thần người ta thất thủ, một kiếm tự nhiên, tâm cảnh cũng có khả năng không chống đỡ được, chịu ảnh hưởng.
- Bẩm báo tiền bối, ta cầu ngươi xuất thế, chỉ là muốn giúp ta lui địch... Chém giết... Trương Huyền!
Kỷ Linh Chân cắn chặt răng, chỉ về phía thanh niên, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Vừa rồi chỉ có một cái, làm sao thời gian nháy mắt biến thành hai cái?
- Giết người?
Trường kiếm trên bệ đá như nhìn lại, Trương Huyền cảm thấy bị một đạo Kiếm ý phong tỏa, vô luận như thế nào cũng khó chạy trốn, toàn thân chảy mồ hôi lạnh.
- Không sai!
Kỷ Linh Chân nói.
- Ừm, những năm này cho ta ăn không ít đồ vật, nếu không khẳng định còn ngủ say, ân tình này ta ghi nhớ. Một người mà thôi, giúp ngươi giết là được, bất quá... muốn ta thần phục ngươi, còn kém chút hỏa hầu, chờ chân chính lý giải Kiếm Đạo chân giải, lại cùng ta thương nghị!
Trường kiếm trên bệ đá lắc lư một cái, Kiếm ý như biển, hai Trương Huyền đều bị bao phủ ở bên trong, như chỉ cần hơi chuyển động ý nghĩ một chút, liền có thể tuỳ tiện chém giết.
- Đa tạ tiền bối!
Kỷ Linh Chân thở phào nhẹ nhõm, tràn đầy dữ tợn nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, mang theo hận ý nồng đậm.
Nếu như có thể tuỳ tiện chém giết tên này, nhờ vào hiến tế Khinh Ngữ kiếm, Khinh Minh kiếm, liền có thể tới lôi kéo quan hệ, thu hoạch được hảo cảm...
Đạt được truyền thừa cũng có khả năng!
Mà bây giờ, chỉ có thể giết đối phương lại nói.
- Hai cái này, giống nhau như đúc, muốn ta giết cái nào?
Đang cảm giác trường kiếm sẽ động thủ, liền nghe nó nghi ngờ hỏi.
- Cái nào?
Kỷ Linh Chân cũng nhíu mày.
Hắn cũng rất kỳ quái, Trương Huyền Danh Sư này, không phải chỉ có một cái sao? Sao đột nhiên biến ra hai cái, hơn nữa bất kể dung mạo hay khí chất, đều giống nhau như đúc, không sai chút nào?
- Ta là giả, hắn là thật!
- Ta là giả, hắn là thật!
Hai Trương Huyền đồng thời chỉ đối phương, từng cái thở phì phò, trừng mắt nhìn nhau.
- Cái này...
Thấy hai gia hỏa này như gương in ra, làm sao cũng không phân biệt được, Kỷ Linh Chân sững sờ tại nguyên chỗ...
Bên này bội kiếm của Kiếm lão nhân đâm thủng trận pháp, từ trong khe suối đi ra, bên ngoài cũng hỗn loạn.
Tất cả kiếm tu ở sau vách đá, từng cái dừng lại nghiên cứu, nhìn về phía kiếm khí đâm rách bầu trời, kích động đến thân thể run rẩy.
- Đây là bội kiếm của Kiếm lão nhân... Nói cách khác, truyền thừa sắp xuất thế!
- Chờ nhiều năm như vậy, là chờ lấy ngày này, mau qua nhìn một chút!
- Mặc kệ ai đạt được, đều phải đoạt tới...
- Ai giành với ta, ta liền giết hắn...
Con mắt của tất cả mọi người đều đỏ lên.
Bọn họ đóng giữ ở đây mấy trăm năm, một là vì để cho mình lĩnh ngộ kiếm càng ngày càng cao, càng quan trọng hơn là chờ đợi bội kiếm của Kiếm lão nhân xuất thế, thu hoạch truyền thừa!
Nếu không, khẳng định đã sớm rời đi, không đến mức một mực thủ hộ, không oán không hối.
Kiếm lão nhân, năm đó tung hoành phạm vi đế quốc không người có thể địch, đạt được truyền thừa của hắn, thực lực tất nhiên bạo tăng, đột phá Xuất Khiếu cảnh, thậm chí Lĩnh Vực cảnh cũng không quá khó khăn!
- Nhất định là thanh niên vừa rồi đi vào kia, đi qua nhìn một chút!
Không biết ai hô lên, đám người không để ý tới nghiên cứu, vội vã lao đến Kiếm Trì.
Vừa rồi Trương Huyền kia nhẹ nhõm đánh bại Mã Minh Hải lĩnh ngộ nửa bước chân giải, đi vào không đến mười phút, kiếm khí liền phá không tới, nói rõ... khẳng định là hắn để trường kiếm thoát ly phong ấn!
Bảo vật, truyền thừa xuất thế, ai cũng muốn được, coi như thực lực của đối phương mạnh, mọi người cũng sẽ không từ bỏ.
Rất nhanh, đi tới trước mặt trận pháp.
Lúc này Loạn Cung mê trận bị trường kiếm đâm thủng, đã bị phá hư cấu trúc, tràn ngập nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ vụn.
Trước kia muốn đi vào, rất khó làm được, mà bây giờ nhẹ nhõm liền có thể hoàn thành.
- Trước không vội, thực lực của tên kia chúng ta cũng nhìn thấy, rất không tầm thường, một mình đối kháng mà nói, khẳng định không phải đối thủ... Không bằng liên thủ chống lại!
Một lão giả ngăn đám người lại nói.
- Không sai, mọi người liên thủ mới có cơ hội!
Có người hùa theo.
- Tốt, chúng ta có thể liên thủ, nhưng đạt được truyền thừa làm sao bây giờ?
Có người hỏi.
- Chúng ta ở chung lâu như vậy, mọi người hiểu rõ, trước liên thủ, đạt được truyền thừa lại nói, đến lúc đó mọi người cùng nhau nghiên cứu!
Lão giả nói.
- Tốt!
Đám người đồng loạt lên tiếng.
Kiếm lão nhân truyền thừa, uy lực vô tận, nếu như bọn họ có khả năng nghiên cứu được, cũng không cần một mực quanh quẩn ở trước vách đá, nhiều năm không đột phá.
Lại nói, thật muốn nuốt riêng, bọn họ cũng biết khẳng định không cách nào còn sống ra ngoài.
- Đi!
Đạt được nhất trí, đồng loạt đi vào trận pháp...
Kiếm Trì vị trí ở trên đảo, mấy cái thanh niên đối diện chiến lập, từng cái ánh mắt cảnh giác.
- Tôn Càn, chúng ta xem như quen biết đã lâu, sớm đã hiểu rõ, coi như ngươi có khả năng cướp đi ngọc phù của ta, khẳng định cũng sẽ nguyên khí tổn hao nhiều, đến lúc đó gặp được người khác cũng sẽ bị đào thải, ta xem không bằng hai chúng ta liên thủ...
Một thanh niên mở miệng nói, đối diện hắn chính là Tôn huynh mà Mã Minh Hải quen thuộc.
- Hồ huynh nói không sai, cùng ngươi đối chiến, ta quả thực sẽ nguyên khí đại thương, dù sao chỉ đào thải 13 người, hiện tại chỉ còn lại mười người, chúng ta hoàn toàn có thể liên thủ đối phó những người khác, không cần thiết tranh một mất một còn.
Tôn Càn mỉm cười.
- Vậy thì tốt, chúng ta liền dùng Danh Sư ước định, lẫn nhau liên thủ, xùng đào thải người khác.
Thanh niên nhẹ gật đầu.
Danh Sư chú ý thân phận, có Danh Sư ước định, cơ bản sẽ không vi phạm.
- Được...
Tôn Càn nhẹ gật đầu, cười một tiếng, đang muốn tiếp tục nói chuyện, liền cảm thấy linh khí chung quanh lay động kịch liệt, sau đó liền thấy một cỗ Kiếm ý bay thẳng lên trời.
- Có bảo vật xuất thế...
Con mắt mấy người đồng thời co rụt lại.
Bọn họ đều là thiên tài trong phạm vi đế quốc, kiến thức rộng rãi, biết khi bảo vật xuất hiện sẽ đưa tới dị tượng.
- Nghe nói Tiềm Xung đế quốc có một Kiếm Trì, trong đó cất giấu Thánh khí không biết tên, cấp bậc không biết, từng có cao thủ đến đây dò xét, kết quả bị Danh Sư đường ra tay đuổi đi, nói là cơ duyên của Tiềm Xung đế quốc, do bọn họ tự mình giải quyết... Vẫn cho rằng chỉ là truyền thuyết, chẳng lẽ là thật? Vị trí của chúng ta, lại là Kiếm Trì.
Nắm đấm xiết chặt, Tôn Càn nhớ ra cái gì đó, tràn đầy kích động.
Sự tình Kiếm Trì của Tiềm Xung đế quốc bọn họ đều có nghe qua, không nghĩ tới thi vòng hai thiết trí ở đây, mấu chốt nhất là khí tức bảo vật xuất thế mãnh liệt như thế, nói cách khác... bảo vật một mực không ai thấy qua kia đã xuất thế!
Truyền thuyết là thật mà nói, nếu đạt được, thực lực tất nhiên đại tăng, coi như ở Thánh tử điện, khẳng định cũng có thể trở nên nổi bật, bộc lộ tài năng.
- Đi qua nhìn một chút!
Nhẹ gật đầu, Hồ huynh cũng khó có thể che giấu hưng phấn.
- Trước không vội, dị động như thế lớn, khẳng định cả đảo đều phát hiện, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ ra tay, tranh đấu cực kỳ lợi hại, không bằng chúng ta trước thương nghị hiệp định, nếu không... Chúng ta so với những người khác cũng không chiếm được ưu thế, nhất là Trương Huyền kia!
Ngăn đám người muốn đi qua, Tôn Càn suy nghĩ một chút nói.
- Trương Huyền? Nơi này không cho phép sử dụng vũ khí, không dùng khôi lỗi, chẳng qua cùng cấp bậc mạnh mẽ mà thôi, chỉ cần chúng ta không áp chế tu vi, còn không thoải mái nghiền ép?
Hồ huynh xem thường.
Cái tên này chỉ là cùng cấp vô địch, thực lực chân chính so với bọn hắn vẫn kém một đoạn dài.
Không tính là gì!
- Triệu sư yêu cầu là không dùng khôi lỗi, nhưng bảo vật phía trước, ai có thể khống chế nổi? Lại nói, chỉ cần hắn dùng khôi lỗi ngăn chúng ta ở bên ngoài, tự mình độc chiếm bảo vật là được, không cướp đoạt ngọc phù, hơn nữa không phá hư, cũng không tính vi phạm quy định!
Tôn Càn nói.
- Cái này...
Hồ huynh sửng sốt.
Triệu Hưng Mặc Triệu sư chỉ nói, không cho phép nhờ vào vũ khí cướp đoạt ngọc phù...
Khôi lỗi chỉ ngăn cản bọn họ, quả thực không tính không tuân theo quy định.
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
Dừng lại một chút, biết chỉ bằng thực lực của bọn hắn, căn bản không phải đối thủ của những khôi lỗi kia, Hồ huynh hỏi.
- Rất đơn giản... Nếu như nhìn thấy Trương Huyền, ý của ta là... Chúng ta trực tiếp liên thủ xông lên, không đợi hắn phóng thích khôi lỗi, trước đánh bại hắn, hơn nữa đả thương! Như vậy nhất định có thể tránh khỏi không ít phiền phức!
Mắt Tôn Càn sáng lên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận