Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hồng Dương

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

- Thế nào? Hiện tại rời khỏi còn kịp!
Thanh niên thấy vẻ mặt của hắn thay đổi, cười nhạo một tiếng.
Hắn gặp qua không ít công tử thế gia, trước khi đến lời thề son sắt, ngang ngược càn rỡ, nhưng chân chính nhìn thấy lôi đài tàn khốc, sẽ trực tiếp dọa mềm, đi đường cũng không được.
- Không cần!
Trương Huyền lắc đầu.
Hắn khiếp sợ, chỉ là nội bộ Nhân tộc tranh đấu, mà không phải là máu tanh cùng sợ hãi.
Thật muốn nói kinh khủng, ai có thể đáng sợ bằng Dị Linh tộc? Ăn thịt người, uống máu, mang theo sát lục chi khí...
Có đôi khi ngay cả tộc nhân cũng không buông tha, loại người này, lần thứ nhất nhìn thấy liền có thể nói giết liền giết, làm sao lại sợ hãi một ít nhân loại chiến đấu.
- Không cần liền tốt, đi vào đi!
Thấy vẻ mặt của hắn nhanh như vậy liền bình thường, thanh niên có chút ngoài ý muốn, không nói thêm lời.
Dọc theo cầu thang đi xuống phía dưới, thời gian không dài liền đi tới một gian phòng, trên vách tường bốn phía bày đầy đủ loại vũ khí, đều là Thánh Vực hạ phẩm, hơn nữa không có linh tính, rất dễ điều khiển cùng nắm giữ.
- Những binh khí này, ngươi có thể tùy tiện chọn... Một loại cũng được, mười loại cũng được, bất quá làm hỏng phải bồi thường, đánh xong phải trả lại!
Thanh niên tiện tay chỉ.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu, nhìn quanh một vòng, đi tới trước giá đao.
Nơi này xếp chừng trên trăm loại đao, đơn đao, yêu đao, quỷ đầu đao, trường đao, đoản đao, phá phong đao, minh hồng đao, cửu hoàn đao, Thanh Long yển nguyệt đao...
Lít nha lít nhít, để cho người ta hoa mắt.
Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mỗi một thanh vũ khí, tiện tay cầm lấy một cái thoạt nhìn có chút nặng nề, vung vẩy mấy lần, lắc đầu, ngay sau đó đổi một cái, như thế liên tục, cuối cùng để xuống tất cả vũ khí.
- Được rồi, không cần!
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Trương Huyền lắc đầu.
- Không dùng binh khí?
Thanh niên có chút kỳ quái.
Từng trải qua lôi đài tàn khốc, rất nhiều người đến đây tham gia thi đấu, đều hận không thể mang tất cả vũ khí đi, chuẩn bị bất cứ tình huống nào, tên này tùy tiện sờ lên, một cái cũng không chọn...
Trái tim thật là quá lớn!
- Nếu như không chiến thắng được, vũ khí nhiều hơn nữa cũng vô dụng!
Trương Huyền gật đầu.
- Vậy tốt!
Thanh niên không nói nữa, đẩy cửa phòng đi vào, chỉ thấy bên trong có mấy chục người đang khoanh chân tu luyện.
Trên thân những người này đều mang mùi máu tanh, vừa nhìn liền biết, trên người có không ít nhân mạng.
- Ngươi chờ ở đây, tới phiên mình, trực tiếp ra sân là được!
Nói xong xoay người rời khỏi.
Trương Huyền nhìn quanh một vòng.
Gian phòng có khoảng mấy chục người, mặc dù tu luyện, lại thời khắc chú ý bốn phía, âm thầm cảnh giác, dường như chỉ cần có người tới trước mặt, liền sẽ động thủ hại người.
- Ngươi là người mới? Trước kia chưa hề tham gia qua?
Tìm địa phương ngồi xuống, một thanh âm nhàn nhạt vang lên bên tai.
Quay đầu nhìn lại, là một thanh niên chừng ba mươi tuổi, trên mặt có vết đao, máu tươi âm u tĩnh mịch, hẳn là vừa mới bị thương, còn chưa kịp khôi phục.
Đám người bốn phía đều có chút lạnh lùng, đối phương lại chủ động tìm mình nói chuyện, để Trương Huyền có chút ngoài ý muốn.
- Ngươi có thể nhìn ra?
- Tham gia qua lôi đài thi đấu, ánh mắt đều như sói, cực kỳ hung ác, nếu không đi lên chỉ có chết... Ngươi giống như một con cừu non, không nhìn ra được mới lạ?
Thanh niên cười nhạo.
Sinh Tử lôi đài, thực lực mạnh cố nhiên là một nhân tố, càng quan trọng hơn là hung ác!
Hung ác với địch nhân, hung ác với mình!
Chỉ có như vậy, mới có thể để cho người ta sợ hãi, gia hỏa trước mắt này, ánh mắt ngây thơ, một bộ ngốc manh, vừa nhìn liền biết là công tử quý tộc chưa trải qua sự đời.
- Cừu non?
Trương Huyền lắc đầu.
Mình đi tới chỗ nào, đều huyên náo long trời lở đất, làm vô số Danh Sư đau đầu, trong mắt đối phương, thế mà chỉ là cừu non? Xem ra tính tình của mình quá tốt.
- Đương nhiên, không có tham gia tỷ thí, không có trải qua máu tanh tẩy lễ, liền là cừu non! Nói thật cho ngươi biết, ta nhiều nhất liên tục chiến thắng sáu tràng, đáng tiếc... Vị thứ bảy quá mạnh, tiêu hao chân khí quá nhiều, nếu không hiện tại cũng có khả năng cầm được xưng hào Thập Chiến Vương!
Thanh niên kiêu ngạo nói.
- Lợi hại!
Trương Huyền gật đầu, chân tâm thật ý.
Loại thiên tài như Trương Cửu Tiêu, trận thứ sáu cũng không có tham gia, đối phương có thể liên tục chiến thắng sáu trận, đã rất lợi hại.
- Kẹt kẹt!
Đang nói chuyện phiếm, chỉ thấy cửa phòng phía trước mở ra, ngay sau đó đám người cảm thấy một cỗ sát lục chi khí đập vào mặt, làm cho người ta áp bức nồng đậm.
- Là hắn?
Trương Huyền nhướng mày.
Không phải người khác, chính là gia hỏa vừa rồi đứng ở trên lôi đài, xé người thành mảnh nhỏ.
Tên này dáng người cực cao, tựa như một cái tháp sắt, toàn thân mặc khôi giáp nặng nề, đỏ tươi như máu, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
- Gia hỏa này là tồn tại cường đại nhất chợ đen hiện nay, Hồng Dương!
Thấy hắn không nhận ra, thanh niên nhẹ gật đầu, cực kỳ bội phục:
- Cũng được người coi là... Bách Chiến Vương!
- Bách Chiến Vương?
Trương Huyền sững sờ:
- Chiến thắng một trăm trận?
- Không phải chiến thắng một trăm trận, mà là liên tục chiến thắng mười vị Thập Chiến Vương!
Hơn nữa, gia hỏa khiêu chiến hắn, đều bị xé nát, chết không thể chết lại!
Thanh niên lộ ra vẻ sợ hãi.
Thực lực vị trước mắt này, hắn rất bội phục, nhưng đối phương tàn bạo cũng làm hắn cực kỳ sợ hãi.
Không chỉ hắn, những người khác thấy vị này đi ra, cũng cực kỳ cảnh giác.
- Cút!
Đi tới vị trí góc tường, nhìn về phía hai thanh niên đang tu luyện, Hồng Dương mắng.
Hai người kia thở mạnh cũng không dám, xoay người rời đi.
Rầm!
Hồng Dương ngồi xuống, lấy ra một viên đan dược ném vào miệng, khí tức trên người tựa như sôi trào.
Hắn ngồi xuống, đám người thở phào nhẹ nhõm, người xung quanh lặng lẽ lui về phía sau, để ra một mảnh trốnglớn.
- Vậy mà cũng là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ...
Đối phương tu luyện, Trương Huyền liền nhìn ra tu vi.
Cũng giống như mình, đều là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ.
Bất quá, cấp bậc giống nhau, sát lục chi khí trên người đối phương nặng nề mạnh mẽ, còn không có chiến đấu, liền cho người ta một loại cảm giác áp bức nồng đậm.
Minh Lý Chi Nhãn vận chuyển, đang định nhìn thực lực của đối phương, đến cùng cao bao nhiêu, Hồng Dương liền ngẩng đầu lên, nhìn lại.
- Cảm ứng thật mạnh...
Ánh mắt hắn run lên.
Không hổ là tồn tại liên tục chiến thắng mười vị Thập Chiến Vương, loại lực cảm ứng này, cường đại đến đáng sợ.
Nhìn chăm chú, liền có thể từ trong nhiều người như vậy, nhận ra phương hướng, cũng xác định vị trí, loại giác quan thứ sáu này, muốn đánh lén chém giết hắn, có thể nói đã không có khả năng.
- Sống chết trước mắt, đối với người có tác dụng rèn luyện rất lớn, mặc dù đối phương là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, nhưng Danh Sư nửa bước Xuất Khiếu cảnh, chỉ sợ cũng chưa chắc có khả năng chống lại.
Thậm chí... nhốt cùng Chiến Sư đồng cấp ở trong một cái lồng, sống sót cũng nhất định là hắn!
Âm thầm gật đầu.
Một người mạnh mẽ hay không, cũng không chỉ có thực lực, cảm ứng nguy hiểm cũng cực kỳ trọng yếu.
Thật giống như lực lượng của trâu mạnh hơn sói rất nhiều, nhưng đặt ở trong một gian phòng, chết khẳng định là cái trước.
Hồng Dương này như một con sói, thậm chí như một con mãnh hổ đói bụng, một khi gặp gỡ con mồi, sẽ lập tức phóng thích răng nanh sắc bén, để cho người ta khó mà ngăn cản.
- Mới tới, cút sang một bên... Nơi này có địa phương ngươi ngồi sao?
Đang âm thầm phỏng đoán, một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Giương mắt nhìn lại, chính là một trong hai thanh niên mới vừa rồi bị Hồng Dương đuổi đi, không có chỗ ngồi, liền trút giận lên đầu mình.
- Nơi này có khắc tên của ngươi?
Trương Huyền không có đứng dậy, thản nhiên nói.
Hồng Dương nói một câu dọa đến không dám ngồi, nhìn thấy mình là nhân vật mới, liền xông lại...
Điển hình lấn yếu sợ mạnh!
- Ồ? Hiện tại nhân vật mới rất ngưu bức ah!
- Tiễn Húc, hình như ngươi không có lực uy hiếp gì a!
Thấy gia hỏa mới tới không những bất động, còn đáp trả một câu, đám người vốn tu luyện, tất cả đều mở mắt, giống như trêu tức nói.
- Khắc tên của ta? Hắc hắc, ngươi đã muốn, hiện tại ta liền để ngươi khắc lên!
Thanh niên tên Tiễn Húc cũng không nghĩ tới một người mới, sẽ dám đối nghịch với hắn, híp mắt lại, nhếch miệng hừ một cái, lời còn chưa dứt, lòng bàn tay chẳng biết lúc nào đã nhiều ra một cây chủy thủ, ghim tới cái trán của Trương Huyền.
Tốc độ cực nhanh, không có chút do dự nào, thật giống như đâm không phải người, mà là một nhánh cây.
Một khi bị đâm trúng, đầu tất nhiên nứt toác, tử vong tại chỗ.
- Một lời không hợp liền giết người?
Trương Huyền có chút không vui.
Nếu như là sinh tử đại thù, tàn nhẫn như vậy thì thôi, chỉ bởi vì mình không nhường chỗ, liền trực tiếp động thủ, xem mạng người như trò đùa...
Không khỏi quá độc ác đi!
Ngón tay nâng lên, nghênh đón tiếp lấy.
Đinh!
Gảy ở trên sống lưng của dao găm, Thánh Khí hạ phẩm bị cắt thành hai đoạn.
- Nguyên lai có chút thực lực, khó trách dám lớn lối như vậy!
Một chỉ bắn đoạn vũ khí, Tiễn Húc sửng sốt một chút, sau đó đầu lưỡi liếm môi, lộ ra vẻ hưng phấn.
Còn tưởng rằng là gà yếu, có thể tùy ý nắm bóp, hiện tại xem ra không có đơn giản như vậy.
Xì xì xì xì...
Cũng không thấy hắn có động tác dư thừa gì, chẳng biết lúc nào trong lòng bàn tay nhiều ra mấy cây chủy thủ, nhắm ba đường bay tới.
Thượng lộ con mắt, trung lộ trái tim, hạ lộ nhắm về phía dưới đùi của Trương Huyền.
Một chiêu này, vừa hung ác vừa nhanh, đổi lại Nguyên Thần cảnh hậu kỳ bình thường, dù là thiên tài như Trương Cửu Tiêu, chỉ sợ cũng rất khó né tránh, bị ám sát chết ngay tại chỗ.
- Lợi hại!
Thấy đâm ra nhiều công kích như vậy, trước đó không có bất kỳ báo hiệu, Trương Huyền nhịn không được gật đầu.
Không hổ là gia hỏa trải qua sinh tử, kỹ thuật giết người rất cao, tu luyện lô hỏa thuần thanh, ba đường thượng trung hạ, mặc kệ chặn nơi nào, cũng sẽ bị hai nơi khác công kích, vô cùng nguy hiểm.
Bất quá đối với Trương Huyền, loại công kích này không có hiệu quả.
Bàn tay nhẹ nhàng vạch một cái, ở giữa không trung vạch ra nửa vòng tròn, ba thanh dao găm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, không ngừng nhảy lên, giống như cá bị bắt sống.
- Ngươi để cho ta có hứng thú rất lớn...
Thấy lần công kích thứ hai vẫn bị đối phương chặn lại, hơn nữa hời hợt như vậy, con mắt của Tiễn Húc hiện lên sát cơ, đang muốn động thủ, liền nghe trong đại sảnh có một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
- Nguyên Thần cảnh hậu kỳ Trương Huyền, bắt đầu thi đấu lôi đài, đối chiến đồng cấp Mạnh Phục Hưng!
- Đến ta...
Không tiếp tục để ý đối phương, Trương Huyền đứng dậy, đi về phía lôi đài.
- Ha ha, chọc ta còn muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!
Thấy hắn muốn đi, bàn tay của Tiễn Húc lắc một cái, lại hai thanh dao găm thẳng tắp bắn tới giữa lưng Trương Huyền, tiếng gió rít gào, hàn khí đâm thẳng làn da.
Bạn cần đăng nhập để bình luận