Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Làm học trò ta (2)

- Học… học xong?
Dương sư vội vàng nhìn tới, sợ mình nghe lầm.
Ngươi nhận lấy ngọc bài, cái gì cũng không có làm, chân khí cũng không có truyền vào, đã nói học xong.
Có ý tứ gì?
Lại nói chiêu Đoạn Dương chỉ này, thâm ảo khó hiểu, coi như hắn lần đầu tiên tiếp xúc, xem xong, hơn nữa lý giải, cũng hao tốn tiếp cận nửa canh giờ, mới vừa lấy đến trong tay, nói còn chưa dứt lời, liền xong, thật hay giả?
- Nếu là vũ kỹ của ngươi, có thể đè thấp tu vi, thi triển chiêu số giống như vậy, so với ta một chút liền biết !
Trương Huyền mỉm cười.
- Được!
Thấy thanh niên trước mắt chắc chắn như vậy, dường như không e ngại thân phận cùng thực lực của hắn, Dương sư nhẹ gật đầu.
Đối phương nói không sai, kiểm nghiệm một người nắm giữ võ kỹ, phương pháp tốt nhất là đối chiến!
Có thể ở trong chiến đấu thi triển ra, hơn nữa vận dụng lưu loát, mới nói rõ nắm giữ chân chính.
Ầm ầm!
Thấy hắn tràn đầy tự tin, Dương sư hít sâu một hơi, sau một khắc, tu vi lập tức hạ xuống, trở nên tương đương Trương Huyền, Động Hư cảnh sơ kỳ!
- Ta bắt đầu...
Ngón trỏ ngón giữa dựng thẳng lên, đầu ngón tay có lực lượng xoay chầm chậm, thời gian nháy mắt, liền tạo thành một gió lốc to lớn. Trong phong bạo, lực lượng không ngừng gào thét, giống như muốn xé rách không gian.
- Ừm!
Trương Huyền lên tiếng, cũng không có bất kỳ động tác gì, tiện tay điểm tới một chỉ.
Đầu ngón tay hắn đã không có gió lốc, cũng không có lực lượng chân khí, thậm chí động tác chậm rãi giống như trâu già cày ruộng.
Vốn Dương sư muốn mở miệng nói thi triển không giống, nhưng vừa nhìn thấy đầu ngón tay tới, con ngươi kìm lòng không được thu hẹp, không để ý tới nói chuyện, gió lốc trên ngón tay bay tới đón.
Ầm ầm!
Đầu ngón tay đối đầu, thời gian nháy mắt gió lốc liền tiêu tán không thấy hình bóng, sau một khắc, Dương sư liền cảm thấy giống như bị một cỗ cự lực đánh trúng, dưới chân kìm lòng không được lui về sau bảy tám bước, lực lượng trong cơ thể từng tầng từng tầng mở ra, thẳng đến khôi phục Động Hư cảnh đỉnh phong, lúc này mới ngừng lại.
- Ngươi...
Đè nén khí huyết sôi trào trong cơ thể, mặt mũi Dương sư kinh hãi.
Vừa rồi đối phương thi triển chỉ ấn, vừa mới bắt đầu nhìn không quá tương tự Đoạn Dương chỉ, nhưng vừa ra tay liền hiểu được, hoàn toàn do nó biến hóa thành, mấu chốt nhất là, mặc dù sửa lại phương pháp công kích, cùng đường tắt vận hành chân khí, nhưng uy lực không những không yếu bớt, mà tăng tiếp cận gấp đôi!
Đặc biệt là một chỉ điểm ra, bao phủ toàn thân đối thủ, thậm chí chân khí trong cơ thể cũng bị chặt đứt!
Loại lực lượng này, dựa theo phương pháp tu luyện trước kia, coi như luyện đến đỉnh phong cũng làm không được.
- Không có bị thương chứ...
Trương Huyền có chút xấu hổ.
- Không có!
Dương sư lắc đầu, kìm nén không được hỏi:
- Ngươi sửa chữa bộ chỉ pháp này... Hơn nữa còn luyện thành?
Thông qua đối chiến, hắn đã rõ ràng, đối phương không chỉ luyện thành, còn thuận tiện sửa đổi một chút, đây rốt cuộc là làm sao làm được?
Ngắn ngủi mấy phút, không chỉ nhìn xong học được, còn sửa chữa... Hắn tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy giống như nằm mơ! Trên đời này, lại có cường giả lợi hại như thế?
- Mục đích của Võ kỹ là vì thi triển chân khí tốt hơn, để tu luyện giả phát huy ra lực lượng cường đại nhất, mà không phải là vì giết người! Đoạn Dương chỉ, một chỉ đoạn dương, quá mức bá đạo, làm đất trời oán giận, cho nên ta thuận tiện sửa lại một chút, lấy cắt đứt đối thủ vận chuyển chân khí làm mục đích, không giết người, lại có thể để đối thủ tự biết không địch lại...
Trương Huyền giải thích.
Đoạn Dương chỉ này, quả thực rất lợi hại, là tuyệt chiêu giết địch, nhưng tiêu hao chân khí, tinh khí thần quá lớn, một chiêu đánh không trúng đối phương, làm không cẩn thận còn có thể bị người thừa dịp. Dung hợp rất nhiều chỉ pháp, chỗ thiếu hụt này liền được bổ sung hoàn chỉnh.
- Cắt đứt chân khí của đối thủ, quả thực không có sát lục lớn như vậy, nhưng nếu như đối mặt Dị Linh tộc, tha tính mạng của đối phương, đối phương lại đưa ngươi vào chỗ chết... Thường thường một ý nghĩ sai lầm, liền có thể mang đến tai hoạ vô tận!
Dương sư nhìn qua.
Sát chiêu, tử chiêu, mặc dù làm đất trời oán giận, nhưng mà cũng phải nhìn đối với người nào.
Đối chiến Danh Sư tự nhiên không thể sử dụng, nhưng thời điểm đại chiến với Dị Linh tộc, hơi nương tay, một khi cho đối thủ cơ hội, bản thân liền có khả năng rơi vào bị động, thậm chí chết oan chết uổng.
Loại chuyện này, chỗ nào cũng có.
Năm đó hắn cùng lão sư lần đầu tiên đi vào Địa quật, cũng bởi vì nhất niệm nhân từ, không có thống hạ sát thủ, cuối cùng lão sư nhận lấy công kích, suýt chút nữa vẫn lạc.
Sau chuyện này hối hận không biết bao lâu, từ đây cũng coi như có giáo huấn, đối chiến với bằng hữu có thể hạ thủ lưu tình, nhưng cùng kẻ địch, thì phải không từ thủ đoạn, nếu không di hoạ vô tận.
- Đúng vậy, đối chiến Dị Linh tộc, quả thực không thể mềm lòng!
Trương Huyền gật đầu.
- Nhưng chiêu số vừa rồi của ngươi, sát phạt không đủ...
Dương sư kỳ lạ.
Biết rõ có loại tình huống này, vì sao còn đổi chiêu này thành bộ dáng như thế?
- A, mới vừa rồi cùng ngươi đối chiến, ta chỉ dùng ba thành lực lượng, cho nên thoạt nhìn thu phóng tự nhiên, thi triển toàn lực mà nói, uy lực cũng không tệ !
Rõ ràng ý tứ của đối phương, Trương Huyền cười cười.
- Ba thành?
Thân thể Dương sư nhoáng một cái, chỉ cảm thấy đầu óc sắp nổ tung:
- Ngươi nói... Mới vừa rồi chỉ dùng ba thành lực lượng?
Ba thành lực lượng, liền đánh hắn liên tục lui về sau bảy tám bước, tu vi tăng lên tới Động Hư cảnh đỉnh phong mới kết thúc... Xác định không có nói đùa?
- Đúng vậy, đây mới là dùng toàn lực...
Trương Huyền gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng, ngón tay điểm tới.
Lần này động tác so với vừa rồi còn chậm hơn, nhưng trong nháy mắt Dương sư cảm giác toàn bộ thiên địa giống như đổ sụp, lực lượng Động Hư cảnh đỉnh phong cũng cảm nhận được tuyệt vọng, vô luận như thế nào cũng không né tránh được.
Tạch tạch! Tạch tạch!
Không dám dừng lại, vội vàng giải tỏa tu vi, thời gian nháy mắt trở lại Thánh Vực cửu trọng Vũ Không cảnh sơ kỳ, lúc này mới cảm thấy áp lực giảm bớt không ít.
Ngón tay điểm ra.
Bành!
Lực lượng của đối phương như thủy triều vọt tới, giống như muốn chấn vỡ kinh mạch trong cơ thể hắn, lại giống như phá hủy tinh thần của hắn, để hắn không còn chút sức phản kháng nào.
Lần nữa lui vài chục bước, khí huyết trong cơ thể sôi trào, miệng thở hổn hển, vẻ mặt như giấy trắng, tràn đầy khó tin.
Hắn là một trong mấy người mạnh nhất thế gian, coi như đè thấp tu vi, cùng cấp bậc có thể vượt qua cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, đối phương chỉ học tập chiêu số của hắn vài phút, cao hơn mấy đại cấp cũng không thể ngăn cản... Quá khủng bố!
Chẳng lẽ trên thế giới này, thật có nhân vật vừa học liền biết, một hồi liền tinh, thậm chí còn có thể tự mình sửa lại công pháp?
- Uy lực không tệ nha!
Thấy hắn ngừng lại, Trương Huyền cười cười.
- Phải...
Dương sư ổn định rung động trong lòng, thở ra một hơi, hai mắt sáng lên:
- Ngươi đã không có lão sư... Có bằng lòng chân chính bái ta làm thầy hay không?
Đối phương giả mạo học sinh của hắn, cũng nói rõ muốn bái nhập môn hạ của hắn, trước đó xem thường, tận mắt nhìn thấy loại thiên phú này, lòng tràn đầy hừng hực, kìm nén không được nữa.
Thật thu được loại học sinh này, về sau danh tiếng của hắn sẽ càng thêm huy hoàng, đạt tới cao độ trước đó chưa từng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận