Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Triệu Nhã rời đi (1)

Tu vi của Triệu Nhã tiến bộ, Ngô cung chủ cũng không kém nhiều. Chỉ dùng thời gina một ngày, Trương Huyền đã mượn máu của nàng, thuận lợi giúp nàng sau giải quyết vấn đề đã quấy nhiễu nàng nhiều năm, khiến cho nàng có ngàn vạn lời cảm ơn không thể nói hết.
"Trương sư, đặc sứ từ tổng bộ tới muốn gặp ngươi!"
Hôm nay Trương Huyền tu luyện hoàn tất, cảm giác cách lúc thi đấu danh sư cũng không còn dài. Hắn đang định cùng với đám người Khang đường chủ rời khỏi nơi này thì đã thấy Ngô cung chủ đi tới.
Giải quyết vấn đề tuổi thọ của âm quyết, dương quyết, nàng đã báo lên tổng bộ. Chính bởi vì chuyện này cho nên đặc sứ chuyên môn chạy tới.
"Được!"
Trương Huyền gật gật đầu, đi theo phía sau lưng Ngô cung chủ, đi về phía đại sảnh của Băng Nguyên cung.
Đại sảnh Băng Nguyên cung chính là nơi lúc trước Ngô cung chủ tiếp đãi bọn hắn. Lúc đi tới đã thấy có một phụ nhân trung niên đang đứng ở giữa. Lúc nhìn thấy hai người đi vào, nàng quay đầu nhìn lại.
"Đặc sứ, vị này chính là Trương sư!" Ngô cung chủ tiến về phía trước một bước.
"Trương sư, tại hạ là Liễu Huyên tới từ tổng bộ Nguyên Hỏa Băng Nguyên!"
Đặc sứ ôm quyền, nhìn lại, trong mắt tràn ngập vẻ tán dương.
Khi nhận được tin tức nàng có chút không dám tin tưởng. Chỉ có điều, khi thật sự nhìn công pháp sau khi sửa chữa, nàng lập tức kinh hãi.
Vốn cho rằng người có thể sửa chữa công pháp, ít nhất cũng phải là danh sư bốn năm mươi tuổi. Nàng có nằm mơ cũng không có nghĩ đến lại trẻ tuổi như vậy, ngay cả hai mươi cũng chưa tới.
"Danh sư, Trương Huyền!"
Trương Huyền ôm quyền đáp lễ, đồng thời cũng cẩn thận quan sát vị trước mắt này. Vừa nhìn qua, con ngươi không kìm được mà co rụt lại.
Thực lực của vị này giống như là biển rộng mênh mông, sâu không lường được. Cho dù dùng nhãn lực hiện tại của hắn cũng không nhìn ra cái gì cả!
Nói cách khác. . . Thực lực của đối phương chí ít đã vượt qua Hóa Phàm ngũ trọng, thậm chí so với. . . Mặc Hồn Sinh lúc trước còn đáng sợ hơn!
Mặc Hồn Sinh đã đạt tới Hóa Phàm cửu trọng, mà người còn mạnh hơn hắn, rốt cuộc là loại cảnh giới nào chứ?
Khó trách có thể tới từ tổng bộ, trong thời gian nửa tháng đã chạy tới đây. . . Đáng sợ!
"Quả nhiên là anh hùng thiếu niên!"
Thấy đối phương biết thực lực của nàng bất phàm mà vẻ mặt vẫn không đổi sắc, không sợ hãi chút nào. Liễu Huyên đặc sứ hài lòng gật đầu, cười cười nói: "Kỳ thật, ta từ tổng bộ tới đây là vì hai chuyện!"
"Ồ?" Trương Huyền nhìn qua.
"Thứ nhất, Trương sư sửa chữa công pháp khiến cho người của Nguyên Hỏa Băng Nguyên chúng ta tránh chuyện bị chết yểu. Ta đại biểu cho toàn bộ Băng Nguyên cung, bày tỏ cảm tạ sâu sắc. Thành ý mời ngươi đi tổng bộ làm khách, người Băng Nguyên nguyện ý lấy lễ trưởng lão để đối đãi!"
"Trưởng lão?"
Ngô cung chủ ở bên cạnh toàn thân chấn động.
Tổng bộ Băng Nguyên cung cho dù ở trong toàn bộ Danh sư đại lục cũng là một trong các cự đầu nổi danh nhất. Cường đại cỡ nào nàng biết rất rõ. Dùng chức vị trưởng lão để đối đãi, chỉ bằng vào một thân tên tuổi này, ngay cả người phấn đấu vô số năm như nàng cũng không làm được.
Thậm chí, đừng nói là vô số năm, cho dù cố gắng cả đời cũng khó có khả năng hoàn thành.
"Có điều kiện gì?" Trương Huyền nhìn qua.
Đối phương đưa ra điều kiện n hư vậy, tự nhiên sẽ có yêu cầu, không có khả năng bỗng dưng đưa một bữa cơm trưa miễn phí.
"Trương sư người sảng khoái nói chuyện sảng khoái!"
Thấy hắn không có cao hứng mà quên đi hết tất cả, ngược lại còn nói thẳng vào chỗ yếu hại, Liễu Huyên đặc sứ tán dương, lại cười cười: "Rất đơn giản, hi vọng về sau Trương sư có thể vì giải quyết nan đề công pháp cho người Băng Nguyên. . . Thường trú tại Băng Nguyên cung!"
"Thường trú trong Băng Nguyên cung? Không thể rời khỏi hay sao?" Trương Huyền nhướng mày.
Truyền thừa của một nghề nghiệp chủ yếu tập trung ở bên trên công pháp, bởi vậy thứ này sẽ không dễ dàng để cho người khác quan sát. Đối phương đã để cho mình giải quyết nan đề, đồng thời còn thường trú, ý tứ đã rất rõ ràng. . . Vì đề phòng công pháp truyền ra ngoài cho nên chỉ có thể ở lại nơi đó. Nếu không được cho phép thì sẽ không có cách nào ra ngoài!
Đây thì có gì khác với biến tướng cầm tù cơ chứ?
"Trương sư không nên hiểu lầm. Chuyện rời khỏi đương nhiên là có thể. Chỉ có điều, đầu tiên có thể Băng Cung sẽ khảo nghiệm độ trung thành, sẽ không phản bội. Ngươi cũng biết rồi đó, một nghề nghiệp truyền thừa không cho phép truyền ra ngoài, Băng Cung cũng có lo nghĩ của riêng mình. . ."
Bị đối phương nói ra chuyện này, Liễu Huyên đặc sứ có chút xấu hổ.
"Ta đã biết rồi. Các ngươi có mối lo của mình, ta cũng có thể lựa chọn không đi!" Trương Huyền vẫy tay.
Cầm tù?
Nói đùa, hắn còn không có khuynh hướng thích ngược đãi.
Thấy hắn trực tiếp cự tuyệt, Liễu Huyên đặc sứ giải thích: "Kỳ thật gia nhập chúng ta Băng Nguyên cung cũng không sai, Băng Nguyên cung hầu như đều là nữ nhân. Chỉ cần Trương sư nguyện ý, muốn cưới bao nhiêu, cưới mấy người cũng không thành vấn đề!"
Băng Nguyên cung đều là nữ tử tuyệt sắc, không ít nam tử thực lực cường đại ham sắc đẹp đuề cam tâm ở lại trong đó.
"Nói chuyện thứ hai đi!" Trương Huyền lắc đầu.
Hắn nhất định phải trở thành cửu tinh danh sư trước năm ba mươi tuổi, như vậy mới có thể cam đoan không chết. Cái gọi là nữ nhân, trưởng lão, hoàn toàn không có hứng thú.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu, vì sao mà rõ ràng đám người Mạc Vũ công chúa, Thẩm Bích Như có ý tứ đối với hắn mà hắn lại không nhúc nhích như vậy.
Người mà bản thân không biết lúc nào sẽ chết, dưới sinh tử áp lực, đâu còn có thời gian suy nghĩ tới chuyện nam, nữ cơ chứ.
"Chuyện thứ hai, là học sinh của ngươi. . . Triệu Nhã!"
Thấy hắn cự tuyệt, Liễu Huyên đặc sứ có vẻ thất vọng, chỉ có điều, nàng lập tức điều chỉnh tâm cảnh, lại nhìn hắn rồi nói.
Trương Huyền nhướng mày.
"Thể chất Thuần Âm đối với Nguyên Hỏa Băng Nguyên chúng ta có tầm quan trọng rất lớn, chắc hẳn. . . Ngô cung chủ cũng đã nói với ngươi." Liễu Huyên đặc sứ nói.
"Đúng là đã nói qua một chút, nguyên do cụ thể cũng không rõ ràng!"
Trước đó Ngô cung chủ chỉ nói thể chất Thuần Âm liên quan tới sinh tử tồn vong của người Băng Nguyên, cũng không nói tỉ mỉ.
"Người Nguyên Hỏa Băng Nguyên truyền thừa từ một vị lão tổ có thể chất Thuần Âm. Cung chủ mỗi một thời đại cũng chỉ có thể chất Thuần Âm mới có thể tiếp nhận. . . Về thời điểm vị cung chủ trước đó tử vong đã được một ngàn năm. Từ đó chúng không tìm được loại thể chất này nữa! Băng Nguyên cung hiện giờ như rắn mất đầu, phải chịu rất nhiều thế lực áp bách, đã lung lay sắp đổ."
Liễu Huyên đặc sứ than thở một tiếng, lắc đầu nói: "Nếu như có thể tìm được một người có thể chất Thuần Âm, kế thừa đại vị. Như vậy Băng Nguyên cung ta có lẽ có thể tránh khỏi loại nguy cơ này, Đông Sơn tái khởi."
"Cung chủ?"
Trương Huyền sửng sốt.
Hắn còn tưởng rằng đám người này muốn tìm Triệu Nhã làm gì, không nghĩ tới lại là chuyện này.
"Không sai!" Liễu Huyên đặc sứ nhìn qua: "Cho nên, chuyện thứ hai rất đơn giản, ta hi vọng lần này tới đây là có thể đưa nàng mang về tổng bộ, nghĩ biện pháp nhanh chóng kích hoạt thể chất, lại dốc lòng bồi dưỡng, tranh thủ sớm ngày kế thừa chức vị cung chủ."
"Ta cũng có thể kích hoạt thể chất nàng!"
Trương Huyền xua tay nói.
Mặc dù thực lực bây giờ của hắn không đủ, tài nguyên cũng không có bao nhiêu. Thế nhưng từ Thiên Huyền vương quốc cùng nhau đi tới đây đã khiến cho thực lực Triệu Nhã, liên tiếp đột phá. . . Muốn triệt để kích hoạt thể chất của nàng cũng chỉ là vấn đề thời gian, không tính là gì.
"Chuyện của Trương sư ta nghe nói qua, cũng biết bản lãnh của ngươi. Ở lại bên cạnh ngươi, triệt để kích hoạt, cũng là chuyên có khả năng, thế nhưng. . . Trương sư đã từng nghĩ tới cần bao lâu hay chưa? Mười năm? Hai mươi năm? Năm mươi năm? Thậm chí. . . Một trăm năm, hai trăm năm?"
Liễu Huyên đặc sứ nhìn hắn: "Thể chất đặc thù, càng về sau thì tài nguyên tiêu hao cũng sẽ càng lớn. Coi nhưTrương sư có thể liên tục cung cấp không ngừng. Như vậy Triệu Nhã, có thể. . . Đồng ý bình tĩnh tiếp nhận hay không?"
"Cái này. . ."
Trương Huyền không có cách nào phản bác.
Thể chất đặc thù, nương theo tỉ lệ phần trăm càng cao kích hoạt thì những phần trăm còn lại cũng càng khó kích hoạt. Giống như tu vi vậy, càng cao thâm thì càng khó đột phá.
Coi như về sau hắn có thể lấy được vô số tài nguyên, giúp đối phương tấn cấp, như vậy Triệu Nhã thì sao chứ?
Cũng không thể một mực sống ở cánh chim che chở của bản thân hắn a.
Nếu thật sự cái gì hắn cũng chuẩn bị kỹ càng cho nàng thì sao nàng có thể phát triển tốt hơn, trở thành cao thủ chân chính?
Một mực ban cho vô điều kiện, cho dù là lão sư thì cũng không có khả năng bình tĩnh tiếp nhận ah!
Sư ân là chỉ điểm, là quan tâm của trưởng bối, mà không phải là trả giá từ một phía.
"Nếu như nàng đến Băng Nguyên cung thì chúng ta sẽ dâng lên truyền thừa tốt nhất và tài nguyên phong phú nhất. Hoàn toàn có thể khiến cho nàng trong thời gian ngắn kích hoạt thể chất, trở thành nhân vật danh chấn đại lục chân chính. Trương sư cân nhắc thay học sinh của mình, chắc hẳn Trương sư cũng hi vọng nàng có thể sớm ngày trở nên nổi bật, mà không phải bôn ba bốn phía cùng ngươi a."
Liễu Huyên đặc sứ nói tiếp.
Trương Huyền im lặng.
Cha mẹ thương con vì kế sách sâu xa.
Trương Huyền thân là lão sư, cũng có loại ý nghĩ này, mặc dù hắn cũng có thể cam đoan để cho về sau Triệu Nhã trở thành cao thủ đỉnh phong chân chính, kích hoạt tất cả thể chất. Thế nhưng. . . Muốn bắt kịp tốc độ của Băng Nguyên cung, nhất định là chuyện không thể nào.
Dù sao, thứ như tài nguyên tu luyện không phải muốn có là được.
Lại nói, lịch đại cung chủ của đối phương đều là thể chất Thuần Âm. Việc nắm giữ truyền thừa hoàn chỉnh và phương pháp kích hoạt so với người mù sờ voi như hắn còn dễ hơn vô số lần.
"Ý kiến của ta không quan trọng, chủ yếu là nàng, nàng lựa chọn ra sao thì ta sẽ ủng hộ!"
Trương Huyền lắc đầu.
Hắn chỉ là lão sư, không thể đưa ra quyết định thay học sinh được. Nếu như Triệu Nhã đồng ý đi theo hắn, như vậy cho dù hắn có hao hết tâm tư thì cũng sẽ giúp cho nàng đi đến đỉnh thế giới.
Không đồng ý. . . Bất kỳ kẻ nào cũng không thể ép buộc, Băng Nguyên cung, cũng không được!
"Lão sư, con nguyện ý đi cùng với nàng!"
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một đạo thanh âm vang lên, Triệu Nhã đi tới, trong ánh mắt mang theo vẻ kiên định.
"Đồng ý?"
"Vâng, từ trước cho tới nay, lão sư đều trả giá vì con. Chuyện này con nhìn thấy ở trong mắt. Con hi vọng, cuối cùng cũng sẽ có một ngày cũng có thể làm một ít chuyện cho lão sư. . ."
Triệu Nhã đi tới trước mặt hắn, xiết chặt nắm đấm: "Mà lần này. . . Chính là một cơ hội. "
Lão sư vì nàng đã bỏ ra bao nhiêu sức lực, nàng hiểu rất rõ, thế nhưng vẫn không có cách nào báo đáp.
Hiện giờ, chỉ cần đồng ý yêu cầu của đối phương thì về sau chẳng khác nào sẽ nắm thế lực lớn như Băng Nguyên cung trong tay. Như vậy cũng đã có tư cách trợ giúp lão sư, không còn là vướng víu n ữa.
Quan trọng nhất là. . . Nàng còn có một số tâm tư nhỏ, có lẽ. . . Nương theo địa vị tăng lên, cũng có thể thực hiện được.
"Như vậy đi, ta cho con thời gian ba ngày để cân nhắc, bất kể lựa chọn ra sao thì ta đều ủng hộ!"
Trương Huyền than thở một tiếng, nói.
"Không cần suy tính, con đã nghĩ kỹ, con có quyết định của mình!"
Hốc mắt Triệu Nhã đỏ lên, quỳ rạp xuống đất rồi nói: "Triệu Nhã cảm tạ ơn một đường bồi dưỡng và thành toàn của lão sư. Bất kể đi đến nơi nào con đều là học sinh của ngài, vĩnh viễn sẽ nghe lời nói của một mình ngài, không oán không hối!"
"Đứng lên đi!"
Biết đối phương đã có lựa chọn, Trương Huyền gật gật đầu đỡ nàng dậy.
Hùng ưng cũng nên để nó trải qua ma luyện, tự do bay lượn.
Học sinh cũng như vậy.
Dù là tiếc đến đâu thì cũng phải thả, để nàng trải qua mưa gió thì mới có thể trở thành hùng ưng chân chính.
"Vâng!"
Triệu Nhã đứng dậy.
"Liễu Huyên đặc sứ, hi vọng lời mà ngươi mới vừa nói đều là thật, nếu như về sau để cho ta biết trong lời của ngươi có câu nào giả. Dám gây bất lợi với học sinh của ta. Như ta sẽ không chỉ giết ngươi mà còn đi diệt Băng Nguyên cung các ngươi!"
Đã đưa ra quyết định thì cũng không có gì có thể xoắn xuýt nữa. Trương Huyền quay đầu nhìn về phía đặc sứ cách đó không xa, mắt sáng lên.
Mặc dù bây giờ hắn không có thực lực, nhưng nếu đối phương thực sự can đảm lừa gạt hắn. Như vậy hắn cũng không ngại đánh tới Băng Nguyên cung, triệt để giết chết nghề nghiệp này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận