Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thổ Diệp Vương

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
----------------
Lúc này Nhược Thanh Viễn, không chỉ tim ngừng đập, vốn thân thể có chút tổn thương, càng tràn đầy khô quắt, gầy xương bọc da, con mắt lồi ra, như nhìn thấy sự tình gì cực kỳ hoảng sợ, bàn tay xiết chặt, nọc độc còn chưa kịp thả ra, đã bị đánh gục.
- Có phải hay không?
Sắc mặt xanh mét đứng ở phía trên, Bạch độc sư tựa hồ nhìn ra điều gì, quay đầu nhìn về phía Hải độc sư ở bên người.
- Vâng...
Thần sắc người sau ngưng trọng gật đầu.
- Giống như ta đoán!
Ánh mắt của Bạch độc sư nheo lại, thanh âm như đao, mang theo sát ý làm cho lòng người lạnh ngắt:
- Dị Linh tộc...
Nghe nói như thế, Trương Huyền nhíu mày:
- Các ngươi nói... Nhược Thanh Viễn Điện chủ là Dị Linh tộc giết?
Tuy danh tiếng của Độc Sư không tốt, lại không giống như Vu Hồn Sư, đầu nhập vào Dị Linh tộc, nếu không, coi như che giấu sâu hơn, Danh Sư Đường cũng sẽ móc ra.
Không có cùng xuất hiện, rồi lại xuất hiện ở nơi đây, chém giết một vị Điện chủ, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nghe ngữ khí của đối phương, hiển nhiên đã xác nhận.
- Thi thể của Nhược điện chủ khô quắt, là bị người hút đi tinh huyết, loại chiêu số công kích này, chỉ có Dị Linh tộc mới có...
Nhẹ gật đầu, Bạch độc sư giải thích.
- Hút đi tinh huyết?
Trong mắt Trương Huyền hoa văn nhúc nhích, lần nữa nhìn sang thi thể của Nhược điện chủ, thần sắc cũng trở nên khó coi.
Giống như đối phương nói, tinh huyết trong thi thể Điện chủ không còn một mảnh, như bị cái gì cắn nuốt, cực kỳ đáng sợ.
Tinh huyết là căn bản để nhân loại sinh tồn, bị cứng rắn rút sạch, trải qua thống khổ có thể nghĩ, cái này đã không chỉ chém giết, mà là tàn sát rồi!
- Đây là thủ đoạn công kích của Dị Linh tộc?
Trong lòng khiếp sợ.
Tuy hắn tru diệt không ít Dị Linh tộc, nhưng trên cơ bản đều là đối phương còn chưa xuất thủ đã bị tiêu diệt, đối với thủ đoạn tàn bạo kia, không có quá nhiều cảm xúc, chứng kiến thi thể của Nhược điện chủ mới biết được chủng tộc này, ở thời kỳ thượng cổ, vì cái gì làm cho nhân loại sợ hãi như thế rồi.
Hút sạch tinh huyết, coi như y thuật thông thiên, cũng không có biện pháp cứu chữa.
- Dị Linh tộc hẳn là tới đây cướp đoạt bản thư tịch kia!
Bạch độc sư nói tiếp.
Đối phương lẻn vào đây, sớm không động thủ, muộn không động thủ, hết lần này tới lần khác Nhược Thanh Viễn đến Điện Chủ Lăng, tìm kiếm thư tịch mới chém giết, mục đích quá rõ ràng.
Hải độc sư gật đầu, ánh mắt như điện:
- Hắn vừa mới bị giết, thanh âm cũng là mới truyền ra không lâu, có lẽ hung thủ còn không có trốn xa, hiện tại đuổi theo còn kịp...
Nói xong cẩn thận nhìn chung quanh, một lát sau, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đối phương có ý thức phản truy tung rất mạnh, một chiêu liền đánh chết Nhược điện chủ, không có để lại chút dấu vết nào, hòn đảo lớn như vậy, một khi tìm sai phương hướng, lấy thực lực của đối phương, còn muốn truy tung là hầu như không thể nào.
- Để ta xem một chút!
Ánh mắt Trương Huyền mê huyễn lên.
Bọn hắn vừa nghe đến động tĩnh liền xông lại, dựa theo tình huống bình thường, có lẽ còn không có trốn quá xa.
Chỉ cần không có đào tẩu, bằng vào thực lực của Bạch độc sư, Hải độc sư bây giờ, có lẽ có thể nhẹ nhõm chế ngự, thay đối phương báo thù.
Minh Lý Chi Nhãn, dọc theo hố nhìn kỹ một vòng, rất nhanh thấy được một tia dấu vết trên mặt đất.
- Hướng này!
Ngón tay chỉ một cái.
- Chỗ nào?
Chứng kiến phương hướng hắn chỉ, đám người Bạch độc sư nghi hoặc.
Đúng là vị trí bọn hắn vừa đi qua.
Một đường vọt tới, cũng không có trông thấy có người đào tẩu, hơn nữa nơi đó là đại bản doanh của Độc Điện, giết Điện chủ xong, không nghĩ biện pháp đào tẩu, còn đi đến đại bản doanh, không phải muốn chết sao?
Không phải bọn hắn không tin Tôn Cường, mà là không còn Tổ Sư ý niệm, đối phương bất quá Tòng Thánh mà thôi, so với Thánh Vực ngũ trọng như bọn hắn còn kém rất nhiều.
- Đi theo ta!
Biết rõ để cho hung thủ đào tẩu, thư tịch sẽ không còn được gặp lại, Trương Huyền cũng không giải thích, vội vã bay vút đi.
Thấy hắn khẳng định như thế, hai người Bạch độc sư không hề xoắn xuýt, bám chặt theo.
Không lâu sau, đi ra Điện Chủ Lăng, Trương Huyền nhìn chung quanh một chút, nhăn mày lại.
Dị Linh tộc này hết sức giảo hoạt, lúc trước còn có dấu vết, hiện tại coi như là Minh Lý Chi Nhãn cũng nhìn không ra.
Bất quá cũng đủ để nói rõ, tên kia có lẽ giấu ở phụ cận, còn chưa kịp đào tẩu.
- Ở nơi nào?
Đây là một mặt đất trống, chung quanh không có kiến trúc quá cao lớn, cùng một ít thảm thực vật rải rác. Liếc có thể nhìn đại khái, dựa theo đạo lý, không có bất kỳ địa phương nào có thể ẩn tàng thân hình.
- Trừ khi...
Đồng tử co rụt lại, Trương Huyền nhịn không được cúi đầu.
Trên trời cùng trên mặt đất đều không có, như vậy chỉ có một khả năng... Ẩn núp dưới đất.
Chỉ là chung quanh không có bất kỳ hố sâu, mặt đất cũng bóng loáng như mới, coi như muốn đi vào, cũng vào không được a.
- Làm sao vậy? Ý của ngươi người nọ ẩn núp dưới đất?
Nhìn ra hắn mê mang cùng nghi hoặc, Bạch độc sư đi vào trước mặt.
- Ân!
Trương Huyền nhẹ gật đầu:
- Dấu vết đến nơi đây biến mất, ngoại trừ dưới mặt đất, thật sự nghĩ không ra có thể đi đâu!
- Cái này đơn giản, có phải dưới mặt đất hay không, dò xét thoáng một phát là tốt rồi!
Nhẹ gật đầu, Bạch độc sư cũng không nhiều lời, Nguyên Thần huyệt lóe lên hào quang, một bóng người giống hắn như đúc chui ra.
Nguyên Thần xuất khiếu!
Nhẹ nhàng nhoáng một cái, chui xuống mặt đất, trong nháy mắt tiến vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Nguyên Thần giống như hồn phách, có thể tùy ý biến hóa, không giống nhục thân, bị các loại câu thúc, tuy mặt đất cứng rắn, nhưng muốn đi vào còn dễ dàng.
Ầm ầm!
Nguyên Thần của Bạch độc sư xuống đất không lâu, mọi người liền cảm thấy dưới chân lắc lư, ngay sau đó liền chứng kiến một bóng người thoáng một phát, từ dưới đất chui ra, thẳng tắp xông về trước đi.
- Trốn chỗ nào!
Chứng kiến bóng người này, Hải độc sư gào thét một tiếng, mãnh liệt cầm tới, lực lượng hùng hậu, hình thành một chưởng ấn thật lớn, còn không có hạ xuống, kiến trúc, cây cối ở trên mặt đất liền nhao nhao nổ tung.
Lúc này Hải độc sư đã đạt đến Thánh Vực ngũ trọng, tùy tiện xuất thủ, thì có lực lượng di sơn đảo hải, khiến người ta khó có thể ngăn cản.
Vù vù!
Bóng người chạy ra chứng kiến công kích của hắn, biết rõ một khi bị đánh trúng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ở trên không trung mãnh liệt trụy xuống, thẳng tắp rơi xuống đất.
Tốc độ so với vừa rồi còn muốn nhanh hơn vài phần.
Phần phật!
Giống như tảng đá đập xuống đất, vốn nghĩ rằng nhất định sẽ bị thương thổ huyết, lại như nước nhỏ xuống hạt cát, thời gian nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
- Đây là... Địa Hành Thuật!
Mặt đất bị đánh ra một chưởng ấn thật lớn, lại không tìm được bóng người, đồng tử của Hải độc sư co rụt lại.
- Địa Hành Thuật?
Trương Huyền sững sờ, không rõ ràng cho lắm.
- Là một loại huyết mạch đặc thù mới có năng lực, có thể giống như Nguyên Thần ghé qua dưới mặt đất, không bị gông cùm xiềng xích...
Rất nhanh giải thích một câu, Hải độc sư hét lớn một tiếng:
- Bạch Đình, ngươi ở dưới truy kích, ta ở phía trên... Không thể để cho gia hỏa này chạy thoát!
- Được!
Dưới mặt đất truyền đến thanh âm của Bạch độc sư.
Hắn Nguyên Thần xuất khiếu, có thể tùy ý hành tẩu ở dưới mặt đất, hai người một trên một dưới, coi như đối phương có được năng lực địa hành, cũng không cách nào đào thoát!
Oanh oanh oanh!
Một hồi lắc lư kịch liệt, kiến trúc bốn phía như cỏ chồng chất sụp đổ, đám người Trương Huyền bay đến không trung nhìn lại, chỉ thấy dưới mặt đất tựa hồ có hai Cự Long đang dây dưa, đến chỗ nào, chỗ đó xuất hiện từng khe hở cực lớn.
Khe hở thẳng tắp lan tràn về phía trước, nham thạch cuồn cuộn, sóng khí đục ngầu bao phủ chung quanh.
Bạch độc sư vừa mới đột phá Thánh Vực ngũ trọng, khống chế lực lượng còn không có đạt tới hoàn mỹ như một, trên không trung chiến đấu thì thôi, dưới mặt đất, không thể nghi ngờ mang đến tai hoạ cực lớn cho Độc Điện.
Nếu như nói lúc trước nhục thân của Trương Huyền cùng Nhược điện chủ tranh đấu, để cho những kiến trúc nghìn năm của Độc Điện khổ không thể tả mà nói, giờ phút này quả thực là đả kích huỷ diệt!
Đại địa cuồn cuộn, như Cự thú nhúc nhích, vô số kiến trúc xa hoa biến thành phế tích.
Vèo!
Không biết qua bao lâu, một thân ảnh từ mặt đất chui ra, lần này lại không còn tốc độ như lần trước, mới xuất hiện, liền phun ra một ngụm máu tươi, nặng nề ngã trên mặt đất.
Hải độc sư một mực canh giữ ở phía ngoài không có chút do dự nào, năm ngón tay mở ra, nhẹ nhàng trảo một cái, mấy đạo chân khí hình thành lồng giam bao phủ đối phương ở bên trong, chăm chú khóa lại.
- Quả nhiên là Dị Linh tộc!
Nhìn rõ ràng bộ dáng của đối phương, Trương Huyền nhướng mày.
Gia hỏa này cùng đám người Kim Diệp Vương mà mình giết chết có chút tương tự, trên thân tản mát ra khí tức lăng lệ ác liệt, dĩ nhiên đạt đến Thánh Vực tứ trọng.
- Thiếu chủ, vị này chính là Thổ Diệp Vương! Cũng là một trong Thanh Điền thập đại Vương giả, am hiểu địa hành, sức chiến đấu có khả năng không bằng ta, nhưng mà đào tẩu mà nói, tuyệt đối có thể xếp đệ nhất!
Thanh âm của Tử Diệp Vương từ trong Thiên Nghĩ Phong Sào lặng lẽ truyền tới.
Gia hỏa này là cường giả Thánh Vực tứ trọng, chỉ cần Trương Huyền nguyện ý, thần thức có thể nhẹ nhõm lan tràn ra, xem xét tình huống chung quanh.
- Thổ Diệp Vương? Lại là thập đại Vương giả? Làm sao hắn sẽ xuất hiện ở đây?
Trương Huyền nhịn không được hỏi.
Thanh Điền thập đại Vương giả, bây giờ mình đã thấy một nửa, hơn nữa chết thì chết thu phục thì thu phục, cơ bản đều có quan hệ tới mình.
Coi như là cái này, cũng là bởi vì mình giúp đỡ Bạch độc sư, Hải độc sư tăng lên thực lực, nếu không bằng vào năng lực địa hành của hắn, đồng cấp bậc căn bản ngăn trở không được.
- Hẳn là bản địa đồ này quá quan trọng, Thanh Điền Hoàng lo lắng ta cùng Thủy Diệp Vương không thể hoàn thành, lại lặng lẽ phái hắn tới đây, chuẩn bị bất cứ tình huống nào! Thủy Diệp Vương bị giết, ta thần phục, gia hỏa này theo dõi chủ nhân cùng Hứa Trưởng lão đến nơi này.
Suy nghĩ một chút, Tử Diệp Vương suy đoán nói.
Vị trí Độc Điện, mấy đại Vương giả bọn hắn đều không rõ ràng lắm, nếu không cũng không có khả năng mệnh lệnh thành chủ, tìm kiếm Địa Tàng Hoa khắp nơi, dùng để dụ dỗ Độc Điện Trưởng lão mắc câu.
Sở dĩ xuất hiện ở nơi đây, chỉ sợ là lặng lẽ theo dõi bọn hắn.
- Chưa chắc là theo chúng ta, ta cho rằng có khả năng theo dõi hai người Bạch độc sư.
Trương Huyền lắc đầu.
Thời điểm hắn rời Tĩnh Viễn Thành cực kỳ cẩn thận, nếu có người theo dõi, tất nhiên sẽ phát hiện.
Ngược lại là đám người Bạch độc sư, không có ngờ tới điểm ấy, mới có khả năng bị đối phương lợi dụng.
Đổi lại những người khác, Độc Điện mê trận vô cùng cường đại, khiến người ta không cách nào tiến nhập, nhưng mà đối mặt Thổ Diệp Vương có thể ghé qua dưới mặt đất, có lẽ sẽ không khó khăn như vậy rồi.
Gia hỏa này kiêng kị Độc Điện, vẫn giấu kín, không dám xuất thủ, thẳng đến Nhược điện chủ một mình hành động, lúc này mới lặng lẽ theo tới, đợi hắn lấy ra thư tịch, một lần hành động tiến công.
Dựa theo phỏng đoán lúc trước, bằng vào năng lực địa hành, hoàn toàn có thể bỏ trốn mất dạng, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến, hai đại Độc Sư Bạch, Hải trong đêm đột phá, lúc này mới bị vây khốn, không có biện pháp đào tẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận