Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bạch Thần suy sụp

Từ bảy năm trước, hắn sát hạch danh sư tam tinh thành công, trở thành trưởng lão Danh Sư Đường tới nay, địa vị được tôn sùng, đi đến chỗ nào cũng được người coi trọng. Hiên Viên vương thất cũng phải cho đủ thể diện, tôn sùng là khách quý.
Gặp phải danh sư nhị tinh, đối phương dám có chút chậm trễ, quát mắng một trận, đối phương ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Người này thì hay rồi, tự nhiên bảo mình... lăn!
Bạch Thần híp mắt lại.
Đầu óc ngươi không bị bệnh chứ? Quả thực không thể tha thứ!
Ầm ầm!
Khí tức trên người hắn thoáng cái thiêu đốt.
Danh sư, bởi vì có tâm cảnh Minh Lý cảnh, lại am hiểu chỉ điểm, quen thuộc các loại công pháp võ kỹ, rất nhiều chức nghiệp trong cùng cấp bậc, thực lực là mạnh nhất.
Cũng là Chí Tôn đỉnh phong, thực lực của Bạch Thần, tuyệt đối là xuất sắc. Cho dù ở Thanh Diệp Bảng chưa có thứ tự xếp hạng, hắn cũng tuyệt đối đứng ở đỉnh phong nhất trong toàn bộ Hiên Viên vương quốc.
Cường giả như vậy, bị một danh sư nhị tinh nho nhỏ sỉ nhục, làm sao có thể nhịn được. Sắc mặt tái xanh, lực lượng Chí Tôn đỉnh phong, giống như sóng to gió lớn, lan tràn về phía người thanh niên cách đó không xa.
Răng rắc! Răng rắc!
Bởi vì không chịu nổi, mặt đất thềm đá xuất hiện từng vết nứt.
- Ngươi bị người này làm cho khiếp sợ đến mức chạy đến Danh Sư Đường ẩn nấp không dám ra khỏi cửa sao?
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trong mắt, Lạc Thiên Hồng lắc đầu.
Còn tưởng rằng danh sư khiến thái tử điện hạ đứng đầu Tài Tuấn Bảng, sợ không dám ra khỏi cánh cửa, lợi hại tới mức nào. Không nghĩ tới lại là một kẻ chày gỗ như thế.
Quang minh chính đại xông tới quấy rối không nói, mở miệng lại bất kính đối với danh sư tam tinh, đã không thể sử dụng ngu xuẩn để hình dung.
Đây không phải là loại tiểu vương quốc Thiên Vũ, danh sư nhị tinh có thể diễu võ dương oai. Ở chỗ này, đừng nói nhị tinh, cho dù tam tinh sơ kỳ, cũng muốn đầy chậu, là hổ cũng phải nằm cho ta!
Danh Sư Đường nhiều quy định như vậy, tùy tiện tìm vài người, là có thể đập cho không lại ngẩng đầu lên được.
- Ta cũng nhìn nhầm...
Khuôn mặt Đinh Mục xấu hổ.
Trước đây Trương Huyền sử dụng một pháp bảo lập tức đập chết Lương Thanh Mệnh, Lâm Lung, khiến cho hắn khiếp sợ, lúc này mới xoay người bỏ chạy. Vốn tưởng rằng đối phương sẽ mời vị Dương Sư kia, truy sát đối với mình. Không nghĩ tới lại một mình đến...
Dương sư ở đây, có khả năng còn có thể kiêng kỵ một chút. Một danh sư nhị tinh, ở trong mắt hắn, thật đúng không tính là gì cả.
Ngược lại không phải là danh sư không đáng bao nhiêu tiền, mà là danh sư nhị tinh đối với vương quốc nhất đẳng vô cùng cường đại. Nhưng đối với quốc vương bệ hạ vương quốc phong hào... thật đúng là không coi vào đâu.
- Không tìm Danh Sư Đường giải quyết, xông đến nơi đây, lòe bịp thiên hạ, là không khôn ngoan. Thân phận không đủ, nói chống đối tam tinh, là bất kính. Làm con dân của vương quốc bề tôi, đối với quốc quân vô lễ, là bất trung... Không khôn ngoan, bất kính, bất trung, chỉ bằng vào ba dạng này, có thể thủ tiêu tư cách danh sư của hắn!
Lạc Thiên Hồng lắc đầu, ý khinh thường trong mắt càng nồng đậm.
- Hắn chọc giận Bạch sư, sợ rằng không cần thủ tiêu tư cách, ngày hôm nay cũng không được trái cây ăn!
Đinh Mục gật đầu, khóe miệng cong lên.
- Đó là tất nhiên!
Chắp hai tay ở sau lưng, trong ánh mắt Lạc Thiên Hồng mang theo uy nghiêm và khí độ:
- Không chỉ phải dạy dỗ một trận thật tốt, từ hôm nay trở đi, cũng phải cố gắng chỉnh đốn Danh Sư Đường ở những vương quốc nhất đẳng một chút. Nếu không, những kẻ thượng vàng hạ cám nào cũng có thể trở thành danh sư, uy nghiêm ở đâu?
- Không sai. Phải cố gắng chỉnh đốn!
Đinh Mục lại gật đầu, đang muốn nói tiếp, ánh mắt nhất thời sáng lên:
- Mau nhìn, Bạch sư ra tay...
Cuối tầm mắt, Bạch Thần mở năm ngón tay ra, xông tới chộp về phía Trương Huyền.
Người trong nghề vừa ra tay liền biết có được hay không. Lực lượng Chí Tôn đỉnh phong giống như gió mạnh, khí thế ép xuống, còn chưa đến tới trước mặt, khiến thềm đá xung quanh, từng cục vỡ nát.
- Đại Bàn Nhược Thủ của Bạch Thần là võ kỹ quỷ cấp, mạnh mẽ cuồng bạo, lực lượng mười phần. Trước đây, thời điểm vẫn là Chí Tôn hậu kỳ, Chu Thiên cấp bậc đỉnh phong, đã bị một chưởng trấn phục, không có cách nào phản kháng. Người này chắc hẳn là phải xui xẻo!
Lạc Thiên Hồng đánh giá.
Danh sư này tới quấy rối, thoạt nhìn khí tức kinh người, với Chí Tôn đỉnh phong có chút cùng loại. Trên thực tế, làm danh sư tam tinh đỉnh phong, có thể liếc mắt nhìn ra, thực lực chân chính chỉ có Chí Tôn sơ kỳ.
Cho dù may mắn được công pháp gì khiến cho lực lượng thân thể tăng. Nhưng... vậy thì sao?
Thân thể trước sau vẫn là thân thể, man lực mà thôi, không có cách nào thi triển võ kỹ lợi hại. So với cao thủ chân chính, kém hơn quá nhiều.
Hai người ở bên này đánh giá cuộc chiến đấu, đánh giá võ kỹ, thực lực. Một phía khác, bàn tay của Bạch Thần dĩ nhiên đi tới trước mặt Trương Huyền.
- Hừ!
Không nghĩ tới đường đường danh sư cái gì cũng không hỏi, trực tiếp ra tay. Sắc mặt Trương Huyền trầm xuống, hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hiện ra từng đường hoa văn.
Trong nháy mắt, công kích trước mắt của đối phương, giống như là trở nên chậm lại. Sơ hở và chỗ thiếu hụt trong chiêu số giống như một mỗi hố đen được phóng đại, có thể thấy được rõ ràng.
Nhìn thấy được những sơ hở này, thân thể nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, Trương Huyền quay về một chỗ trong đó, một cước đạp tới.
- Cái gì?
Bạch Thần đang muốn một chưởng đánh cho danh sư nhị tinh tới quấy rối này thành tàn phế, khiến cho hắn không dám nói thừa. Vừa nhìn thấy được một cước này, sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch.
Tay Đại Bàn Nhược Thủ của hắn vô cùng cường đại, dưới khí ép công kích, làm cho không người nào né tránh được. Cùng cấp bậc cũng rất khó chống đỡ. Nhưng... thứ cường thịnh mấy đi nữa cũng không có khả năng không có sơ hở. Một cước này của đối phương, chính là tâm điểm khí tức giao hòa. Một khi bị đá trúng, cho dù lực lượng một cước này còn xa mới bằng được, cũng sẽ trong nháy mắt bị lực lượng cắn trả, bản thân bị trọng thương.
Tuyệt chiêu nhiều lần thi triển qua, tự nhiên bị đối phương liếc mắt nhìn ra được khuyết điểm, Bạch Thần buồn bực suy nghĩ muốn nôn ra máu.
Lúc này hắn cũng không để ý tới tiếp tục công kích, bởi vì một khi chiêu số dùng hết, không những không đả thương được đối phương, có thể sẽ bị một cước đá cho tàn phế trước. Cánh tay hắn vội vàng giơ lên, chân dùng lực, không nhịn được nhảy về phía sau một bước.
Không tránh không được, hắn vẫn muốn sống.
Công kích tiến hành phân nửa, mạnh mẽ thu hồi lực lượng, nhảy về phía sau. Dưới chân khí trong cơ thể kích động, cổ họng thoáng ngọt, một ngụm máu tươi phun tới.
- Đáng giận!
Còn không có cùng đối phương giao đấu, lại phun ra một búng máu, Bạch Thần đỏ mắt.
Từ khi trở thành danh sư tới nay, bất kể năng lực quan sát hay kiến thức đều tăng lên rất nhiều, từ khi nào bị ngã lớn như vậy!
- Nằm xuống cho ta!
Hắn lại chợt quát, hai tay đồng thời vươn ra. Hai tay giống như gió, lực quyền như đao.
Võ kỹ quỷ cấp, Thanh Phong Liên Hoàn Quyền!
Chiêu này chỉ riêng lực công kích tuy rằng không bằng Đại Bàn Nhược Thủ, nhưng hai tay đồng thời ra chiêu, tốc độ công kích nhanh, phạm vi phòng ngự cũng lớn, không có quá nhiều sơ hở và lỗ thủng như vậy chắc hẳn là có thể dễ dàng đánh bại đối phương.
Khuôn mặt dữ tợn, trong tiếng gào thét, nắm đấm cũng hạ xuống dốc trên người thanh niên. Chỉ thấy đối phương lại vươn một bàn chân ra.
Nhìn thấy được phương hướng vị trí của bàn chân, Bạch Thần lại một ngụm máu tươi phun ra, thiếu chút nữa thì khóc lên, vội vàng lui về phía sau.
Thanh Phong Liên Hoàn Quyền, võ kỹ cực kỳ nổi danh của Danh Sư Đường, nghe nói là do một vị danh sư tứ tinh sáng chế, động tác nhanh, khuyết điểm ít. Cho dù đối chiến cùng Lạc Thiên Hồng thân là đường chủ, cũng chỉ có thể cứng rắn chống lại, không có biện pháp nào khác. Người này thì hay rồi, lại là đạp một cước ở trên sơ hở...
Nếu thật sự bị đá trúng, sợ rằng sẽ còn phải thảm hơn hồi nãy nữa, không chết cũng sẽ bị lột lớp da.
Liên tục hai cước... Người này là thật sự có năng lực quan sát rất tốt, hay trùng hợp?
- Ta không tin!
Hắn lại điên cuồng hét lên, cổ tay lật một cái. Một thanh trường đao xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đao khí quét ngang, trong thời gian nháy mắt múa ra từng đường đao hoa.
Võ kỹ quỷ cấp, Ly Thương Đao!
Ly Thương tám tám sáu mươi bốn đao, từng đao Ly Thương, một chiêu sử dụng ra, liên tục không dừng. Trừ khi có binh khí và chiêu số cường đại hơn chống đỡ, bằng không, căn bản ngăn cản không được đao pháp.
Vù vù vù!
Đao phong mang theo tất cả cuốn tới. Bạch Thần đang cảm thấy đối phương không có cách nào phá giải nữa, lại nhìn thấy được một bàn chân, lại từ trong khe hở của đao pháp chui qua, xông thẳng mệnh môn của hắn.
- Ta... Phụt!
Vội vàng thu đao, lại vội vã lui về phía sau. Chiêu số biến hóa quá nhanh, sắc mặt lại nhất thời đỏ lên, máu tươi phun ra.
Liên tục ba chiêu, sử dụng ba võ kỹ quỷ cấp chưởng, quyền, đao, không những không tổn thương được đối phương, còn làm cho mình toàn thân bị thương. Bạch Thần sắp phát điên rồi.
Không phải nói người này chỉ là một danh sư nhị tinh sao?
Liếc mắt nhìn ra chỗ thiếu hụt trong võ kỹ của cường giả Chí Tôn đỉnh phong...
Từ khi nào danh sư nhị tinh lợi hại như vậy?
Nếu như cũng lợi hại như vậy, chính hắn một tam tinh tính là cái gì?
Bên này Bạch Thần càng đánh càng phiền muộn, sắp phát điên rồi. Mọi người ở xung quanh xem náo nhiệt, cũng đều đưa mắt nhìn nhau, mỗi người cũng lộ ra vẻ mặt phát điên.
Hai người đều là cường giả Chí Tôn đỉnh phong, còn là danh sư, tốc độ giao đấu rất nhanh. Bình thường một chiêu mới ra, liền nhìn ra phương hướng vị trí công kích của đối phương, hiểu rõ tiếp theo sử dụng thế nào, có thể bị thương hay không, sau đó sớm làm ra phán đoán.
Nói cách khác... Ở trong mắt mọi người, Bạch sư khí thế hung hăng luôn mồm muốn giáo huấn người từ ngoài đến này, đối phương vừa nhấc chân lên, hắn liền nhảy ra phía sau. Bắp đùi vừa nhấc lên, liền nhảy ra phía sau, sau đó còn phối hợp phun ra một ngụm máu...
Ngươi đang chơi tạp kỹ gì vậy?
Nhìn thế nào, so với người xông lại tìm Đinh Mục thái tử gây phiền phức, lại càng không đáng tin cậy hơn?
- Bạch sư đây là đang... khiêu vũ sao?
- Hình như... là đúng!
Trong đám người không biết có ai nói ra.
Người thanh niên tiến về phía trước, vừa nhấc chân, Bạch sư lại nhảy, vừa nhấc chân lại nhảy, giống như con chó nhỏ bị người đùa giỡn, lại giống như cặp đôi khiêu vũ, ngươi tiến ta lui... Thỉnh thoảng còn phun ra một ngụm máu tô điểm một chút...
Ngươi không phải nổi giận đùng đùng muốn giết người sao?
Trực tiếp khiêu vũ, có phần không thể nào nói nổi đi?
Chúng ta không cần làm như vậy...
Phụt! Phụt! Phụt!
Không nghe lời này còn tốt, vừa nghe nói như thế, nhìn thấy được vẻ mặt ánh mắt cổ quái của mọi người, Bạch Thần thiếu chút nữa một hơi không thở được, lập tức ngất đi.
Khiêu vũ... khiêu vũ em gái ngươi!
Ngươi mới khiêu vũ, cả nhà ngươi mới khiêu vũ!
Ta đây là cùng hắn chiến đấu, chiêu số bị hoàn toàn áp chế, thi triển không ra mà thôi...
Hắn càng nghĩ càng tức giận. Đường đường danh sư tam tinh, nhân vật tuyệt thế uy chấn Hiên Viên vương quốc. Lúc này cho dù thắng được đối phương, khẳng định cũng sẽ trở thành trò cười, bị người cười nhạo.
- Ta với ngươi không đội trời chung...
Hắn rít gào một tiếng, trường đao trong tay lại vung vẩy. Đao quang lóe lên, giống như bố trí ra một quang ảnh ở xung quanh hắn.
Đao pháp nhanh như vậy, tốc độ nhanh như vậy, sử dụng nước tát không lọt để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Lại ở thời điểm hắn cảm thấy đối phương không có cách nào, cúi đầu nhìn lại, hắn lại nhìn thấy được một bàn chân chậm rãi duỗi tới, vẫn cắm ở bên trong khe hở của đao pháp.
- Dựa vào!
Đây rốt cuộc là cái quỷ gì?
Ta thi triển một chiêu, ngươi có thể nhìn ra lỗ thủng. Thi triển một chiêu, lại có thể nhìn ra lỗ thủng...
Ngươi có phải đã nghiên cứu tất cả võ kỹ ta tu luyện một lượt, hay tất cả đều biết?
Thú vị sao?
Ta có thể đánh một trận ngươi tới một quyền, ta đi một chưởng thật tốt hay không?
Công kích đối với chỗ thiếu hụt của ta, hoàn toàn không lưu tình, thật sự tốt sao?
Bạch Thần khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận