Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thái tử quyết định

- Thái tử điện hạ, nhất định phải làm chủ cho ta, giết chết người kia, báo thù rửa hận cho ta!
Bên trong gian phòng đóng kín, một nữ nhân hoàn toàn thay đổi, toàn thân sưng phù, quỳ trên mặt đất, lên tiếng gào thét.
Chính là thái tử phi Lâm Lung bị điên cuồng đánh một trận, sau đó lại bị rơi tới nửa chết nửa sống.
Thời khắc này, nàng dùng thuốc chữa thương, khôi phục một ít, nhưng khắp người vẫn sưng phù, bẩn xấu không chịu nổi.
Phía trước nàng, một người thanh niên đang ngồi, dáng vẻ ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, trên mặt góc cạnh rõ ràng như đao, cương nghị, thường xuyên có thể thấy được vẻ uy nghiêm lộ ra, thân ở chức vị cao.
Đó chính là thái tử điện hạ của Hiên Viên vương quốc, Đinh Mục!
- Báo thù?
Bốp!
Một cước đạp qua, Đinh Mục tức giận, sắc mặt đỏ lên, thân thể run rẩy:
- Nàng có biết mình rốt cuộc đắc tội với người nào không? Còn dám nhắc tới báo thù với ta?
Thời điểm Lâm Lung rời khỏi hành cung thái tử, hắn vừa vặn không ở đó. Khi trở về nghe được tin tức lại chạy qua, muốn xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Không nghĩ tới, vẫn tới muộn!
Biết nữ nhân của mình bị đánh nửa chết nửa sống, hắn vẫn không lỗ mãng tìm vị Trương sư kia gây phiền phức, mà là phái người hỏi thăm một chút. Không hỏi thăm còn tốt. Sau khi nghe ngóng, hắn thiếu chút nữa thì lập tức hù chết.
Thiên tài danh sư liên tiếp phá vô số kỷ lục, còn có một lão sư sâu không lường được...
Lâm gia các ngươi đắc tội người nào không được? Không cần đắc tội lợi hại như vậy!
Báo thù? Báo thù thế nào đây?
Chuyện Tô sư, Lăng sư tới Danh Sư Đường, người biết không nhiều lắm, cũng là danh sư chính thức, thăm dò không ra. Mà trước đây Lương Thanh Mệnh không phải là đối thủ, sự thực bày ra ở đó.
Một tiếng quát khiến cho cường giả Chí Tôn hậu kỳ và Kim Lân thú tia chớp mất đi năng lực phản kháng, nhấc mọi người lên ném ra, thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn ngoan độc. Cho dù toàn bộ Hiên Viên vương quốc cộng lại, cũng không chống đỡ nổi!
Thật muốn báo thù cho nàng, không phải là toàn bộ vương quốc cũng chôn vùi vào trong sao?
Đùa gì thế!
- Ta đương nhiên biết hắn là ai. Danh sư nhị tinh của Danh Sư Đường. Phía sau còn có một vị sư phụ hư hư thực thực danh sư tứ tinh!
Bị đạp ngã trên mặt đất, Lâm Lung vẫn không sốt ruột, mà cười lạnh nhìn qua.
Thái tử cũng biết, nàng khôi phục lại, tự nhiên cũng nghe.
- Biết còn nói thừa? Danh sư tứ tinh, tệ nhất cũng phải đạt được Hóa Phàm cảnh. Loại cường giả này, đừng nói Hiên Viên vương quốc, cho dù ở liên minh vạn quốc, cũng là nhân vật lớn, chúng ta không thể đắc tội được!
Bàn tay vẫy một cái, Đinh Mục đưa ra quyết định:
- Được rồi, chuyện này đến đây thì dừng. Sau đó đừng nhắc lại nữa!
- Đừng đưa ra quyết định sớm như vậy!
Lâm Lung đứng dậy:
- Điện hạ cũng biết vì sao Lâm gia ta và vị Trương Huyền này chọc ra thù hận?
- Không phải nàng giết toàn gia học sinh của hắn, mới dẫn tới phiền phức hay sao?
Đinh Mục nhướng mày.
- Là ta phái người giết toàn gia Cù Trùng. Nhưng điện hạ có biết vì sao làm như vậy hay không?
Lâm Lung nói.
Đinh Mục nhướng mày.
Chuyện này, hắn thực sự không biết.
Bên ngoài có lời đồn là bởi vì tỷ tỷ của Cù Trùng, cùng Lâm Lang gây ra mâu thuẫn. Theo hắn thấy, sợ rằng không đơn giản như vậy.
Lâm Lung tuy rằng bao che khuyết điểm, không có khả năng là một người thấy được việc lớn. Bằng không, làm thái tử của Hiên Viên vương quốc, hắn cũng không có khả năng để ý.
Bình thường tiếp xúc, không tính là lỗ mãng. Thế nào lần này lại bất chấp sự tình khó có thể xử lý, trực tiếp động thủ?
Chẳng lẽ có ẩn tình gì?
Hắn không nhịn được nhìn qua.
- Điện hạ một lòng muốn bái nhập Lưu Vân Tông, ta vẫn nhớ ở trong lòng... Thật ra, nếu thật sự muốn thành công, vị Cù Trùng này, chính là mấu chốt trong mấu chốt!
Lâm Lung khẽ nói.
- A?
Đinh Mục sửng sốt.
Hiên Viên vương quốc mặc dù thuộc về liên minh vạn quốc, nhưng nếu nói xung quanh thế lực mạnh nhất, không ngoài Lưu Vân Tông này!
Duy trì liên tục bảy mươi bảy lần thi đấu danh sư, 36 lần quán quân đều ôm vào lòng. Số lượng vượt quá phân nửa, đủ thấy sự cường đại.
Liên minh vạn quốc thành tích tốt nhất, cũng mới là thứ hai mươi ba, thứ năm đếm ngược mà thôi.
Đinh Mục là thái tử Hiên Viên vương quốc, nhất định kế thừa vị trí quốc vương. Nhưng dã tâm của hắn không giới hạn ở trong này, mà là thiên địa rộng lớn hơn. Hắn sớm đã muốn bái nhập môn hạ Lưu Vân Tông, chỉ là vẫn không có cơ hội!
Một khi thành công, nhận được bồi dưỡng, nhất định có thể một lần bay lên trời, thành tựu Hóa Phàm, thậm chí đạt được cấp bậc cao hơn, cũng không phải là mộng tưởng.
Chỉ có điều khởi điểm của Lưu Vân Tông rất cao, muốn đi vào, làm gì có được dễ dàng như vậy. Hơn nữa hắn thuộc về thái tử thế lực vương quốc lân cận, không có người đắc lực đề cử, gần như là không có khả năng.
- Cù gia này, thoạt nhìn là một gia tộc tàn bại không ra gì, nhưng hàng vạn năm trước, lại đặc biệt lợi hại! Nhất là tiên tổ bọn họ, từng ở trong lúc vô ý đã cứu được Mẫn Thánh một cái mạng!
Lâm Lung nói.
- Mẫn Thánh? Nàng nói là... một trong bảy mươi hai thánh Khổng Môn... Mẫn Thánh Mẫn sư sao?
Đồng tử co lại, Đinh Mục hít thở dồn dập.
Khổng sư được biết có ba nghìn đệ tử. Lợi hại nhất, được gọi là bảy mươi hai thánh. Mẫn Thánh là một trong số đó, tham dự qua sáng tạo Danh Sư Đường, thuộc về một trong những người sáng lập.
Trong lúc vô ý đã cứu hắn một mạng?
Cù gia này cũng thật lợi hại?
- Không sai! Chính vì vậy, bọn họ nhận được thư trả lời do Khổng sư tự tay viết, do đó được tôn làm chí bảo, lưu truyền qua các đời cho tới nay.
Lâm Lung nhìn qua:
- Thư trả lời do Khổng sư tự tay viết lưu lại, cho dù chỉ có không nhiều chữ viết lắm, giá trị to lớn. Không cần ta nói, điện hạ nói vậy cũng có thể hiểu rõ! Nếu như nhận được thứ này vào tay, đưa cho tông chủ Lưu Vân Tông, đừng nói một đệ tử nội môn, cho dù chân truyền, thậm chí đổi tới một vị trí trưởng lão, chỉ sợ cũng không phải là vấn đề!
- Điều này...
Đinh Mục chấn động, toàn thân cứng đờ.
Khổng sư, lão sư thiên hạ.
Người đứng đầu vạn cổ cho tới nay.
Chữ do hắn tự tay viết, chứa đựng đạo lý của thiên địa, đã sớm được học sinh cất kỹ, không có lộ ra bên ngoài.
Bộ dạng bút tích thực sự của Khổng sư, lấy ra đưa cho danh sư lục tinh, đối phương sợ rằng cũng sẽ cao hứng thu hắn làm chân truyền...
Quá trân quý!
Đừng nói liên minh vạn quốc, cho dù lại thêm hai mươi sáu chỗ thế lực tương đồng xung quanh, có thể có hay không cũng còn khó nói... Cù gia lại có!
Điều này...
Hít thở dồn dập, toàn thân Đinh Mục cũng có chút miệng khô lưỡi khô.
- Hai năm trước, giết chết Cù gia, nếu ra tay, đương nhiên phải lôi đình vạn quân, một lần hành động tiêu diệt, làm sao có thể còn cố ý lưu lại một cái đuôi không giết chết?
Lâm Lung hừ lạnh:
- Người này cho rằng ẩn nấp ở trong Thiên Vũ học viện, đổi tên thành Lộ Trùng sẽ không người nào biết. Đùa gì thế! Nếu thật sự muốn tìm được, có chuột tìm dấu vết, đừng nói không thay hình đổi dạng, cho dù ngụy trang thân phận, cũng đều có thể điều tra tất cả rõ ràng!
Lộ Trùng ẩn nấp ở Thiên Vũ học viện, ru rú trong nhà, vốn tưởng rằng là Lâm gia không phát hiện. Hóa ra bọn họ đã sớm biết được, chỉ là không có động thủ mà thôi.
Dù sao, có loại đáng sợ như chuột tìm dấu vết, biết mùi, lại có thể tìm tới.
Nếu như ngay cả một hài tử mười mấy tuổi Bì Cốt cảnh cũng chưa đạt tới còn không bắt được, Lâm gia cũng không có khả năng xưng bá vương thành nhiều năm như vậy.
- Người của Cù gia, xương rất cứng, thẩm vấn thế nào cũng không có cách nào biết được thứ này đang ở đâu. Cho nên, ta liền cố ý để lại người sống, chờ bản thân hắn đi tìm.
Ánh mắt lóe lên, Lâm Lung nói:
- Ai biết người này, cũng nhẫn nhịn được, hơn hai năm qua, vẫn không nhúc nhích. Ban đầu, nếu hắn không hành động, chúng ta cũng muốn động thủ, bắt tới cố gắng điều tra. Ai biết người này nhận được một lão sư tốt, nguyện ý thay hắn ra mặt...
Nói đến đây, Lâm Lung xiết chặt nắm đấm, trên mặt đầy căm hận.
Tuy rằng gả xa tới Hiên Viên vương quốc, không thường trở về, Lâm gia phát sinh chuyện, nàng vẫn rất rõ ràng.
Chính vì vậy, nàng mới đặc biệt tốn giá trị lớn xây dựng tường đưa tin. Chỉ là không nghĩ tới, tường này phát huy tác dụng, không phải bởi vì tìm đến một bản chép tay lưu truyền xuống, mà là tin tức Lâm gia bị người xóa bỏ.
- Lão sư tốt? Ta thấy không nhất định! Có thể vị Trương Huyền này sớm biết được chuyện bản viết tay của Khổng sư. Bằng không, một đệ tử mà thôi. Có cần để cho hắn một danh sư nhị tinh Tông Sư đỉnh phong, đắc tội Hiên Viên vương quốc và Lâm gia giống như mặt trời ban trưa hay không?
Lương Thanh Mệnh ở một bên, nói chen vào.
Hắn là thân tín của thái tử điện hạ, tin tưởng sâu không nghi ngờ. Bởi vậy, chuyện cơ mật như thế, cũng không giấu diếm.
- Không sai, nhất định là vì nguyên nhân này. Bằng không, cho dù hắn có Dương sư làm chỗ dựa vững chắc, cũng không có khả năng vô duyên vô cớ đi đắc tội chúng ta, không để ý tới uy nghiêm của Hiên Viên vương quốc!
Lâm Lung gào thét, hàm răng cắn đến “ken két” vang dội.
Không phải nguyên nhân này, nàng thật sự không nghĩ ra, một danh sư nhị tinh tiền đồ vô lượng, làm gì vì một học sinh mới nhận thức mấy ngày, không tiếc cùng Lâm gia khai chiến, thậm chí ngay cả nàng vị thái tử phi của Hiên Viên vương quốc này, đều điên cuồng đánh một trận.
- Được rồi. Bây giờ không phải là thời điểm thảo luận về động cơ của Trương Huyền!
Đinh Mục xua tay cắt ngang lời hai người thảo luận, mắt cũng có chút ửng đỏ:
- Nếu như tin tức là thật, Khổng sư tự tay viết thư, đừng nói đắc tội một thiên tài danh sư, cho dù đắc tội liên minh vạn quốc cũng đáng giá!
Liên minh vạn quốc khống chế vạn nước, là rất cường đại. Nhưng ở trong hai mươi sáu thế lực lớn xung quanh, chỉ có thể xếp vị trí cuối cùng.
Tin tức là thật, chỉ cần cướp được đồ vào trong tay, là có thể thành công nịnh bợ tới Lưu Vân Tông, thậm chí thế lực càng cao hơn. Bởi vì vậy đắc tội liên minh vạn quốc, cũng tuyệt đối là kiếm lời lớn.
- Đúng vậy, điện hạ, ngài phải nhanh đưa ra quyết định một chút. Ta đã phái người nghe được, Trương Huyền này quyết định rời khỏi Thiên Vũ vương thành, đã cùng mọi người của Danh Sư Đường từ biệt. Sáng sớm hôm nay hắn liền đi về phía Thiên Vũ sơn mạch. Liên minh vạn quốc ở phía nam, hắn đi tây nam. Ta đoán không sai, hẳn là muốn đi tìm món bảo vật này. Một khi để cho bọn họ nhận được, thuận lợi đưa đến liên minh, còn muốn đoạt lại, sẽ không dễ dàng như vậy!
Lâm Lung vội hỏi.
Nàng cũng không phải là hạng người lỗ mãng. Trước đó đơn giản là nhìn thấy được tình cảnh bi thảm của phụ thân, đệ đệ ở trước mặt, do đó mất đi sự đúng mực, bị điên cuồng đánh một trận, tỉnh ngộ lại, sớm đã làm ra nhiều lần chuẩn bị.
- Đến liên minh, còn muốn cướp được vào tay, quả thật không thể nào. Chỉ là...
Đinh Mục nhăn mày lại:
- Vị lão sư kia của hắn, và hai lão nhân bên cạnh...
Hắn lo lắng không phải là Trương Huyền, mà là vị lão sư kia, và "Tiểu Tô" đã đánh cho Lương Thanh Mệnh bị thương.
Cường giả Hóa Phàm Cảnh trấn thủ, đừng nói cướp giật, sợ rằng vừa tiến tới gần, sẽ bị lập tức đánh chết.
- Yên tâm đi, điện hạ. Người của ta đặc biệt thấy rõ, lão nhân gọi là Tiểu Tô và một người khác, ngày hôm qua đã rời khỏi đây. Sáng sớm lúc Trương Huyền đi, Dương sư cũng không đi theo. Hắn chỉ dẫn theo mấy học sinh và tùy tùng!
Lâm Lung nói.
Tô sư, Lăng sư rời đi, không giấu diếm, không ít người đều biết, không khó hỏi thăm.
Sáng nay, đám người Trương Huyền cưỡi một con Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú cực lớn rời khỏi, Khương đường chủ tự mình đưa tiễn, Dương sư không có ở trong đó, cũng có không ít người nhìn thấy được.
- Không theo? Tốt lắm... Thiên Vũ sơn mạch man thú rất nhiều. Một đám người ngay cả Chí Tôn cũng chưa từng đạt được, chết ở bên trong, chỉ cần xử lý thoả đáng, nói vậy... không ai sẽ biết nguyên nhân!
Đinh Mục đứng dậy, trong mắt lóe lên một sự tàn nhẫn.
- Cứ quyết định như vậy, giết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận