Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thi đấu bắt đầu

Từ trước đến nay, bất kể xử lý chuyện gì thì hắn đều dùng tới thư viện hoặc là Minh Lý Chi Nhãn. Lần này là căn cứ từ tri thức mà mình học được trong đầu, cùng nhắc nhở lĩnh ngộ quy tắc ở trên trụ đá để tiến hành đánh cờ.
Vốn hắn cho rằng, người khác cũng hạ được sáu quân xuống, bản thân hắn cũng sẽ không quá kém, không nghĩ tới. . . Vừa mới quân cờ thứ hai muốn hạ xuống cũng không được, chẳng lẽ. . . Lần này chơi lớn rồi, sẽ bị đào thải?
Ngộ tính không đến mức kém như vậy chứ?
Trương Huyền khóc không ra nước mắt.
Liên tục qua ba cửa ải cũng rất thuận lợi, không nghĩ tới lại thua ở nơi này.
Da mặt Hồng sư cũng run rẩy.
Quân thứ hai cũng không hạ được, lần này. . . Phải làm thế nào cho vẹn toàn đây? Cũng không thể nói, Trương sư thiên phú dị bẩm, chỉ cần hạ một quân cờ cũng coi như qua ải đó chứ?
Sớm biết như vậy cần gì phải ngăn, cứ để hắn là người thứ nhất hạ cờ chẳng phải đã xong rồi sao?
Hiện tại thì tốt rồi, người ta muốn là người thứ nhất lên trên. Thế nhưng bản thân không cho phép, vạn nhất bởi vậy người ta giận chó đánh mèo, nhất định hắn sẽ không chịu nổi….
Rốt cuộc là chuyện gì đây chứ? Hắn đường đường là Danh sư ngũ tinh, người chủ trì phụ trách khảo hạch, một lần thi đấu tuyển chọn cũng đã làm cho hắn nơm nớp lo sợ, uất ức như thế cũng là lần đầu tiên a.
- Quân thứ hai không hạ xuống được, đã nói rõ. . . Không có thông qua! Được rồi, thi đấu tuyển chọn đã kết thúc, chúng ta tiến hành thi đấu...
Cắn răng, Hồng sư mở miệng, đang muốn nói tiếp thì chỉ thấy khôi lỗi ở phía đối diện Trương Huyền có động tác, đột nhiên đẩy bàn cờ trong tay một cái, sau đó đứng lên, thanh âm vang vọng bốn phương.
- Ta thua!
- Thua?
- Có ý gì?
- Trương sư. . . Hạ Thiên Tinh cờ, thắng khôi lỗi này, khiến cho hắn cam tình nguyện nhận thua sao?
- Không phải quy tắc của Thiên Tinh cờ rất khó lĩnh ngộ hay sao? Nhìn một hồi, không chỉ lĩnh ngộ mà còn đánh thắng khôi lỗi?
Tất cả mọi người đều sững sờ, cảm thấy sắp phát điên rồi.
Bọn họ còn tưởng rằng Trương sư không thể hạ xuống quân thứ hai, là không hiểu quy tắc, không có qua ải. Thế nhưng dù có nằm mơ cũng không có nghĩ đến, một quân đã khiến cho khôi lỗi ở phía đối diện đẩy cờ nhận thua. . .
Đây cũng không phải là đơn giản như là lĩnh ngộ quy tắc, mà là. . . Biến thành cao thủ trong cao thủ, khiến cho người ta phải nhìn lên.
- Thật hay giả vậy?
Đám người La Tuyền, Tống Siêu cũng đều mở to hai mắt ra nhìn.
Bọn họ đã tự mình trải qua khảo hạch, biết rõ độ khó của Thiên Tinh cờ này. Có thể vượt qua được sáu quân đã coi như rất là lợi hại, ngộ tính tuyệt đỉnh rồi. Thế nhưng tên trước mắt này còn làm tốt hơn, chỉ một quân hạ xuống đã đánh cho khôi lỗi tan tác. . .
Làm như vậy thực sự không để cho người khác còn đường sống ah!
Không giống như vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, thân thể Hồng sư lần nữa nhoáng một cái.
Mỗi lần đều làm chuyện khiến cho người ta kinh ngạc, chờ hắn tuyên bố thì thoáng cái đã nghịch chuyển. . .
Có cần ác như vậy hay không?
Trải qua mấy lần, không phải chỉ riêng chuện đau lòng vì bảo bối, càng quan trọng hơn là bệnh tim bộc phát, chết ở chỗ này. . .
Mọi người ngây người, kinh ngạc, cắn răng, nhếch miệng, run rẩy, đá chân, lăn lộn. . . Các loại biểu lộ cần cái gì có cái đó. Mà Trương Huyền xem như là người trong cuộc lại cũng trợn mắt hốc mồm.
Lần này không dùng thư viện, không dùng Minh Lý Chi Nhãn, chỉ là lý giải của bản thân. Việc có thể qua ải hay không, hắn cũng không quá có lòng tin.
Chính bởi vì như thế, khi nhìn thấy quân thứ hai không hạ xuống được, trong lòng hắn cũng lộp bộp một chút, có chút nóng nảy.
Thế nhưng. . . Dù hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến, chẳng những qua ải mà còn ở khiến cho cỗ khôi lỗi này chủ động nhận thua. . .
Hắn đang định nói với khôi lỗi trước mắt một chút thì chỉ thấy lão giả khẽ khom người, một thanh âm vang lên ở trong đầu hắn:
- Tuy chỉ hạ một con, thế nhưng lại phá hỏng toàn bộ sinh lộ, tử lộ và con đường, đường lui phía trước. Ta không có cách nào phá giải. Thiên Tinh cờ, rốt cục. . . Đã có truyền nhân!
Ngay sau đó hắn đã cảm thấy có một cỗ ý niệm chui thẳng vào trong đầu.
Ầm ầm!
Vô số tri thức về ván cờ nương theo ý niệm mà trở thành kiến thức của hắn.
- Linh hồn truyền thừa?
Con mắt trợn tròn.
Để cho một cỗ khôi lỗi tiến hành linh hồn truyền thừa. Rốt cuộc thực lực người sáng tạo ra khôi lỗi đã mạnh tới bao nhiêu?
Ngay khi hắn còn đang nghi hoặc, còn chưa kịp nhìn kỹ nội dung mình lấy được thì đã thấy khôi lỗi trước mắt giống như mất đi lực lượng, nương theo tri thức truyền lại xong. Bên ngoài thân thể khôi lỗi lập tức xuất hiện vô số vết nứt.
- Nguy rồi.
Con ngươi co rụt lại, Trương Huyền vội vàng đưa tay ngăn cản.
Thông qua tin tức truyền đến, hắn cũng biết ý nghĩa tồn tại cỉa thứ này. Chính là mang Thiên Tinh cờ truyền thừa xuống dươi,s giờ phút này truyền thừa đã hoàn tất, tàn niệm lưu tại trong đó cũng biến mất, không có cách nào duy trì vận chuyển. Cho nên đương nhiên cũng sẽ tán loạn.
Chỉ là. . .
Ngươi tán loạn thì tán loạn, không đợi tới lúc ta khảo hạch xong, người khác không chú ý hay sao? Lại đi hỏng lúc này. . . Ta nên giải thích như thế nào đây?
Bàn tay đi tới trước mặt lão giả, chân khí trong cơ thể chợt tràn vào trong cơ thể đối phương, giống như muốn giữ lại, ai ngờ. Không có thi triển chân khí còn tốt, chân khí vừa đụng vào đối phương một cái.
Oành một tiếng, khôi lỗi trực tiếp nổ tung, biến thành bột phấn.
Bàn cờ, đình nhỏ ở cách đó không xa cũng giống như không có lực lượng duy trì, sụp đổ. Lập tức biến thành một đống phế tích.
- Ta...
Trương Huyền phát điên.
Ta thật sự có ý tốt, muốn duy trì khôi lỗi này một đoạn thời gian, ai lại nghĩ tới. . . Sẽ xuất hiện loại tình huống này!
Kỳ thật, suy nghĩ kỹ một chút cũng giật mình, khôi lỗi dựa vào một cỗ ý niệm để duy trì, mà cỗ ý niệm này lại sử dụng thủ đoạn Vu hồn. Nếu không cũng không có khả năng tuỳ tiện dùng linh hồn truyền lại tri thức. . .
Đối với Vu hồn, Thiên Đạo chân khí của hắn là khắc tinh lớn nhất. Vốn là chỉ là vỡ vụn bình thường, thế nhưng một khi tiếp xúc với chân khí của hắn đã biến thành nổ tung. . .
Quay đầu nhìn lại chung quanh, chỉ thấy mọi người trợn trừng mắt nhìn qua, mỗi một con mắt đều giống như đang nhìn quái vật vậy.
- Thấy không, lại nổ!
- Ta đã nói sẽ hỏng mà, ngươi còn không tin...
- Khôi lỗi cũng đã nhận thua mà Trương sư lại còn không buông tha, cứ thế đánh nó nổ. . . Quá phận, quá quá đáng!
- Đúng vậy a. Nếu không làm như vậy thì làm sao có thể giữ vững thanh danh cuồng ma phá hoại của hắn cơ chứ?
. . .
Mọi người thấp giọng nói.
Còn tưởng rằng đánh cờ xong là có thể may mắn thoát khỏi, không nghĩ lại giống như ba cửa trước. Dù bảo bối có lợi hại hơn nữa, một khi rơi vào trong tay Trương sư đều chỉ có một kết cục. . . Đó chính là xong đời!
Ngoan cố. . . Thì ta cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho ngươi xong đời. . .
- ...
Nghe những nghị luận này vào trong tai, Trương Huyền muốn thổ huyết.
Ta thực sự không phải cố ý, vừa rồi quả thực có ý tốt muốn cứu hắn. . .
Ba cửa trước việc sau tiếp nối việc trước, ta không được chọn, hiện tại. . . Thực sự ta chỉ muốn làm người tốt mà thôi!
- Lại làm hỏng rồi sao?
Đám người Khang đường chủ nhìn nhau, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, lúc trước khi Vạn Quốc thành tuyển chọn cũng không có dùng bảo bảo. . . Nếu không, Danh sư đường bọn họ sẽ trở nên một nghèo hai trắng.
- Thiên Tinh cờ của ta...
Trước mắt tối sầm lại, bờ môi Hồng sư run rẩy.
Hắn gom góp tích luỹ không biết bao nhiêu năm mới lấy được những bảo bối như Quỷ Vực huyễn thành, tộc nhân Dị Linh tộc, Đào Hà Chi Thư, Thiên Tinh cờ. . . Kết quả, nghiên cứu qua một lần, lại bị vị Trương sư này diệt thết, làm cho hắn trở lại tình trạng như trước kia.
Trái tim giống như bị đao đâm vậy, đổ máu ào ào.
Chỉ là, người khác cũng không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng hắn cách đó khá gần, nhãn lực lại tốt, cho nên nhìn thấy rất rõ ràng.
Là bản thân Khôi lỗi vỡ vụn, Trương sư muốn cứu, kết quả. . . Lại phản tác dụng, hỗ trợ làm nổ mà thôi.
Nhưng dù cho như thế thì cũng là khôi lỗi nhận thua đối phương thì mới đưa đến kết quả này. . .
Sớm biết có thể như vậy thì còn thi đấu tuyển chọn cái rắm, còn không bằng trực tiếp khiêu chiến là được rồi!
Xoắn xuýt một hồi, hắn thở ra một hơi, cưỡng ép nhịn xuống.
Hiện tại chỉ có thể đi tới Hồng Viễn đế quốc tìm Mạc đường chủ để nói một chút. Nhìn xem có thể kiếm một chút bồi thường hay không, nếu không. . . Hắn thật sự muốn khóc cũng không khóc ra được.
- Trương sư hạ một quân cờ đã khiến cho khôi lỗi nhận thua, điều này đã nói rõ đối phương đã hiểu rõ quy tắc Thiên Tinh cờ hoàn chỉnh, điểm ấy mọi người có dị nghị gì không?
Nhịn xuống uất ức, hắn nhìn quanh một vòng.
- Ừm! Mọi người gật đầu.
Mặc dù cảm thấy tên trên đài này đã không thẹn với cái tên cuồng ma phá hoại. Thế nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, thật sự là hắn có bản lĩnh và thủ đoạn khiến cho người thường khó mà với tới được.
- Trương sư là người cuối cùng. Hắn đã thông qua cũng đồng nghĩa với việc thi đấu tuyển chọn kết thúc. Bây giờ sắc trời đã không còn sớm, lại không có khảo thí gì nữa. Cho nên trực tiếp tiến hành thi đấu!
Hồng sư nói tiếp.
Bốn cửa ải thi đấu tuyển chọn đã kết thúc, cũng nên tiến hành đối chiến.
- Thi đấu, quy củ rất đơn giản, đó chính là rút thăm để quyết định trình tự. Người bị rút trúng, song song quyết đấu. Có thể luận võ, cũng có thể đối chiến rất nhiều năng lực của Danh sư, tỷ như: Tâm cảnh khắc độ, dạy dỗ làm người, lý giải về tu vi, chỉ điểm lỗ hổng, thiếu hụt….
- Chiến thắng thì tấn cấp, thất bại sẽ bị đào thải, mãi đến khi chọn ra mười hạng đầu mới thôi!
Hồng sư nhìn quanh một vòng, nói:
- Còn có ai không hiểu không?
- Không!
Mọi người vội vàng gật đầu.
Lần này so với tỷ thí Danh sư bình thường, không có khác biệt quá nhiều, quy tắc rất là đơn giản.
- Vậy thì tốt, hiện tại trải qua tuyển chọm chỉ còn lại 27 người, tỷ thí vòng thứ nhất sẽ còn lại 16 người tấn cấp. Như vậy mới công bằng nhất, nói cách khác. . . Đối chiến bòng thứ nhất này sẽ có năm người sẽ trực tiếp tấn cấp, không cần tỷ thí!
Hồng sư nói.
Đấu vòng loại, nếu muốn công bằng thì cũng có phương pháp tranh tài riêng. Mặc kệ người dự thi có bao nhiêu người, đánh vòng thứ nhất cũng phải bảo đảm là 2, 4, 8, 16, 32. . . Cũng chính là bội số như vậy.
Chỉ có dạng quyết đấu này thì mới có thể bảo đảm đi đến cuối cùng chỉ có hai người tranh đoạt vị trí thứ nhất mà thôi.
- Tốt, bắt đầu rút thăm!
Giới thiệu quy tắc xong, bàn tay lớn của Hồng sư vẫy một cái, một người phía dưới mang đồ vật vừa mới chuẩn bị xong đưa tới. Mà hai mươi bảy người còn lại nhao nhao tiến lên rút thăm.
Trương Huyền cũng đi theo, rất nhanh đã rút được một cái.
Nhìn thoáng qua nội dung phía trên, hắn lắc đầu.
Xem ra vận khí của hắn cũng không tốt, năm danh ngạch luân không hắn cũng không rút được.
- Ta luân không...
Ngay lúc hắn đang cảm khái, chỉ thấy vẻ mặt Nhược Hoan công tử hưng phấn nhìn về phía hắn. Hắn tiếp nhận tờ thăm, quả nhiên thấy trên đó viết bốn chữ vòng một, luân không.
Mà hắn viết là đinh nhị.
- Tranh tài chia làm bốn khu vực Giáp, Ất, Bính, Đinh. Mỗi một khu vực chia làm nhất, nhị, tam, tư. Rút ra số thẻ tương đồng sẽ tiến hành thi đấu. Nếu như ở phía trên ghi chú chữ luân không thì trực tiếp đi vào vòng thập lục cường!
Thấy toàn bộ mọi người đã rút xong, Hồng sư nói.
- Hai người tiến hành so sánh, từ thứ tự cao thấp thi đấu lần trước mà quyết định nội dung tỉ thí. Nói cách khác. . . Lần trước thi đấu Danh sư, thế lực bài danh cao sẽ có tư cách ưu tiên lựa chọn sử dụng phương thức nào để tỷ thí. Đương nhiên, đối phương cũng có thể cự tuyệt. Chỉ có điều, chỉ có thể cự tuyệt một lần, lần thứ hai, chỉ có thể dựa theo yêu cầu của đối phương để tỷ thí!
Quy tắc này so với tỷ thí trước kia không có gì khác biệt, không cần giải thích quá nhiều thì mọi người cũng có thể hiểu rõ.
- Tốt, hiện tại bắt đầu tranh tài. Hai vị rút được Giáp nhất luân không, rút được Giáp nhị ký lên lôi đài số giáp!
Nói xong hắn vung tay lên, một mảnh sương mù cuối cùng trên sân khấu biến mất. Lộ ra bốn cái lôi đài không lớn. Phiía dưới phân biệt ghi chú bốn chữ lớn Giáp, Ất, Bính, Đinh.
Hai người thanh niên nắm trong tay tờ thăm, đồng thời đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận