Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bức tượng của Khổng sư vỡ

- Được!
Trương Huyền gật đầu.
Hắn là danh sư được trời thừa nhận, cho dù không cần tiền bối tán thành cũng không sao. Chỉ có điều nếu tới nơi đây, vừa vặn hắn cũng muốn xem thử rốt cuộc có thể thu được đối phương thừa nhận hay không.
Hai bước đi tới bồ đoàn trước mặt, hít sâu một hơi, đầu gối gập lại, quỳ xuống.
- Vãn bối Trương Huyền, bái kiến các vị tiên sư, khẩn cầu thu được tán thành!
Hắn khấu đầu hành lễ, giống hệt với Mạc Hoằng Nhất trước đó.
Mọi người đồng loạt nhìn qua. Tô sư, Lăng sư mặc dù là danh sư tứ tinh, cũng không nhịn được có chút khẩn trương, nắm đấm nhất thời xiết chặt.
Người này sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, có lẽ lại có thể phá tan kỷ lục của Khương Tử Kiệt.
Gian phòng yên tĩnh kim rơi có thể nghe được. Bài vị ở khắp phòng, yên tĩnh ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, hình như không có bất kỳ phản ứng nào.
- Lẽ nào... Không nhận được một tiền bối nào thừa nhận?
Đợi một hồi, không có bất cứ động tĩnh gì, rất nhiều danh sư nhìn nhau. Mỗi người nhìn ra được sự mơ hồ từ trong mắt đối phương.
Vị Trương Huyền này liên tục phá tan nhiều kỷ lục như vậy, giảng dạy học sinh, còn đạt được độ tín nhiệm chín mươi chín, chắc hẳn là có thể nhận được không ít cường giả tán thưởng, làm sao có thể một chút động tĩnh cũng không có?
Quá khác thường.
- Bình thường thời gian uống cạn một chén trà, không có động tĩnh, đã nói rõ không có được tán thành. Hiện tại thời gian đã qua. Xem ra... Là thất bại!
Yên tĩnh một lát, Khương đường chủ tính toán thời gian một chút, đầy thất vọng.
Dựa theo thành tích của hai người, Mạc Hoằng Nhất cũng có thể làm cho một vị tiền bối tán thành. Trương sư hẳn phải có không ít cường giả công nhận mới phải. Nhưng tình huống hiện thực, lại là một chút động tĩnh cũng không có, khiến cho tâm tình của hắn không nhịn được có chút giảm sút.
- Tiền bối tán thành, không phải xem thiên phú, thực lực, mà là... xem ngươi có thích hợp làm học sinh của hắn hay không.
Một lát sau, Tô sư mở miệng:
- Có thể là thiên phú của vị Trương Sư này quá cao, khiến cho những tiền bối, đều cảm thấy áp lực!
Hiện tại cũng chỉ có giải thích này. Bằng không, ai cũng không hiểu nổi, Mạc Hoằng Nhất thiên phú yếu hơn thành công, thiên phú mạnh mẽ ngược lại thất bại.
- Đúng vậy, chắc là như vậy. Nếu không, làm sao có thể một tán thành cũng không có?
Khương đường chủ cười gượng gật đầu, đang muốn nói tiếp, lại thấy Quan phó đường chủ ở một bên, vẻ mặt sốt ruột chỉ về phía trước:
- Không đúng, mau nhìn...
Mọi người sốt ruột vội vàng ngẩng đầu. Chỉ thấy bên trong căn phòng rất nhiều bài vị, vẫn không chút động đậy, cũng không có phát sinh biến hóa.
- Quan phó đường chủ...
Khương Thư nghi ngờ nhìn qua.
- Không phải những bài vị đó. Mà là...
Sắc mặt Quan phó đường chủ nhất thời trắng bệch, môi run lên:
- Mà là... bức tượng của Khổng sư!
Mọi người sửng sốt, nhìn về phía bức tượng cao lớn ở chính giữa. Chỉ thấy bức tượng gỗ đặt ở trên mặt đất, đột nhiên... lắc một chút!
- Bức tượng lắc lư?
Lần này không chỉ những người khác kỳ quái, ngay cả Tô sư, Lăng sư cũng cảm thấy suy nghĩ không rõ ràng.
Trước đó đã thấy qua bài vị đều rơi xuống đất, chưa từng nghe qua bức tượng Khổng sư lắc lư!
- Không phải lắc lư...
Đang thấy kỳ quái, Khương đường chủ đột nhiên nhìn ra cái gì, thét lên một tiếng chói tai:
- Trương sư, cẩn thận...
Còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy bức tượng cao lớn của Khổng sư, "két" một tiếng đổ xuống.
Trương Huyền bái lạy dưới rất nhiều bài vị, vị trí chính là phía trước bức tượng. Một lần đổ này, lại đập tới đầu hắn.
- Ta ngất!
Đang quỳ gối tại chỗ, chờ tán thành, Trương Huyền nằm mơ cũng không nghĩ tới, một bức tượng lớn như vậy sẽ đập xuống. Sắc mặt thoáng một chút trở nên khó coi. Lúc này trốn cũng không kịp, hắn không thể làm gì khác hơn là vội vàng đứng dậy, hai tay nghênh đón.
Ầm!
Nắm đấm và bức tượng va chạm vào nhau.
Hắn là cường giả Tông Sư đỉnh phong, thân thể còn cường đại đến 9999 đỉnh. Bức tượng của Khổng sư đổ xuống, cho dù lại kiên cố nữa cũng chỉ là một bức tượng điêu khắc, làm thế nào chịu được, "ầm" một tiếng, từ trong đó nổ tung.
Xôn xao!
Trong nháy mắt bức tượng của Khổng sư bị đánh nát, rất nhiều bài vị chồng chất ở bên trong phòng, đồng thời giống như tiếng đậu xào vậy, ngã xuống. Ngay sau đó Phong Sư điện, cũng "két! két!" rung lên.
- Mau lui lại...
Sắc mặt Khương đường chủ nhất thời trắng bệch, la lên một tiếng, dẫn theo rất nhiều danh sư, lui về phía sau, lao vọt ra ngoài.
Trương Huyền cũng không dám do dự, theo sát ở phía sau, lao ra.
Mới vừa rời khỏi phòng, chỉ thấy đại điện trước mắt "ầm" một cái đổ xuống, bụi bặm bay lên. Bụi bặm từ từ bay lên, giống như sóng lớn cuồn cuộn.
- Chuyện này... Trời ạ chuyện gì xảy ra vậy?
Tất cả Khương đường chủ và mấy vị danh sư khác đều choáng váng, đồng loạt nhìn về phía người thanh niên đứng cách đó không xa, vẻ mặt vỡ mộng, hận không thể bóp chết hắn.
Người khác bái tế, hoặc là nhận được tán thành, hoặc là không nhận được tán thành. Nhưng hắn thì hay rồi, bái lạy một chút, phá hủy đi bức tượng của Khổng sư. Cái này ccòn chưa hết, toàn bộ Phong Sư điện cũng cả sụp...
Có nhầm hay không!
Khổng sư, lão sư của thiên hạ, tồn tại được người người kính nể, e sợ. Bức tượng đổ xuống, cho dù sắp đập phải ngươi, ngươi chung quy cũng nên đỡ lấy chứ? Trực tiếp giơ nắm đấm lên. Tình huống thế nào?
Động thủ đối với Khổng sư...
Cũng đủ rồi!
Rất nhiều danh sư, mỗi một cảm thấy trước mắt choáng váng. Chỉ thấy người thanh niên cách đó không xa, nhìn đống đổ nát trước mắt, không ngừng vò đầu:
- Cái này... Ta tính là được tán thành không?
Tán thành?
Tán thành em gái ngươi ấy!
Mọi người nước mắt chảy ra ào ào.
Ngươi đập nát bức tượng người ta, hủy đi từ đường, còn bảo người ta tán thành thế nào?
Mọi người phát điên, thật ra Trương Huyền cũng suy sụp.
Thừa nhận thì thừa nhận, không thừa nhận thì không thừa nhận, bức tượng lớn như vậy đổ xuống là có ý gì?
Có thể bảo đảm nghìn năm không hỏng, bức tượng này cho dù cứng rắn kém hơn so với tảng đá, cũng không khác biệt lắm. Không ngăn cản, thật sự bị đập ở trên đầu, cho dù thân thể hắn có phòng ngự vô địch, cũng sợ rằng sẽ phải bị trọng thương.
- Nhất định là lão đầu trả thù...
Vẻ mặt hắn đầy bất đắc dĩ.
Trước đó Khổng sư muốn thu làm đệ tử, hắn không đáp ứng. Hiện tại nhất định là cố ý trả thù. Nếu không, bức tượng lớn như vậy, làm sao có thể đột nhiên đổ xuống?
Ngay cả Phong Sư điện cũng lại sụp đổ?
Cái này thì hay rồi. Muốn giải thích cũng giải thích không được...
- Chuyện ngày hôm nay, ai cũng không cho phép nói ra!
Buồn bực một lát, Tô sư nhìn quanh một vòng, căn dặn một câu.
Bức tượng của Khổng sư vỡ nát, Phong Sư điện sụp đổ, giống như phần mộ tổ tiên bị người ta đào lên vậy... Một khi truyền đi, người khác nhất định sẽ cười đến rụng răng. Uy tín của Danh Sư Đường bọn họ cũng còn không tồn tại nữa.
Duy nhất có thể làm chính là hạ lệnh phong khẩu.
May là, ở đây tổng cộng cũng chỉ còn lại mấy vị. Lại thêm mỗi người đều có thân phận. Nói vậy cũng sẽ không để chuyện mất mặt như vậy, truyền ra ngoài.
- Vâng!
Mọi người liền vội vàng gật đầu.
- Được rồi. Không được tán thành cũng không có gì. Hai vị thành danh sư, ta liền giới thiệu với các ngươi một chút về trách nhiệm và nghĩa vụ của danh sư!
Biết thảo luận chuyện này, là tự tìm không vui, Khương đường chủ nhìn lại.
- Sư giả, sở dĩ truyền đạo dạy nghề giải thích nghi hoặc đều có! Làm danh sư, càng phải như vậy. Trước đây Khổng sư thành lập Danh Sư Đường, mục đích quy phạm nghề nghiệp, chỉ có một. Đó chính là... Người người như rồng!
- Người người như rồng?
Mạc Hoằng Nhất, Trương Huyền đều nhíu mày.
- Không sai, các vị được thế giới bây giờ thấy, yên tĩnh không sóng gió, các loại chức nghiệp huy hoàng chói mắt. Trên thực tế không phải như vậy.
Sắc mặt Khương đường chủ nghiêm trọng:
- Ở thời đại Khổng sư, nhân loại cũng không phải là bá chủ duy nhất của toàn bộ đại lục. Trong đó còn có một chủng tộc cường đại khác... Dị linh tộc!
- Dị linh tộc?
- Ừ, đây là một chủng tộc đặc biệt lợi hại, vừa sinh ra lại mang theo lực lượng vượt qua chí tôn, vô cùng cường đại! Mà nhân loại khi đó, một khi bị bắt, cũng chỉ có thể làm nước phụ thuộc, bị nó nô dịch!
Khương đường chủ chậm rãi nói:
- Khổng sư dẫn dắt nhân loại cuối cùng trấn áp hắn. Vì có thể để cho nhân loại trở nên càng cường đại hơn, mới sáng lập ra Danh Sư Đường, truyền dạy không phân biệt, truyền thừa thiên hạ, mục đích chính là khiến cho chúng ta, trở nên càng thêm lợi hại, có đầy đủ lực lượng tự bảo vệ mình.
- Điều này...
Trương Huyền đầy chấn động kinh ngạc.
Tuy rằng thu thập không ít sách, nhưng những bí mật dính dáng đến thượng cổ, không có một quyển nào ghi chép, cũng chưa từng nghe qua.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ, trên thế giới còn có chủng tộc cường đại như vậy, vừa sinh ra lại nắm giữ lực lượng ngoài Chí Tôn.
- Các ngươi biết, vì sao độc sư bị người phỉ nhổ, không được chức nghiệp cửu lưu tán thành hay không?
Khương đường chủ tiếp tục nhìn qua.
Hai người lắc đầu.
- Tình huống bình thường, độc sư tuy rằng giết người ở trong vô hình, khiến người ta khủng khiếp, trên thực tế cũng có ích lợi rất lớn, không thể chỉ một mực phủ định. Nhưng độc sư lại bị vô số chức nghiệp chán ghét... Không phải là khiếp sợ, lo lắng về bọn họ. Mà là ở thời đại kia, bọn họ từng đầu nhập vào dị linh tộc, nối giáo cho giặc, tàn hại nhân loại ruột thịt!
Khương đường chủ nói.
Hai người hiểu được.
Trước đó Trương Huyền cũng cảm thấy kỳ quái. Độc sư tuy rằng khủng khiếp, nhưng cũng không phải là gặp người lại hạ độc, không cần thiết đề phòng như vậy, đuổi bọn họ ra khỏi vương thành, gửi thân nơi Hồng Liên sơn mạch!
Nghe được vậy, hắn mới biết, là rất nhiều chức nghiệp chưa từng tha thứ đối với chuyện của bọn họ trước kia,.
Lâu ngày, thù hận tuy rằng quên, nhưng thói quen lại không đổi được, trở thành cục diện hôm nay.
Độc sư, ở trong phạm chức nghiệp vi bình thường, thật giống như chuột chạy qua đường. Tuy rằng không ai nguyện ý chủ động đắc tội, nhưng cũng không có danh tiếng gì tốt.
- Được rồi. Các ngươi mới là danh sư nhị tinh, hơn nữa việc này qua cũng lâu. Dị linh tộc sớm đã biến mất ở dòng sông dài lịch sử, không cần thiết rầu rĩ nữa!
Khương đường chủ mỉm cười, không tiếp tục dây dưa ở trên đề tài này:
- Mặc dù không có nguy cơ dị linh tộc, nhưng danh sư truyền thừa giữ lại, chỉ cần trở thành một trong những thành viên, lại phải làm được bổn phận của lão sư, nghiêm khắc tuân thủ quy định, dùng sách giáo dục người!
- Giáo hóa thiên hạ, người trong thiên hạ mới cho danh sư địa vị thân phận cao cao tại thượng, mà không phải trở thành danh sư, mới có thân phận và địa vị cao cao tại thượng!
Sắc mặt Khương đường chủ nghiêm túc:
- Nếu như sau này để cho ta biết được, hai người các ngươi có ai làm xằng làm bậy, không để ý tới quy định, cho dù không cần ta ra tay, Danh Sư Đường khác cũng sẽ tự động thanh lý, trục xuất người đó!
- Vâng!
Gai người Trương Huyền đồng thời gật đầu.
- Nhớ kỹ, trở thành danh sư, cũng không phải một loại vinh dự và địa vị, mà là một loại trách nhiệm và nghĩa vụ. Chỉ có để học sinh ở trong lòng, thật sự giáo dục dạy người, truyền giáo thiên hạ, mới có thể thực sự trở thành lão sư tốt, được vạn nước dương danh!
Giao phó xong, lúc này Khương đường chủ mới khoát tay áo:
- Được rồi, nên nói đều nói rồi. Đi tới đại sảnh, vừa vặn cũng giới thiệu cho các ngươi một chút về Tô sư, Lăng sư!
- Được!
Mọi người lên tiếng, đi về phía phòng tiếp khách của Danh Sư Đường.
Bọn họ rời khỏi, ai cũng không có chú ý, trên vô số bài vị, bức tượng của Khổng sư, chậm rãi xuất hiện từng khí tức đặc biệt rất nhỏ, hội tụ lại, hình thành một dòng nước lũ cực lớn.
Bởi vì không có người tiếp nhận, thời gian không lâu chậm rãi tiêu tan, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận