Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3587. Mính Lai Hương




Trương Giáp cũng ngây người, lúc này mới hiểu được, trước đó thiếu gia nói tu luyện chậm, cũng không phải trang bức, mà là... thật như vậy nhanh!
Người khác tu luyện, các loại thí luyện, điều chỉnh khí huyết, học tập, bình chướng... Vị trước mắt này, giống như không có những này kia, không nhận lấy bất kỳ ràng buộc nào ảnh hưởng.
Tu luyện như uống nước, chỉ cần muốn là đột phá!
Đang cảm xúc vị trước mắt này mạnh mẽ, liền nghe đối phương nói:
- Tiểu Giáp, tới đánh ta một quyền!
Biết thiếu gia muốn thử xem tu vi vừa thăng cấp, Trương Giáp không chần chờ, tiến về phía trước một bước:
- Tốt!
Thiếu gia muốn kiểm tra tu vi, vừa vặn nó cũng muốn nhìn một chút, mình rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Đột phá Thiên Thần cảnh hơn một ngày, nó cũng không có nhàn rỗi, không ngừng rèn luyện pháp quyết thiếu gia cho, bù đắp vấn đề cùng thiếu hụt trước đó, mặc dù thời gian củng cố ngắn, nhưng tiến bộ lại có thể so với mười năm trước đó.
Hô!
Nắm đấm to lớn đón gió căng phồng, không khí mang theo âm bạo, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ xé rách.
Đồng tử của Tề Linh Nhi co rụt lại.
Một mực cho rằng tuy Lân Giáp Thú đột phá, nhưng thực lực hẳn sẽ
không quá mạnh, dù sao mới phá tan ràng buộc, nằm mộng cũng nghĩ
không ra, lực quyền cuồng bạo như vậy, phối hợp thêm phòng ngự vô địch, đừng nói Thiên Thần hạ phẩm, cho dù là Thiên Thần trung phẩm gặp phải, chỉ sợ cũng rất khó chống đỡ.
Loại thực lực này toàn lực ra tay, Trương thiếu chỉ là Thần Linh thượng phẩm đỉnh phong, làm sao ngăn cản?
Tràn đầy nghi hoặc nhìn sang, ngay sau đó nhìn thấy thanh niên trước mắt không tránh không né, năm ngón tay phất một cái.
Bành!
Trương Giáp bay ngược ra ngoài, sống lưng đâm vào trên một cây đại thụ, chặn ngang đụng gãy, thế đi không suy, lại va sụp một bức tường, lúc này mới dừng lại, thở hồng hộc.
- Thiếu gia...
Trương Giáp hoàn toàn phục.
Còn tưởng gần đây tu vi tiến bộ, cùng đối phương chênh lệch nhỏ đi, lúc này xem ra không những không nhỏ, còn càng lúc càng lớn!
- Loại thực lực này, đối mặt ba vị kia, có chắc chắn hay không?
Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Tề Linh Nhi.
Cùng Trương Giáp đối chiến, thứ nhất kiểm tra tu vi và lực lượng vừa mới tiến bộ, thứ hai cũng muốn từ trong miệng đối phương dò xét thực lực của ba người muốn trở thành thành chủ như thế nào.
- Thiên Thần hạ phẩm đỉnh phong gặp được, không phải là đối thủ, nhưng so sánh với Thiên Thần trung phẩm còn có chênh lệch nhất định, sợ là chưa hẳn có thể chống lại!
Chần chờ một chút, Tề Linh Nhi nói.
Dù sức chiến đấu của vị trước mắt này rất mạnh, Thiên Thần hạ phẩm đỉnh phong cũng không phải đối thủ, nhưng có thể ở Dạ Huy thành tranh đoạt lâu như vậy, không ai nhường ai, thực lực của ba người này, cho dù ở trong Thiên Thần trung phẩm cũng được cho khá cao!
Người mạnh như thế, làm sao có thể tuỳ tiện nhận thua, hơn nữa đối phương còn là người trẻ tuổi chưa đột phá Thiên Thần.
- Đi qua tìm bọn hắn đi!
Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ từ Thần Linh thượng phẩm sơ kỳ tiến bộ đến đỉnh phong, không có hi vọng có thể đánh bại ba người, có chút chênh lệch là rất bình thường, chỉ cần không kém quá nhiều, Minh Lý Chi Nhãn phối hợp thư viện, đánh bại đối phương không khó lắm.
- Bây giờ đi qua?
Không biết vị này tự tin đến từ chỗ đó, Tề Linh Nhi vẫn không nhịn được nói:
- Một khi khiêu chiến, chẳng khác nào đi vào hàng ngũ cạnh tranh, trước khi không có ra kết quả, khẳng định sẽ nhận lấy quấy rối liên tục, Trương thiếu xác định, không đột phá Thiên Thần lại nói? Lấy lực chiến đấu của ngươi, sau khi đột phá, lại cạnh tranh mà nói, sẽ dễ dàng rất nhiều...
Người khác đột phá Thiên Thần, không biết phải hao phí bao lâu, tận mắt thấy hắn tu luyện, biết hẳn là sẽ không quá lâu.
Đã như vậy, sao không đột phá lại nói, tranh sớm vài ngày làm gì?
- Hiện tại đi thôi!
Trương Huyền lắc đầu.
Hắn tu luyện công pháp hoàn toàn khác biệt những người khác, mặc dù biết phương hướng, nhưng pháp quyết còn chưa sáng tạo ra, cưỡng ép đột phá, khẳng định không làm được.
Chờ xảy ra vấn đề, còn không bằng hiện tại giải quyết.
- Cái kia... Chọn chiến vị nào trước?
Tề Linh Nhi phân tích nói:
- Tu vi của Mính Lai Hương thấp nhất, nhưng lại đáng sợ nhất, Lâm Tạ
và Ngọ Dương không kém nhiều, nhưng cẩn thận nói ra, tán tu vẫn là yếu chút ít, ý kiến của ta là... trước chiến Ngọ Dương, một khi thành công, chẳng khác nào thay thế hắn, có thể được một phần người ủng hộ.
Mà lần đầu tiên nếu bị thua, đối với tự tin sẽ có đả kích rất lớn!
Một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt.
Cạnh tranh thành chủ cũng giống như vậy.
Trận đầu chiến thắng, trong lòng có tự tin, còn lại tự nhiên sẽ càng dễ
hơn một ít, thua, đối với sĩ khí bên mình sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
- Đi khiêu chiến Mính Lai Hương!
Trầm tư một chút, Trương Huyền nói.
Tề Linh Nhi sửng sốt.
Mình nói nửa ngày đều là phí lời!
Không phải nói vị này đáng sợ nhất sao?
- Vì sao?
Tề Linh Nhi nhịn không được hỏi.
Trương Huyền nói:
- Nàng cách gần nhất, một đường đi qua, tiết kiệm thời gian!
Trước đó thời điểm đi tìm Tam Tu đạo nhân, đã hỏi thăm trụ sở của ba người này, biết Mính Lai Hương cách vị trí hiện tại của bọn họ gần nhất.
- ...
Tề Linh Nhi phát điên.
Cái này con mẹ nó là tư duy bình thường của nhân loại sao?
Bây giờ chúng ta là khiêu chiến vị trí thành chủ, thực lực đối phương mạnh như vậy, làm không cẩn thận sẽ thua... Ngươi không cân nhắc vấn đề thắng thua, lại cân nhắc xa gần...
Tổng sẽ không muốn một ngày khiêu chiến ba người chứ!
Khiêu chiến cùng cấp bậc thậm chí cao hơn, tình huống bình thường đều là trước thời hạn hẹn trước, điều chỉnh trạng thái, bị thương còn cần thời gian khôi phục...
Chẳng lẽ đều không cân nhắc những cái này? Không tính ở bên trong?
Lại khuyên mấy câu, phát hiện đối phương không quan tâm, Tề Linh Nhi đành phải bất đắc dĩ đi theo.
Sau nửa canh giờ, đi tới trước một phủ đệ.
Chính là vị trí Mính Lai Hương cư trú.
Trương Huyền nói:
- Đưa bái thiếp đi!
- Bái thiếp còn chưa làm... quy tắc khiêu chiến ở Dạ Huy thành, ta còn không có tìm hiểu...
Tề Linh Nhi nói.
Thấy vị trước mắt này lỗ mãng như vậy, nàng muốn khuyên can lại không làm được, chỉ có thể ở phía trên này làm văn chương, hi vọng đối phương có thể tỉnh táo một chút, không nên gấp gáp.
- Tôn Cường, ngươi tới đi!
Trương Huyền nhíu mày, quay đầu.
- Vâng!
Vẻ mặt Tôn Cường hưng phấn, hai bước đi vào trước cổng chính, âm thanh vang lên:
- Thiếu gia nhà chúng ta muốn tranh đoạt chức thành chủ, người trong viện lập tức đi ra tiếp nhận khiêu chiến, nếu không coi như các ngươi thua...
- ...
Tề Linh Nhi ngẩn ngơ.
Ngươi đây là khiêu chiến?
Khiêu khích còn được...
Vốn chỉ là tranh đoạt thành chủ, không dính dáng thù hận, coi như thua, nhiều nhất bị thương nhẹ, điểm đến là dừng, lần này được rồi, đã đánh tới trên mặt, không tàn nhẫn phản kích mà nói, Mính Lai Hương còn có tư cách gì đi cạnh tranh chức thành chủ?
- Làm càn! Người nào ở bên ngoài hô to gọi nhỏ!
Quả nhiên, âm thanh của Tôn Cường vừa vang lên, cả viện nhất thời vỡ
tổ, bốn phía vô số phủ đệ cũng mở cửa, muốn nhìn một chút, đến cùng là tên thần kinh nào dám lớn lối như vậy.
Ba đại cao thủ tranh đoạt thành chủ, tuy tu vi của Mính Lai Hương thấp nhất, lại một mực chiếm cứ thượng phong.
Đối mặt loại cường giả này, lại dám vô lễ như thế...
Thật không biết nghĩ cái gì.
Tôn Cường ngẩng đầu ưỡn ngực, cười nói:
- Muốn làm thành chủ thì đi ra tiếp nhận khiêu chiến, nếu không thì nhận thua, bớt ở chỗ này phí lời, thiếu gia nhà chúng ta không rảnh dài dòng!
- Lớn mật... Dám khiêu khích tiểu thư nhà chúng ta như vậy...
Người ở bên trong gọi ầm ĩ còn chưa kết thúc, thanh âm một cô gái nhàn nhạt vang lên:
- Muốn khiêu chiến, vậy thì vào đi!
Kẹt kẹt!
Âm thanh kết thúc, cửa sân mở ra.
Trương Huyền khẽ mỉm cười, cùng đám người Tôn Cường đi vào.
Tiểu viện rất rộng lớn, bên trong đứng một nữ tử vóc người cao gầy, dung mạo không bằng Tề Linh Nhi, thoạt nhìn có chút uy vũ, khung xương thô to, chỉ nhìn dáng người đơn thuần mà nói, không giống nữ tử, ngược lại giống như một nam nhân.
- Ngươi muốn làm thành chủ?
Nhìn về phía Trương Huyền, nữ tử cười nhạo:
- Tiểu đệ đệ, cái tuổi này và tu vi của ngươi, vẫn là về nhà dỗ vợ ngủ đi, cạnh tranh thành chủ... Ta sợ sẽ mất mạng!
- Không nhọc ngươi bận tâm...
Trương Huyền cười nhạt một tiếng, nhìn qua:
- Mọi người đều cạnh tranh thành chủ, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng!
Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, so với ta, cuối cùng nhận thua.
Thứ hai, ta đưa ngươi một viên Mỹ Dung đan, không chiến đấu, trực tiếp nhận thua!
Mính Lai Hương sững sờ:
- Mỹ Dung đan? Mỹ Dung đan ở Dạ Minh thành, là ngươi luyện chế?
Tuy thời gian Mỹ Dung đan xuất hiện không dài, danh khí lại cực lớn, thời gian nháy mắt đã truyền không biết bao xa, chỉ cần là nữ tử, không một người không động lòng.
Mính Lai Hương cũng không ngoại lệ.
Nàng trời sinh khung xương lớn, dáng người có chút giống nam sĩ, nguyên nhân chính là như vậy, qua nhiều năm, các bằng hữu đều song túc song phi, mà nàng chỉ có thể yên lặng tu luyện.
Bất quá cũng bởi vậy thành cao thủ, nắm giữ vốn liếng cạnh tranh thành chủ.
Nghe nói Dạ Minh thành có Mỹ Dung đan, hiệu quả rất tốt, nàng có ý định chuyên môn đi qua mua sắm, chỉ bất quá nghe nói chỉ có hai mươi viên, hơn nữa đã bán hết, mới kiềm chế lại tâm tư.
Không nghĩ tới biết tin tức không lâu, người này liền đến khiêu chiến.
- Không sai!
Trương Huyền gật đầu:
- Đúng là ta luyện chế, vị này là Tề Linh Nhi, đan dược ở Dạ Minh thành, đều do nàng bán ra!
- Tề Linh Nhi?
Mính Lai Hương nhìn sang, quả nhiên phát hiện một nữ hài thoạt nhìn có chút vũ mị, mặt xấu hổ đứng ở sau lưng đám người.
Chính là Tề Linh Nhi.
Người cầm lái chợ đen ở Dạ Minh thành, dù không có thấy tận mắt, nhưng dung mạo vẫn nghe người khác nói qua, có thể liếc mắt nhận ra.
- Xin ra mắt tiền bối...
Tề Linh Nhi xấu hổ cười một tiếng, tiến về phía trước một bước.
- Ừm!
Cũng không nhiều lời, Mính Lai Hương quay đầu nhìn về phía Trương Huyền:
- Mỹ Dung đan của ngươi, trừ có thể để cho dung mạo trở nên mỹ lệ, có thể thay đổi khung xương một chút hay không?
Dung mạo của nàng không tính quá xấu, chủ yếu là khung xương, giống như nam nhân a.
- Khung xương rất khó thay đổi...
Trương Huyền lắc đầu.
Dung mạo là làn da, cơ bắp, Thiên Đạo chân khí có thể rèn luyện, thay đổi khung xương, đã dính dáng đến y thuật, hoàn toàn là hai khái niệm khác biệt.
- Khó mà thay đổi, đối với ta lực hấp dẫn liền không có lớn như vậy...
Động thủ đi, để ta nhìn một chút, có thể luyện chế Mỹ Dung đan, lại
dám quang minh chính đại tới cướp đoạt chức thành chủ, đến cùng có loại thực lực gì!
Mính Lai Hương khẽ mỉm cười, trong ánh mắt mang theo nghiêm nghị
và lạnh lùng.
Dám không chút kiêng kỵ tới khiêu chiến như thế, nàng biết tuyệt không phải mặt ngoài đơn giản như vậy.
- Tốt!
Trương Huyền gật đầu, cổ tay khẽ đảo, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Chính là trước đó Dạ Minh thành thành chủ Ngô Phương Thanh đưa tặng, trên đường đã luyện hóa, triệt để thành bảo vật của hắn.
Hết chương 3587.

Bạn cần đăng nhập để bình luận