Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đây là vật gì?

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

“Hồng Diệp Vương” này đúng là phân thân.
Vừa rồi vì mê hoặc Thiên Diệp Vương, để cho hắn trong thời gian ngắn không
động thủ, tinh thần câu thông phân thân trong tổ ong, để cho hắn biến thành bộ
dáng của Hồng Diệp Vương.
Phân thân không có Thiên Đạo chân khí, không cách nào ngụy trang sát lục chân
khí, tu luyện cũng là Thiên Đạo công pháp bản tinh giản, không có biện pháp
che giấu tu vi, lúc này mới bị đối phương nhìn ra.
Phân thân giống như hắn, chỉ cần nguyện ý câu thông, các loại ý tưởng ý niệm
chuyển một cái, có thể hiểu rõ lẫn nhau.
Dựa theo gia hỏa này nói, dong dài cái gì, một quyền đánh chết thì xong rồi.
Chỉ bất quá, ở Trương Huyền xem ra, một mực không có thời cơ tốt, lại tăng
thêm thực lực kém đối phương quá xa, mới bảo không nên động thủ.
Bất quá, gia hỏa này cũng đủ lỗ mãng, cuối cùng vẫn xuất thủ, may mắn Thiên
Diệp Vương không nghĩ tới có người dám động thủ, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy,
bỗng chốc bị đánh trúng đầu, kết quả… bị một quyền miểu sát.
Thấy một màn như vậy, Trương Huyền nhịn không được ngẩn ngơ.
Coi như hiện tại Thiên Diệp Vương có Nguyên Thần cường hãn, nhục thân không
tính cường đại, nhưng dù sao cũng là cường giả Xuất Khiếu Cảnh, chân khí trong
cơ thể chuyển động vô cùng dũng mãnh, không có sức chiến đấu Thánh Vực tứ
trọng, coi như đánh lén thành công, cũng chưa chắc có thể làm tổn thương.
Phân thân một quyền liền đánh nổ đầu, loại lực lượng này đã vượt qua nhục
thân, chân khí, Linh Hồn của hắn gia tăng.
Nếu như lần nữa cùng gia hỏa này đấu quyền mà nói, đoán chừng ngay cả nửa
chiêu cũng nhịn không được, sẽ bị đánh cho nằm rạp trên mặt đất.
Cái này thực là phân thân của mình?
Tốc độ tu luyện không bằng phân thân, sức chiến đấu cũng không bằng… Về sau sẽ
không dám xưng mình là thiên tài rồi.
– Sao thực lực của ngươi trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy?
Nhịn không được hỏi.
Lúc trước gia hỏa này cùng mình không kém nhiều, lực lượng tương đương, coi
như giao thủ, cũng chẳng phân biệt được sàn sàn nhau, như thế nào trong lúc đó
trở nên sinh mãnh như vậy hả?
Mình cũng tiến bộ không chậm có được hay không?
– Ngươi cho ta Lôi Nguyên Châu, ta hấp thu thoáng cái, cảm thấy dùng rất tốt…
Phân thân kiêu ngạo, đang muốn giải thích, chợt nghe sau lưng nổ vang kịch
liệt, tựa hồ có tiếng nổi giận vang lên.
– Nguy rồi, Thiên Diệp Vương là cường giả Xuất Khiếu Cảnh, nhục thân bị đánh
nát, nhưng Nguyên Thần không có bị bất luận tổn thương gì…
Nhớ tới cái gì, đồng tử của Trương Huyền co rụt lại, lúc này mới phản ứng tới,
không khỏi hét lớn.
Cường giả Xuất Khiếu Cảnh, Nguyên Thần đã có thể thoát ly nhục thân, tự mình
hành động, phát huy ra sức chiến đấu siêu cường, cho dù nhục thân chết, đối
với thực lực chân chính ảnh hưởng cũng không lớn.
Thiên Diệp Vương là cường giả Xuất Khiếu Cảnh thật sự, coi như đầu bị đánh
nát, Nguyên Thần cũng không có bị tổn thương.
Trong miệng la lên, nhưng trên tay không ngừng, Chân khí trong cơ thể phóng ra
ánh sáng, trong nháy mắt vận chuyển tới cực hạn, kinh mạch bị xé rách có chút
đau nhức, tựa như sắp nổ tung.
Rặc rặc!
Phong ấn bắt đầu lắc lư, ngón tay đụng phải Thất Thải Địa Quỳnh Dịch, nhẹ
nhàng khẽ động, thu nhập Không Gian giới chỉ.
Vù vù!
Cuối cùng rút bàn tay ra.
– Ta muốn ngươi chết…
Rầm rầm!
Kèm theo một tiếng gào rú phẫn nộ, một Nguyên Thần bay tới, hai mắt đỏ ngầu,
còn không có xuất thủ, liền làm cho người ta cảm giác thiên địa sụp đổ.
– Thật mạnh…
Trái tim của Trương Huyền lập tức nguội lạnh xuống.
Tuy lúc trước hắn cũng đã gặp mấy Nguyên Thần, nhưng so sánh với cái này, kém
không phải nhỏ tí tẹo, nếu như nói lúc trước là mèo hoang hung mãnh, như vậy
cái này chính là mãnh hổ cuồng bạo.
Căn bản không ở một cấp bậc!
Có thể tưởng tượng, một khi đối phương xuất thủ, coi như là mười cái mình
chung vào một chỗ, cũng chống chọi không được.
– Gia hỏa này chỉ biết gây chuyện, về sau không thể thả ra a… Không đánh nổ
đầu hắn, coi như dong dài, cũng có thể ổn định đối phương một đoạn thời gian,
làm sao bây giờ…
Tràn đầy sốt ruột, Trương Huyền lại chẳng quan tâm cái khác, cấp tốc phóng ra
ngoài cửa, vừa đi vừa thầm mắng.
Nếu phân thân không lỗ mãng, đánh vỡ đầu của đối phương, đối phương tất nhiên
sẽ không Nguyên Thần xuất khiếu, tức giận như thế rồi.
Bây giờ tốt rồi, lúc này mới thoát khỏi phong ấn, đoán chừng sẽ phải rơi vào
ma trảo của đối phương, khó có thể trốn chạy để khỏi chết.
– Phân thân, chính ngươi gây ra họa, ngăn trở hắn cho ta…
Rút cuộc chẳng quan tâm cái khác, hét lớn một tiếng, Trương Huyền nói còn chưa
dứt lời, đột nhiên nhíu mày:
– Ai, ngươi đừng đi, ngươi dừng lại cho ta…
Chỉ thấy phân thân không nói hai lời, tốc độ còn nhanh hơn hắn, thời gian nháy
con mắt liền thoát ra gian phòng, chỉ lưu lại một bóng lưng.
Không có nghĩ tới tên này không nói nghĩa khí như thế, chạy so với hắn còn
nhanh, da đầu Trương Huyền nổ tung, thiếu chút nữa ngay tại chỗ tức chết.
Sớm biết không đáng tin cậy, không nghĩ tới không đáng tin cậy như vậy, biết
rõ một khi Nguyên Thần của Thiên Diệp Vương đuổi theo, hẳn phải chết không thể
nghi ngờ, rút cuộc chẳng quan tâm cái khác, cổ tay khẽ đảo, Lôi Nguyên Châu
xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Hiện tại hắn mạnh nhất chính là thứ này, một khi kích hoạt, có thể phóng thích
Lôi Đình chi hải, dù lấy tu vi hiện tại của hắn, muốn làm được hầu như không
có khả năng, thế nhưng chỉ có thể thử xem rồi.
– Lôi Đình…
Bàn tay cầm chặt viên châu, chân khí mãnh liệt tuôn ra, lời nói mới hô một
nửa, chợt nghe rặc rặc một tiếng, viên cầu vỡ thành bột phấn.
–…
Choáng váng, thân thể Trương Huyền mềm nhũn.
Vừa rồi liền kỳ quái, vì sao tên khốn kia mạnh như vậy, nguyên lai trong
khoảng thời gian này, hấp thu sạch sẽ Lôi Đình trong Lôi Nguyên Châu, để cho
món bảo vật này biến thành phế phẩm!
– Con mẹ nó…
Biết rõ dựa vào lớn nhất đã không còn, Trương Huyền khóc không ra nước mắt,
nhìn xem Nguyên Thần của Thiên Diệp Vương xông lại, tràn đầy tuyệt vọng, đang
định nhắm mắt chờ chết, liền cảm thấy một đạo gió táp xé rách làn da bắn qua.
Xoay người nhìn lại, chỉ thấy Thiên Diệp Vương đã vượt qua hắn, tiếp tục vọt
tới trước, giống như không có thấy hắn vậy.
– A?
Trương Huyền ngẩn ngơ.
Hắn đứng ở tại chỗ, gia hỏa này khẳng định chứng kiến mình, vì sao không động
thủ, ngược lại đi về phía trước?
Tử Diệp Vương thu hồi Thiên Nghĩ Phong Sào, thân thể nhoáng một cái, đi vào
trước mặt đại môn, lúc này mới chứng kiến phân thân đang đứng ở cách đó không
xa, nhìn về phía Thiên Diệp Vương, như nhìn một tên hề, ngón tay ngoắc một
cái, ánh mắt mang theo khiêu khích, thanh âm vang dội:
– Ngươi tới… Đánh ta nha!
Con mắt của Trương Huyền trợn tròn.
– Chẳng lẽ… Phân thân hấp thu xong Lôi Nguyên Châu, thực lực đã đạt đến Xuất
Khiếu Cảnh? Có thể chiến thắng Thiên Diệp Vương? Đã như vậy, hoàn toàn có thể
không cần chạy trốn…
Còn tưởng rằng gia hỏa này không nói nghĩa khí chạy trốn, nguyên lai là để cho
đối phương đi ra đơn đấu… Xem ra thực lực của phân thân, đã đạt tới tình trạng
có thể chiến thắng đối phương, không cần lo lắng như vậy rồi.
– Ngươi muốn chết…
Thiên Diệp Vương sắp tức điên, gào rú một tiếng, một quyền đánh tới.
Phân thân cũng giơ nắm đấm lên đón.
– Thật tốt quá, nhìn xem đến cùng ai mạnh…
Thấy phân thân dũng mãnh như vậy, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, con mắt trợn
tròn, muốn xem ai lợi hại hơn, sau đó chứng kiến nắm đấm của phân thân cách
nguyên thần của đối phương còn một đoạn rất lớn, nắm đấm của Thiên Diệp Vương
liền rơi vào trên đầu của hắn.
Lạch cạch!
Đầu của phân thân bị đánh thành tấm ván.
– Phốc…
Tròng mắt của Trương Huyền rơi ra hốc mắt, thiếu chút nữa choáng luôn.
Ngươi không phải rất mạnh sao?
Bỗng chốc bị đánh thành cái dạng này… mới vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy?
– Hắn là cố ý hấp dẫn đối phương để cho ta đào tẩu…
Sửng sốt một chút, Trương Huyền hiểu được, thân thể nhoáng một cái, không dám
chờ lâu, vội vàng bỏ chạy.
Xem ra tuy thực lực của phân thân gia tăng lên không ít, nhưng còn không đến
tình trạng đơn đấu với Thiên Diệp Vương, vừa rồi sở dĩ kiêu ngạo cùng đối
phương ngạnh kháng như vậy, là cố ý hấp dẫn Thiên Diệp Vương, tranh thủ thời
gian đào tẩu cho mình.
Phân thân thật cao thượng!
Vừa rồi trách lầm hắn…
Hốc mắt ửng đỏ, vừa chạy ra hai ba bước, chỉ thấy trên cổ treo lên một tấm
hình phân thân, chạy còn nhanh hơn hắn, lần nữa không thấy tung tích, vừa đi
vừa hô:
– Chính ngươi đối kháng đi, ta không phải đối thủ… Còn nữa, Thiên Diệp Vương
ngươi đừng đuổi ta, hắn mới là Trương Huyền, ta chỉ là một phân thân a…
–…
Thân thể nhoáng một cái, Trương Huyền thổ huyết.
Gặp qua lừa người, nhưng chưa thấy qua khốn nạn như vậy.
Náo loạn nửa ngày, gia hỏa này không phải cao thượng, mà là muốn trang bức,
kết quả thất bại…
Vẻ mặt phiền muộn, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Thiên Diệp Vương của
đỏ ngầu quay đầu, nhìn về phía mình.
– Đừng bắt ta, hắn là Trương Huyền, ta mới là phân thân… Ngươi lúc nào thấy
phân thân so với bản thể chạy còn nhanh hay sao?
Trương Huyền lui về phía sau mấy bước.
– Trước hết giết ngươi, ta lại đi giết hắn…
Thiên Diệp Vương nổi giận, khuôn mặt dữ tợn, lần nữa gào thét một tiếng.
Rầm ào ào!
Không khí như bị xé rách, bất quá, bàn tay còn chưa tới trước mặt, chỉ thấy
thanh niên cách đó không xa, không có chút bối rối nào, ngược lại khóe miệng
giơ lên, mang theo mỉm cười.
– Muốn giết ta, chờ một lát đi…
Kèm theo la lên, bàn chân của thanh niên đạp mạnh mặt đất.
Ô…Ô…n…g!
Nổ vang một tiếng, rất nhiều trận pháp mai phục ở phía ngoài đại sảnh lập tức
vận chuyển, sương mù màu trắng bao phủ Nguyên Thần của Thiên Diệp Vương ở bên
trong.
Trận pháp này, thời điểm mới tới liền nghiên cứu một lần, lúc này ở dưới sự
trợ giúp của phân thân, thành công hấp dẫn đối phương đi vào trong đó, nhẹ
nhàng khởi động.
– Trận pháp là hắn bố trí, vây không được lâu sau, cũng không có biện pháp
giết chết, đi mau…
Mặc dù biết có thể kích hoạt trận pháp, vây khốn đối phương, nhưng mà nếu như
muốn giết chết, lại là không thể nào, Trương Huyền vội vã lướt qua trận pháp,
xông về trước đi.
– Ta muốn giết ngươi…
Xoẹt zoẹt~! Xoẹt zoẹt~!
Vừa rời đi phạm vi trận pháp, còn không đến vài chục bước, chợt nghe sau lưng
nổ vang kịch liệt, đại trận vây khốn Thiên Diệp Vương chia năm xẻ bảy.
Những thứ này cũng chỉ là trận pháp thất tinh đỉnh phong, vây khốn đám người
Kê Nham rất dễ dàng, muốn triệt để vây khốn Thiên Diệp Vương hết sức quen
thuộc trận pháp này, lại rất khó làm được.
Huống chi trận pháp cần người chủ trì mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất,
bây giờ thực lực của hắn còn chưa đủ để khu động trận pháp thất tinh đỉnh
phong.
– Trốn!
Biết rõ trận pháp xé rách, không trốn đi nữa, chỉ có phần bị giết, Trương
Huyền nào dám lưu lại, theo sát lấy phân thân, thẳng tắp xông về phía trước.

– Lực lượng chấn động thật cường đại… nhất định là Thiên Diệp Vương phát hiện
Trương sư, song phương đã đánh nhau!
Mọi người đang ở chỗ ẩn thân nghỉ ngơi, cảm nhận được năng lượng chấn động
mãnh liệt truyền đến, đồng tử đều co rụt lại.
– Mau đi ra nhìn xem…
Ngô sư quát khẽ một tiếng, đi đầu xông ra ngoài.
Mọi người theo sát, vừa đi ra trận pháp không bao xa, liền chứng kiến một quái
vật trên cổ treo miếng bạc lao đến, mà phía sau hắn theo sát lấy một gia hỏa
vẻ mặt cháy đen, đầu tóc dựng đứng.
– Đây là vật gì? Chẳng lẽ không phải Trương sư…
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận