Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Nộp tiền bảo lãnh

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

– Ai, còn tưởng rằng có thể có chút khiêu chiến…
Rời Luyện Tâm Kiều, Trương Huyền thở dài.
Còn tưởng rằng cây cầu này, thực giống như đối phương nói, khó có thể thông
hành, đối với tâm cảnh có tác dụng khảo nghiệm rất mạnh, chính thức đi qua mới
biết được… Căn bản không phải có chuyện như vậy, cái cảm giác gì cũng không
có, thậm chí tinh thần gợn sóng cũng không sinh một tia.
Đi Tâm Ma thông đạo, Tâm Ma không ra, qua Luyện Tâm Kiều, cũng không có gì,
muốn ma luyện tâm cảnh thoáng cái cũng làm không được… Rất cô đơn lạnh lẽo,
thật cô độc a!
Lắc đầu, Trương Huyền tràn đầy tiếc hận, đi tới gian phòng vừa rồi Ngô sư nói
chuyện, gõ cửa đi vào.
Đi vào trong đó, chính chứng kiến Ngô sư ngồi ngay ngắn ở chính giữa, sắc mặt
xanh mét, có chút khó coi.
– Xảy ra chuyện gì?
Trương Huyền kỳ quái.
Thời điểm chia tay, còn một mặt cao hứng, như thế nào không có bao lâu lại
thành bộ dáng này?
Nghe được hỏi thăm, Ngô sư vuốt mi tâm:
– Vừa rồi hai người kia là người của Thanh Nguyên đế quốc, nói phụng lệnh bệ
hạ, hy vọng có thể mang Trung Thanh Vương đi, vừa bị ta đuổi ra ngoài rồi!
– Mang Trung Thanh Vương đi?
Trương Huyền nhíu mày:
– Chẳng lẽ vị Hoàng Đế bệ hạ này không biết tội danh mưu hại một vị Danh Sư?
Tuy hắn không phải Danh Sư của Thanh Nguyên đế quốc, cũng không có đạt tới
thất tinh, nhưng dù sao cũng là Viện trưởng Danh Sư học viện, phía sau có hơn
mười vạn Danh Sư… Đối phương mưu hại mình bị bắt, còn không có thẩm vấn, lại
muốn mang đi, vị Hoàng Đế bệ hạ này không khỏi quá xem thường mình đi!
Thật muốn để đối phương nhẹ nhõm mang đi, mặt mũi của Danh Sư Đường đặt ở chỗ
nào?
– Chuyện này, sau khi bắt Trung Thanh Vương, ta đã sai người đi qua giải
thích!
Ngô sư nói.
Trung Thanh Vương là đệ nhất Vương gia của Thanh Nguyên đế quốc, Danh Sư Đường
dốc toàn bộ lực lượng bắt, không nói một tiếng, khó tránh khỏi sẽ tạo thành
ảnh hưởng.
– Đã nói rõ, vị Hoàng Đế bệ hạ này còn muốn tới đòi người, lá gan không khỏi
có chút quá lớn đi!
Trương Huyền kỳ quái.
Một Vương gia, tìm một vị Độc Điện Phó điện chủ, liền qua tìm mình phiền toái,
đường đường Hoàng Đế… Biết rõ sẽ đắc tội Danh Sư Đường, còn muốn tới đòi
người, quyền quý của Thanh Nguyên đế quốc suy nghĩ như thế nào a?
Chẳng lẽ không biết, coi như là hoàng thất của Phong Hào Đế Quốc, mất đi Danh
Sư Đường phù hộ, bị diệt cũng chỉ ở trong khoảnh khắc sao?
– Ta cũng không rõ lắm, bất quá, ta cho rằng căn do khẳng định ở trên người
Điền phó đường chủ…
Ngô sư cũng có chút kỳ quái, lắc đầu.
Phó đường chủ Danh Sư Đường chủ quản quyền lợi, trước khi không có điều tra rõ
ràng, cùng với một Vương gia mưu hại một vị Danh Sư, rõ ràng cho thấy hành vi
không khôn ngoan, nói thật, ngay cả Ngô sư cũng cảm thấy hồ đồ.
Đương nhiên, sở dĩ không có việc gì, là đám bọn hắn đến kịp lúc, nếu không chỉ
cần bị bắt, chẳng khác nào thịt cá trên thớt, một khi đối phương sử dụng thủ
đoạn, chỉ sợ không cách nào tẩy trừ tội danh.
Loại sự tình này gặp qua vô cùng nhiều.
Rất khó tẩy trừ tội danh, vu oan tội danh, còn rất dễ dàng, huống chi là hai
người có quyền thế nhất Thanh Nguyên đế quốc liên thủ.
– Ân!
Trương Huyền nhẹ gật đầu, đang muốn nói ra phỏng đoán của mình, chợt nghe bên
ngoài vang lên tiếng đập cửa, ngay sau đó một Danh Sư đi đến.
– Lão sư, Thanh Nguyên đế quốc Hoàng Đế Sở Thiên Hành đến đây cầu kiến!
– Nhanh như vậy đã tới? Để hắn tiến đến!
Ngô sư nhíu mày, khoát tay áo.
Vừa đuổi sứ giả của đối phương, chưa tới năm phút đồng hồ, người sau liền tự
mình tới bái phỏng, xem ra lúc trước đã ở bên ngoài chờ.
Danh Sư lui xuống, không lâu sau, một trung niên mặc áo bào màu vàng đi nhanh
tới.
Vị trung niên nhân này, thực lực tương đương Ngô sư, cũng đạt tới nửa bước
Xuất Khiếu cảnh, đôi mắt mang theo uy thế như rồng như hổ, xem xét liền biết
nắm chức vị cao, dưỡng thành khí thế đặc biệt.
– Ngô sư!
Vừa vào cửa, vội vàng ôm quyền, thái độ cung kính.
Mặc dù hắn là hoàng đế của Thanh Nguyên đế quốc, nhưng so sánh với Ngô sư, địa
vị còn kém một ít.
– Ân, ngồi đi!
Ngô sư nhẹ gật đầu, ánh mắt hờ hững nhìn qua:
– Nếu như Bệ hạ tới đây vẫn là vì mang Trung Thanh Vương đi, vậy thì không cần
mở miệng! Mưu hại Danh Sư, tội ác tày trời, ta đã báo danh chuyện này cho Tổng
bộ, không chỉ hắn, chỉ sợ toàn bộ Thanh Nguyên đế quốc cũng sẽ bị thẩm tra,
kính xin ngươi nghĩ lại!
Tuy lời không nghiêm khắc, lại làm cho người ta cảm giác lạnh lùng đến cực
điểm.
Mới mở miệng, liền sớm phủ kín lời đối phương muốn nói.
– Trung Thanh Vương làm ra loại sự tình này, hoàn toàn chính xác làm ta đau
lòng, bất quá… Ngô sư cũng biết, nếu như không có hắn, ta có khả năng đã sớm
chết, vì vậy mặc kệ hắn làm bao nhiêu chuyện sai, ta cũng nguyện ý đền bù tổn
thất! Mong Danh Sư Đường cho một cơ hội, một lát nữa ta sẽ đích thân xin lỗi
Trương sư, khẩn cầu hắn tha thứ…
Sở Thiên Hành cũng không ngồi xuống, mà ôm quyền, vẻ mặt thành khẩn.
– Xin lỗi? Xin lỗi hữu dụng, vậy cần Danh Sư Đường chúng ta làm gì?
Ngô sư khoát tay áo:
– Tiễn khách!
– Vâng!
Danh Sư mang Hoàng Đế bệ hạ vào, nhẹ gật đầu:
– Bệ hạ, xin mời!
– Cái này…
Sắc mặt của Sở Thiên Hành lúng túng, muốn nói cái gì đó, thấy đối phương căn
bản không cho cơ hội trả lời, đành phải thở dài một tiếng, đang định rời khỏi
gian phòng, chợt nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
– Ngô sư, trước không vội đuổi người, không phải hắn muốn bồi thường sao? Để
cho ta nghe một chút, có thể vì Trung Thanh Vương bỏ ra bao nhiêu!
Quay đầu nhìn lại, nói chuyện là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặc quần
áo và trang sức Danh Sư lục tinh, ngồi ở cách Ngô sư không xa.
Đúng là Trương Huyền.
– Trương sư…
Không nghĩ tới hắn có thể nói như vậy, Ngô sư kỳ quái nhìn thoáng qua, đành
phải nhẹ gật đầu:
– Nếu như Trương sư đã nói như vậy, ngươi liền nói bồi thường như thế nào đi!
– Trương sư?
Sở Thiên Hành lập tức hiểu được, đi vào trước mặt khom người:
– Trung Thanh Vương đắc tội Trương sư, có mắt không tròng, nếu như Trương sư
có thể tha thứ, ta nguyện ý vì rất nhiều học sinh của Danh Sư học viện, tu
kiến một tân phủ đệ, vô điều kiện cung cấp tài nguyên tu luyện 100 năm! Hơn
nữa, từ nay về sau, chỉ cần là học sinh của Hồng Viễn Danh Sư Học Viện, đi vào
Thanh Nguyên thành, đều có thể nhận lấy một phần công pháp cùng tiền biếu, sẽ
không để cho đối phương tay không mà về.
Biết rõ vị trước mắt này là Trương viện trưởng, Sở Thiên Hành mới mở miệng,
nói ra điều kiện của mình.
Không hổ là Hoàng Đế, biết rõ điều kiện gì đối phương không cách nào cự tuyệt.
Nếu là Viện trưởng, khẳng định phải vì đệ tử cân nhắc, điều kiện này, có thể
nói cực kỳ hậu đãi.
Có Phong Hào Đế Quốc ủng hộ, Hồng Viễn Danh Sư Học Viện trở thành đứng đầu
trong tứ đại Học Viện, chỉ là vấn đề thời gian.
– Chưa đủ!
Trương Huyền lắc đầu.
– Cái này…
Sở Thiên Hành sửng sốt một chút:
– Mong Trương sư chỉ điểm, chỉ cần hoàng thất ta có thể chịu đựng được, tuyệt
đối không nhăn mày!
– Rất đơn giản, điều kiện vừa rồi, cộng thêm 100 viên Tinh Nguyên thượng phẩm!
Trung Thanh Vương, ngươi có thể trực tiếp mang đi!
Trương Huyền nhìn qua.
Hiện tại hắn đang cần tài nguyên tu luyện, nếu như có thể từ trong tay đối
phương lấy được, tuyệt đối so với giam một Vương gia tốt hơn rất nhiều.
Dù sao muốn lộng chết gia hỏa này, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, không
coi vào đâu.
– 100 viên?
Sở Thiên Hành sững sờ, sau đó vẻ mặt cười khổ:
– Trương sư nói giỡn, nhiều linh thạch như vậy, coi như hoàng thất chúng ta
bán hết gia sản, cũng cầm không ra…
Tinh Nguyên thượng phẩm vốn thưa thớt, ngay cả Chiến Sư Đường, loại địa phương
không thiếu vật tư kia cũng chỉ có mười viên, Thanh Nguyên hoàng thất, coi như
mạnh hơn nữa, cũng không có khả năng một hơi lấy ra gấp mười.
– Vậy thì thư thả cho ngươi một chút, 50 viên! Lấy ra được, mang Trung Thanh
Vương đi, cầm không ra, mời trở về đi!
Trương Huyền khoát tay.
Hắn cũng biết đối phương khẳng định cầm không ra một trăm viên, rao giá trên
trời, chỉ là trả giá mà thôi.
– Cái này…
Khóe miệng Sở Thiên Hành co giật.
Năm mươi viên Tinh Nguyên thượng phẩm, cũng không phải hắn có thể thừa nhận.
– Trương sư, nói thật với ngươi, Thanh Nguyên hoàng thất chúng ta, tích lũy
trên vạn năm, cũng chỉ có 17 viên Tinh Nguyên thượng phẩm… Vốn có không ít,
bất quá, đều ban cho hoàng tử, hoặc đại thần có công… Ta giao 17 viên này cho
ngươi, sau đó dùng những dược liệu, khoáng thạch quý hiếm khác thay thế được
không?
Chần chừ một chút, Sở Thiên Hành cắn răng nói.
50 viên Tinh Nguyên thượng phẩm, nhất định là cầm không ra, bất quá… Chỉ cần
đối phương nguyện ý, vật phẩm thay thế ngược lại có thể lấy ra không ít.
– Có thể, đây là danh sách khoáng thạch cùng dược vật ta cần, ngươi có thể tìm
đến, 17 viên Tinh Nguyên thượng phẩm cũng không sao. Mặt khác, ta còn muốn hết
thảy công pháp tu luyện Thánh Vực tam trọng, Thánh Vực tứ trọng, càng nhiều
càng tốt, trong Tàng Thư Khố của hoàng thất các ngươi, toàn bộ sao chép một
phần cho ta!
Lấy bút lông ra, tiện tay viết danh sách, Trương Huyền nói.
Hắn đang định có cơ hội, giúp đỡ Kim Nguyên Đỉnh cùng Băng Vũ Kiếm tăng lên
thoáng cái, tài liệu chính đã có, chỉ là thiếu khuyết không ít vật phẩm phụ
trợ, chờ hắn tìm kiếm không biết năm nào tháng nào, vị trước mắt này, có thể
hỗ trợ, không còn gì tốt hơn.
– Tốt…
Tiếp nhận danh sách nhìn thoáng qua, mặc dù có chút vật phẩm vô cùng ít gặp,
nhưng bằng vào thực lực của Phong Hào Đế Quốc, hẳn là trong thời gian ngắn có
thể gom đủ, Sở Thiên Hành nhẹ gật đầu, cổ tay khẽ đảo, trước đưa Tinh Nguyên
thượng phẩm tới.
– Cái này là 17 viên Tinh Nguyên thượng phẩm, kính xin Trương sư xem xét!
Thần thức quét qua, Trương Huyền liền biết rõ, đối phương không có nói dối,
nhẹ gật đầu, tiện tay thu vào Giới Chỉ.
– Còn dư lại, mời Trương sư cùng Ngô sư chờ một chốc!
Nói xong, Sở Thiên Hành xoay người phân phó một câu.
Không hổ là Hoàng Đế bệ hạ của Thanh Nguyên đế quốc, động tác cực nhanh, dùng
không đến hai canh giờ, Trương Huyền muốn hết thảy khoáng thạch, dược liệu đã
sưu tập hoàn chỉnh.
Thậm chí, hắn muốn thư tịch, tất cả cũng đủ.
Rất nhiều chưa kịp chép, liền cầm tới nguyên bản, rậm rạp chằng chịt chung vào
một chỗ, Thánh Vực tam trọng, chừng hơn mười vạn bản, tứ trọng cũng có hơn vạn
bản.
Mấy thứ này, toàn bộ thu vào không gian giới chỉ, lúc này Trương Huyền mới hài
lòng nhẹ gật đầu:
– Tốt rồi, ngươi có thể mang Trung Thanh Vương đi!
– Đa tạ Trương sư!
Nhẹ nhàng thở ra, Sở Thiên Hành vội vàng nhìn về phía Ngô sư, thấy hắn gật
đầu, đồng ý Trương sư nói, lúc này mới đi theo sau lưng một vị Danh Sư, đi đến
địa phương giam giữ Trung Thanh Vương.
– Trương sư…
Đối phương vừa đi, Ngô sư tràn đầy nghi hoặc nhìn lại, không biết Trương Huyền
đến cùng có chủ ý gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận