Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hổ Đầu thú

Một tòa tháp cao bên ngoài, cách mười lồng thú mấy trăm thước.
Hai lão nhân đứng ở trước cửa sổ, trên mặt cũng đầy vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.
Chính là đường chủ Tạ Cửu Thần và đại trưởng lão Ngụy Dư Thanh của Thú Đường tại Hiên Viên vương quốc.
Mà vị Ngụy Hữu Đạo này chính là cháu trai ruột của vị đại trưởng lão này.
Trương Huyền đi tới Thú Đường, chính là tìm hai vị này trước. Bằng không, cũng không có khả năng trực tiếp tiến vào mười lồng thú, gây ra động tĩnh lớn như vậy.
- Động tác của hắn vừa rồi, ngươi thấy rõ chứ?
Tạ Cửu Thần không nhịn được nói.
- Ta... Liền thấy hắn đánh Tật Phong Lang một trận. Cái khác... nhìn không hiểu!
Sắc mặt đại trưởng lão Ngụy Dư Thanh nhất thời đỏ lên.
Làm thuần thú sư tam tinh, thực lực bản thân còn đạt được Chí Tôn đỉnh phong, năng lực quan sát kinh người... Vốn đáng lẽ có thể lý giải được hành động của đối phương. Kết quả... Giống như những người khác, cái gì cũng không nhìn ra.
Suy nghĩ một chút hắn cũng cảm thấy xấu hổ.
- Động tác của hắn rất nhanh, ngươi không nhìn ra là bình thường! Nếu như ta không nhìn lầm, hắn không chỉ sử dụng thủ đoạn của thuần thú, còn dùng thủ pháp của danh sư!
Sắc mặt Tạ Cửu Thần đường chủ ngưng trọng nói.
- Thủ pháp của danh sư?
Ngụy Dư Thanh trưởng lão đầy nghi ngờ.
- Không sai, trực tiếp tiến lên công kích đối với mấy con Tật Phong Lang, thoạt nhìn lỗ mãng, trên thực tế mỗi một chiêu lại đều đánh vào trên tiết điểm kinh mạch của đối phương, liên tục vài cái, khiến cho mạch đập giam cầm thực lực của bọn chúng buông lỏng không ít!
Tạ Cửu Thần đường chủ giải thích:
- Cái đó và khơi thông kinh mạch cho võ giả giống nhau, giống như trải qua đánh búa. Tật Phong Lang tuy rằng cấp bậc không thay đổi, thực lực lại tăng không ít. Man thú thăng cấp luôn luôn phiền phức. Đánh vài cái khiến thực lực tăng lên trên mức diện rộng, chúng nó tất nhiên muốn thuần phục, giống như thiên lôi sai đâu đánh đó!
- Cái này...
Ngụy Dư Thanh đồng tử trợn tròn.
Đối phương nói đơn giản, trên thực tế độ khó rất lớn, có thể nói là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Mỗi một con Tật Phong Lang thể chất không giống nhau, tuổi khác nhau, tình trạng thân thể khác nhau. Cái gọi là tiết điểm kinh mạch, tự nhiên cũng hoàn toàn khác nhau. Xông qua lại ra tay, hơn nữa còn ở thời điểm chiến đấu, chính xác đánh ở phía trên...
Đây là năng lực quan sát thế nào?
Làm sao làm được?
Đừng nói hắn, cho dù là danh sư tam tinh, danh sư tứ tinh, sợ rằng cũng khó có thể hoàn thành được.
- Ngoại trừ cái này ra, ta thật sự nghĩ không ra khả năng nào khác!
Tạ Cửu Thần đường chủ, hai mắt tỏa sáng, không nhịn được xúc động:
- Người thanh niên này, tuổi tác tuy rằng không lớn, nhưng tuyệt đối là thiên tài lợi hại nhất trong thuần thú!
- Đúng vậy, lại xem hắn sống sót qua cửa thứ hai thế nào!
Ngụy Dư Thanh gật đầu.
Có thể sử dụng ra phương pháp ngay cả hắn vị tam tinh thuần thú sư này cũng không nhìn ra được, người này quả thật rất lợi hại.
- Cửa thứ hai, là ba còn Hổ Đầu thú cấp bậc tương đương với hắn.
Sắc mặt Tạ Cửu Thần đường chủ nghiêm trọng:
- Hổ Đầu thú và Tật Phong Lang quần thể khác nhau, thích làm theo ý mình, một mình tấn công. Hơn nữa chỉ một con thực lực cường đại. Nhất là thân thể và móng vuốt, từ lâu đạt tới trình độ có thể so với binh khí quỷ cấp. Có thể nói... phòng ngự vô địch, đao thương bất nhập!
- Cửa này muốn sử dụng biện pháp trước đó, đánh vào cục u đốt của đối phương, sợ rằng rất khó làm được.
- Đúng vậy!
Ngụy Dư Thanh trưởng lão gật đầu.
Đường chủ có thể nhìn ra, hắn tất nhiên cũng biết, bốn con Tật Phong Lang cửa thứ nhất, tuy rằng nguy hiểm đáng sợ, nhưng chỉ cần dám xông m tới ười lồng thú, tám, chín phần mười, đều có thể tiến lên.
Thật sự nguy hiểm, thử thách thực lực... Nói thật, lúc này vừa mới bắt đầu!
Tuy rằng dưới nhân loại cấp bậc tương đương, thân thể, tốc độ, phòng ngự của man thú đều rất cường đại, nhưng người sau dù sao cũng là chủ thể có ý thức, hơn nữa thời đại tương truyền, lưu lại vô số võ kỹ.
Chỉ cần nắm giữ mấy môn võ kỹ lợi hại, dựa vào cao hơn một cấp, áp chế bốn con cấp bậc thấp, vẫn có thể làm được.
Chỉ có điều... Muốn áp chế ba con man thú cùng cấp bậc, độ khó lại lớn hơn.
Hơn nữa còn là loại man thú am hiểu công kích đơn thể, lại phòng ngự vô địch này.
Có thể nói, tám chín phần mười, người khiêu chiến cũng sẽ thất bại ở cửa này, không chết cũng tàn phế.
- Nếu quả thật gặp phải nguy hiểm, thật sự không được thì ra tay cứu giúp. Loại thiên tài này, Thú Đường cũng ít khi thấy!
Tạ Cửu Thần đường chủ sinh ra lòng yêu tài, căn dặn một câu.
- Ừ!
Ngụy Dư Thanh trưởng lão gật đầu.
Sử dụng phương pháp thuần thú, ngay cả hắn xem cũng không hiểu, hoặc là Trương Huyền này có một lão sư lợi hại tới cực điểm, hoặc là... lại năng lực quan sát và thiên phú không có người có thể có được.
Bất kể bên nào, đều là tồn tại Thú Đường bọn họ cần phải cố gắng hết sức bảo vệ.
- Mau nhìn, bắt đầu...
Trong khi hai người nói chuyện, Trương Huyền đã đi tới trước mặt ba conu Hổ Đầu thú, chiến đấu hết sức căng thẳng.
- Hổ Đầu thú, thân thể mạnh mẽ, lại thêm tính cách cao ngạo đa nghi, không giống Tật Phong Lang dễ dàng thuần phục như vậy!
Nhìn ba con thú cao lớn hình hổ trước mắt, trong đầu hắn hiện lên lời giới thiệu liên quan tới loại này.
Hổ Đầu thú thành niên, thân cao ba thước, thân dài năm thước, phòng ngự vô địch, lại có thân hình cực lớn. Một con xông lại, khiến người tu luyện cảm thấy áp lực rất lớn, càng chưa nói đồng thời ba con.
Thông thường cùng nhân loại chiến đấu, ngay cả chiêu số cũng không sử dụng, cứng rắn đụng tới, là có thể lập tức đâm chết đối thủ.
Chỉ có điều, đối với Trương Huyền mà nói, không có vấn đề gì.
Thực lực của bản thân hắn tuy rằng chỉ có Tông Sư đỉnh phong, lực chiến đấu thật sự, lại có thể cùng Chí Tôn trung kỳ đánh một trận. Ba con Hổ Đầu thú mà thôi, không tính là gì cả.
Hắn híp mắt lại, tinh thần thoáng động, từng hoa văn từ trong đồng tử hiện ra.
Ba con Hổ Đầu thú cực lớn trước mặt, lập tức thay đổi dáng vẻ, hoa văn cơ bắp, xương cốt sắp thành hàng, hướng đi của huyệt đạo, chỗ mấu chốt... Tất cả xuất hiện ở trong mắt hắn.
Mắt Minh Lý!
Sau chữ sư luyện tâm, kỹ năng đặc biệt này của danh sư thăng cấp, không chỉ nhìn cấp bậc cao, có thể nhìn ra vấn đề cũng nhiều hơn.
Ba con Hổ Đầu thú này ở trước mặt người khác, uy phong lẫm liệt, trong mắt hắn, trăm ngàn chỗ hở, khắp nơi đều là vấn đề.
- Bắt đầu đi, tốc chiến tốc thắng! Không dễ dàng thuần phục lại như thế nào? Mục đích của ta cũng không phải thuần phục!
Trương Huyền mỉm cười, tiến lên một bước.
Mục đích của hắn là thông qua mười lồng thú, mà không phải thuần phục man thú. Thuần phục nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
Ngược lại còn có thể giống như Tật Phong Lang trước đó, lại đuổi qua bên cạnh không đi, như vậy lại nguy rồi.
Gào!
Hắn từng bước một tiến lên, chẳng khác nào tiến vào lĩnh vực của Hổ Đầu thú. Trong một tiếng rống lên, ba con đều bao vây xung quanh hắn.
- Hổ Đầu thú có phòng ngự vô địch. Lần này chắc hẳn phải rơi vào khổ chiến...
Mắt Ngụy Hữu Đạo nheo lại.
- Đúng vậy!
Giang Nam Bình gật đầu:
- Lại xem công kích của hắn có thể phá vỡ phòng ngự của đối phương hay không. Không phá nổi, lại chỉ có một con đường chết...
Ầm ầm ầm ầm!
Còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy một người ba hổ đã giao đấu.
- Hắn... thế nào lại công kích vào bụng của Hổ Đầu thú? Nguy rồi!
Giang Nam Bình biến sắc.
- Hổ Đầu thú không giống với man thú khác. Bụng ngược lại là địa phương phòng ngự mạnh nhất. Nó là cố ý lộ ra điểm ấy, dụ cho người công kích. Một khi tiếp chiêu lại bị lừa...
Sắc mặt Ngụy Hữu Đạo cũng khó coi.
Man thú bình thường, bởi vì bụng tu luyện không được, thông thường đều yếu nhất. Điều này đã thành quy luật. Nhưng... Hổ Đầu thú lại khác.
So với man thú khác, bụng nó xuất hiện thêm một khối xương cốt, trời sinh cứng rắn kiên cường dẻo dai.
Chính vì vậy, nó thông thường đều sẽ coi đây là mồi, thu hút người tu luyện công kích. Một khi mắc câu, chẳng khác nào đi tới gần thân nó, còn không tùy ý nó bóp nặn?
Vừa nhìn người thanh niên này thuần phục Tật Phong Lang, tốc độ vừa nhanh vừa độc, cho rằng khẳng định hết sức quen thuộc đối với tập tính của man thú. Thế nào gặp phải Hổ Đầu thú lại phạm vào loại sai lầm cấp thấp nhất này?
Tấn công bụng, chẳng khác nào đang làm chuyện vô nghĩa. Vừa bị đối phương phản kích, ngươi lại xong đời!
- Mau nhìn, Hổ Đầu thú chuẩn bị phản kích...
Lại ở thời điểm hai người nhăn mày lại, phía dưới một người một thú đã hoàn toàn tiếp xúc.
Hổ Đầu thú thấy người này quả nhiên công kích bụng của nó, hưng phấn mắt tỏa ra ánh sáng, đuôi cực lớn chợt vung lên một cái, lại muốn kéo người thanh niên trước mắt qua.
Ai biết còn chưa đến tới trước mặt đối phương, nắm đấm của người này đã lại rơi vào bụng của nó.
Ánh mắt lộ ra một tia khinh miệt và đùa cợt, đang định dựa theo kế hoạch đã định lập tức đánh ngã đối phương, nó liền nghe được một tiếng động khẽ.
Ầm!
Một lực lượng lớn vô cùng, dọc theo cánh tay của đối phương trào vào trong cơ thể.
Hổ Đầu thú vốn đang cười nhạo nhân loại này ngu si, mắt hổ thoáng một cái trợn tròn, thiếu chút nữa rơi ra khỏi viền mắt, đầu lưỡi phun ra, nước bọt ào ào chảy xuôi.
Ngay sau đó "vèo!" một tiếng...
Thân hổ cực lớn dài hơn năm thước, bay thẳng tắp về khoảng không phía trước, đầu đụng vào trên lồng sắt.
Ầm!
Một hình hổ cực lớn đập xuống lồng sắt.
Ầm!
Từ không trung ngã xuống, ngã trên mặt đất, hất tung một mảng bụi bặm lớn, Hổ Đầu thú vùng vẫy một cái, mở miệng nôn mửa từng đợt. Nó muốn đứng lên, lại cảm thấy đau bụng vô cùng, thế nào cũng không đứng nổi.
- Cái gì?
- Một quyền đánh vào địa phương phòng ngự mạnh nhất của Hổ Đầu thú, đánh nó cũng đứng lên không nổi, bò cũng bò không được?
- Cái này... cái này...
Trong nháy mắt, phía trên khán đài, tất cả lặng ngắt như tờ.
Hổ Đầu thú lại có phòng ngự vô địch. Dựa theo tình huống bình thường, lực lượng của nhân loại chỉ đủ gãi ngứa cho đối phương, lại thoáng một chút đánh đối phương thiếu chút nữa chết...
Làm sao làm được?
Ngươi xác định đây chỉ là một quyền, không phải một chân voi chứ?
- Là thiên đạo quyền!
Trong đám người Lưu Dương nhất thời xiết chặt nắm đấm, mắt ửng đỏ.
Đây là thiên đạo quyền lão sư truyền thụ cho hắn, tuy rằng giống hệt với hắn dùng, nhưng uy lực của hai người, lại có sự chênh lệch lớn như trời và đất.
Hổ Đầu thú Tông Sư đỉnh phong bị một chiêu đánh bay, đầu óc choáng váng, không tìm được phương hướng. Lực lượng to lớn, sợ rằng Chí Tôn sơ kỳ, cũng không chống đỡ được!
- Xem ra sau này ta phải cố gắng tu luyện...
Trong lòng hắn thầm hạ quyết định.
- Gào...
Không để ý tới sự chấn động kinh ngạc của mọi người, một chiêu đánh bay một con Hổ Đầu thú, Trương Huyền nhìn về phía hai con còn lại.
Không nhìn còn tốt, ánh mắt hắn vừa đảo qua, chỉ thấy hai con này khóe miệng đồng thời giật một cái, đồng loạt lui về phía sau.
Tuy rằng man thú không thông minh, lại không ngốc.
Con vừa rồi, là cường đại nhất trong bọn chúng, kết quả... bị một quyền đánh bay, mở miệng nôn mửa. Nhìn dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng sẽ chết. Bọn chúng lại làm sao có thể chống đỡ được?
- Đừng sợ, để cho ta đánh một quyền, chúng ta lại kết thúc. Nếu không các ngươi không ngã xuống, ta không có cách nào thông qua khiêu chiến...
Thấy man thú được xưng là hung mãnh tự nhiên khiếp sợ đến mức lui về phía sau, Trương Huyền bất đắc dĩ một hồi, bóp bóp nắm đấm, bắt chuyện nói một tiếng.
Bịch! Bịch!
Vừa dứt lời, liền nghe được hai tiếng vật nặng ngã sấp xuống. Ngay sau đó liền thấy hai con Hổ Đầu thú mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm, đồng thời nằm ở trên mặt đất, chổng vó, đầu lưỡi vươn ra, nước miếng chảy ròng ròng.
-...
Trương Huyền.
-...
Mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận