Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Không ra được

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

– Các ngươi đi theo ta sẽ biết…
Nhìn ra mọi người nghi hoặc, Kê Nham cười khổ nói.
Đi theo sau lưng, ở trong sương mù đi một lát, đi vào một gian phòng.
Chung quanh hiện đầy phong ấn cùng cạm bẫy, đều đạt đến cấp bảy đỉnh phong,
tựa hồ coi như là cường giả như Thiên Diệp Vương, lâm vào trong đó, cũng sẽ bị
xoắn giết.
Thấy một màn như vậy, Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Xem ra tuy bị vây ở chỗ này, nhưng Thiên Diệp Vương rõ ràng chiếm được ưu thế
thật lớn, đám người lão Viện trưởng không cách nào chống chọi, chỉ có thể giấu
ở chỗ này bảo vệ tính mạng, những trận pháp cùng cạm bẫy kia, có lẽ cũng là vì
phòng ngừa đánh lén.
Đẩy cửa đi vào, gian phòng chỉ có hơn mười mét vuông, hẹp hòi không nói, còn
không có cửa sổ, chỉ có một viên Dạ Minh Châu chiếu rọi bốn phía, lộ ra có
chút lờ mờ.
Bên tường, có một người dựa vào, hai chân đã biến mất, cánh tay cũng đứt gãy
một cái, bất quá chứng kiến mọi người đi tới, lập tức bay lên, trong mắt tràn
đầy không thể tin được.
– Kê Viện trưởng, những người này là…
Trong Phong Thánh Các tổng cộng chỉ có mấy người bọn hắn, đột nhiên nhìn thấy
nhân loại, trong lòng kích động có thể nghĩ.
– Đàm Viện trưởng, là đám người Ngô sư của Thanh Nguyên đế quốc, tìm đến nơi
này…
Kê Nham giải thích một câu.
– Đàm Viện trưởng? Ngươi là Phó viện trưởng Đàm Thanh?
Trương Huyền sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới một người.
Hồng Viễn Danh Sư Học Viện, tổng cộng bốn vị Phó viện trưởng, Mộ Nhân Hư, Kê
Nham, Đàm Thanh, đúng là ba cái trong đó.
– Là ta…
Đàm Thanh nhẹ gật đầu, nghi hoặc nhìn về phía Kê Nham cách đó không xa:
– Mấy vị Danh Sư này, không biết xưng hô như thế nào?
– Cái này… Ta cũng là vừa mới gặp được bọn hắn bị Thiên Diệp Vương đuổi giết,
sau đó cứu ra, còn chưa kịp hỏi thăm tính danh…
Kê Nham nói.
Vừa rồi tình cảnh nguy cơ, không kịp nói tỉ mỉ, hắn chỉ nhận thức Ngô sư, ba
vị khác còn không quá quen thuộc.
– Vị này là Hồng Viễn Học Viện tân nhiệm Viện trưởng Trương Huyền Trương sư,
vị này là Lạc Nhược Hi Lạc sư, vị kia là Thanh Nguyên đế quốc Trận Pháp Sư
Công Hội Hội trưởng, Hàn Tự Hàn Hội trưởng!
Ngô sư giới thiệu một chút.
– Tân nhiệm Viện trưởng?
Nghe được giới thiệu, hai người đồng loạt nhìn qua, lông mày đồng thời nhăn
lại.
Coi như bọn hắn bởi vì tình huống nguy cấp, không kịp xin Tổng bộ, đi thẳng
tới nơi đây, Hồng Viễn Danh Sư Học Viện cũng là một trong tứ đại Học Viện… Làm
sao để cho một tiểu gia hỏa chỉ có Tòng Thánh, hơn nữa trẻ tuổi như vậy làm
Viện trưởng?
Nói giỡn a!
– Tuy Trương viện trưởng trẻ tuổi, thực lực lại không giống bình thường, sở dĩ
chúng ta có thể tìm tới nơi này, may mắn mà có hắn xuất thủ!
Thấy biểu lộ của hai người, biết rõ bọn hắn nghĩ gì, Mộc sư vội vàng giải
thích.
Nói thật, tuổi của Trương Huyền thật sự là quá nhỏ, coi như ban đầu là hắn,
đột nhiên nhìn thấy cũng sinh ra hoài nghi, huống chi hai vị trước mắt.
– Cũng đúng, có thể đi tới nơi này, làm sao sẽ đơn giản!
Nghe được Ngô sư nói, hai người sửng sốt một chút, sau đó giật mình.
Bọn hắn tự mình trải qua Khâu Ngô Cung tàn khốc, biết rõ trong đó nguy hiểm,
có thể theo lối vào, cứng rắn đi đến nơi đây, tất nhiên có thực lực vượt trội.
Huống chi Ngô sư còn tự mình mở miệng.
– Chương Dẫn Khâu Viện trưởng đâu?
Trương Huyền nhíu mày, nhìn lại.
Không phải nói lão Viện trưởng còn sống sao? Không phải nói chưa đủ ba người
sao? Sao không có ở nơi đây?
– Chương Viện trưởng…
Kê Nham cùng Đàm Thanh liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt ảm đạm xuống:
– Hắn đã chết…
– Chết? Kê Viện trưởng, vừa rồi không phải nói các ngươi chưa đủ ba người còn
sống sao? Hiện tại chỉ có hai cái…
Lần này nói chuyện chính là Hàn Hội trưởng, rất hiển nhiên vừa rồi Kê Viện
trưởng mà nói, hắn cũng đã hiểu.
Trước mắt tổng cộng hai cái, nếu như chỉ có hai người bọn họ, nói thẳng hai
cái liền xong việc, nhưng lại nói không đến ba người, tự nhiên có nguyên nhân.
Đường đường Danh Sư thất tinh, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện nói sai ở
trên loại sự tình này.
– Còn có một cái, đúng là Chương Dẫn Khâu, hắn nói là còn sống, nhưng cùng
chết không có gì khác nhau… Bất quá, không có ở nơi đây, chỉ có thể đợi đến
thời gian đặc biệt, mang bọn ngươi đi gặp!
Kê Nham giải thích nói.
– Còn sống, chết?
Mọi người nhìn nhau, tất cả đều không rõ ràng cho lắm, bất quá nhìn bộ dáng
của đối phương, không có ý định nói tỉ mỉ, liền không tiếp tục truy vấn.
Dừng lại một chút, Ngô sư nghi hoặc nhìn qua:
– Hai năm trước đến cùng xảy ra chuyện gì? Vì sao biết rõ nơi đây vô cùng nguy
hiểm, lại không báo cáo Tổng bộ?
Kỳ thật không chỉ hắn không hiểu, ngay cả Trương Huyền cũng cảm thấy không thể
tưởng tượng nổi.
Lão Viện trưởng ở Viện Trưởng Lăng lưu lại mộ chôn quần áo và di vật, khẳng
định biết được nơi đây nguy hiểm, không phải thực lực như hắn có thể chống
chọi, đã như vậy, nên báo cáo Danh Sư Đường cấp bậc cao hơn mới phải, vì sao
lựa chọn trầm mặc, dẫn theo nhiều Danh Sư của Học Viện tới đây như vậy, cuối
cùng… Tất cả đều có đi không về.
– Kỳ thật không phải là không muốn báo cáo Danh Sư Đường, mà là thời gian
không cho phép!
Kê Nham cười khổ lắc đầu:
– Ngô sư quen thuộc Chương Viện trưởng, biết rõ hắn sùng bái nhất chính là Ngô
Dương Tử tiền bối, sự tình thích nhất chính là dò xét cuộc đời cùng sự tích
của đối phương… trải qua nhiều mặt dò xét, lại để cho hắn phát hiện một ít
chuyện về di tích này, hơn nữa nhận được một ít tin tức hữu dụng. Ngay thời
điểm tính toán báo cáo Danh Sư Đường, không biết vì sao tin tức truyền đến
trong tai Dị Linh tộc, đồ vật bị lừa đi không nói, còn biết bí mật cấp độ càng
sâu…
– Về sau, được biết di tích sắp mở, chậm trễ không được, trong đêm liền triệu
tập chúng ta lại, lúc này mới đuổi theo đến!
Nghe xong giải thích, Ngô sư nhíu mày:
– Chương Dẫn Khâu có Ngọc Bài đưa tin cho Tổng bộ, chỉ cần đưa tin, có thể báo
cho tình huống, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian… Vì sao không làm?
Đưa tin, coi như nói rõ sự tình di tích này một lần, cũng không quá mười tức,
có thể suốt đêm gọi người, cấp tốc đuổi theo… Truyền cái tin tức, không khó
lắm a!
Vì sao nói thời gian không cho phép?
– Nếu như đoán không sai, tin tức hẳn không phải truyền tới trong tai Dị Linh
tộc, mà là… Bị lừa đi! Mà người lừa đảo này, có phải chính là Tổng bộ tới hay
không? Để các ngươi đối với Tổng bộ, cũng không yên tâm?
Trương Huyền hơi chút suy tư, đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó.
Nếu như không có kiêng kị, khẳng định đã sớm đưa tin rồi.
– Cái này… Trương sư quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, liếc liền nhìn ra vấn đề…
Nghe được lời của hắn, Kê Nham, Đàm Thanh đồng thời há miệng, nhịn không
được bội phục.
Từ lời nói đơn giản, liền đoán ra những thứ này, vị Trương sư trước mắt này,
quả nhiên có năng lực phân biệt kinh người, khó trách có thể trở thành Viện
trưởng, hoàn toàn chính xác không giống bình thường.
– Lừa gạt đi? Tổng bộ tới?
Ngô sư sững sờ, sau đó xiết chặt nắm đấm.
Hắn cũng là người thông minh, lập tức suy nghĩ minh bạch, đến cùng xảy ra
chuyện gì.
Chương Dẫn Khâu bị một vị “Danh Sư” giả từ Tổng bộ tới lừa gạt, đã có phòng
bị, không hiểu rõ lắm tình huống của Thanh Nguyên đế quốc Danh Sư Đường, tự
nhiên không dám tùy tiện đưa tin.
Khả năng kế hoạch là, nếu như có thể từ trong di tích đi ra, tự mình đi tới
một chuyến, kết quả… lại có đi không về.
– Là ai?
Ánh mắt nheo lại, Ngô sư nhìn qua.
Tất cả Danh Sư ở tổng bộ, hắn đều biết, rốt cuộc là ai?
– Hiện tại chúng ta đều bị vây ở chỗ này, ai cũng ra không được, nói ra cũng
không có bất kỳ ý nghĩa…
Kê Nham lắc đầu.
Mọi người không ra ngoài được, nói lại có ý nghĩa gì?
Đã như vậy, còn không bằng không nói, miễn sinh phiền não.
– Thật ra không được sao? Chẳng lẽ chúng ta một mực bị vây ở chỗ này?
Hàn Hội trưởng mở miệng.
– Ân, phong ấn phía ngoài, có vào không ra, chắc hẳn các ngươi đều đã nhìn ra,
hẳn là Khâu Ngô Cổ Thánh tự mình bố trí… Trừ khi nhận được hắn truyền thừa,
hiểu rõ phong ấn huyền bí, nếu không, không có khả năng rời đi!
Đàm Thanh cười khổ lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn lại:
– Đúng rồi, lúc trước chúng ta cùng đám người Thiên Diệp Vương dây dưa, không
cách nào thoát thân, đành phải trốn đến nơi này, các ngươi cùng nhau đi tới,
có lẽ phát hiện môn hộ đi thông Cổ Thánh truyền thừa a? Có nhận được truyền
thừa không?
– Cái này…
Nghe nói như thế, vẻ mặt đám người Ngô sư tràn đầy lúng túng.
Môn hộ là tiến vào, pho tượng Cổ Thánh cũng thấy, thậm chí khảo hạch cũng
thông qua được, nhưng cuối cùng truyền thừa lại không đạt được!
Chuyện tình quỷ dị như thế, nói ra, đoán chừng đối phương cũng rất khó tin
tưởng.
– Làm sao vậy? Chẳng lẽ… các ngươi không thấy dấu vết Chương Viện trưởng lưu
lại?
Thấy mọi người biểu lộ kỳ quái, Kê Nham nhịn không được hỏi.
Cái dấu hiệu kia rõ ràng như thế, có lẽ có thể đơn giản phát hiện a!
– Quả nhiên là các ngươi lưu lại, các ngươi đã biết rõ trong môn hộ có truyền
thừa, vì sao không vào xem?
Lần này đến phiên Hàn Hội trưởng kì quái.
Là bọn hắn lưu lại, tự nhiên tương đương với mở ra môn hộ, xác định phương vị,
đã như vậy, vì sao không đi vào? Thật muốn đi vào, Cổ Thánh xuất thủ, như vậy
Thiên Diệp Vương chưa hẳn có thể sống đến bây giờ rồi.
– Lúc ấy chúng ta tới trước môn hộ, hơn nữa kích hoạt mở ra… Thế nhưng mà vừa
xác nhận vị trí, còn không có đi vào dò xét, Thiên Diệp Vương liền đuổi theo.
Cổ Thánh truyền thừa, liên lụy quá lớn, vạn nhất thật bị đối phương đạt được,
vô cùng có khả năng để cho toàn bộ Nhân tộc bị tai hoạ… Chúng ta không dám
đánh bạc! Vì vậy, Viện trưởng ở trên mặt đất lặng lẽ lưu lại dấu vết, chạy đến
bên này. Thiên Diệp Vương trời sinh tính đa nghi, lại chứng kiến chín môn hộ,
liền không dám tiến vào dò xét, tiếp tục đuổi theo, cuối cùng tất cả đều đến
nơi này…
Kê Nham nói tình huống lúc đó một lần.
Tuy hắn nói hời hợt, nhưng mà, đám người Trương Huyền có thể phỏng đoán ra tàn
khốc.
Đám người Mộ Nhân Hư chết ở địa phương cách chín môn hộ không xa, thi thể cũng
không có người thu hồi, đủ thấy tình huống lúc đó nguy hiểm.
– Sau khi đi vào nơi đây, mọi người bị nhốt, lại tiến hành nhiều lần chém
giết, tuy Dị Linh tộc chỉ còn lại Thiên Diệp Vương, Danh Sư chúng ta đến đây,
cũng chết không sai biệt lắm… May mắn nơi đây địa hình phức tạp, mới có thể
kéo dài hơi tàn, nếu không, khẳng định đã sớm toàn quân bị diệt rồi…
Kê Nham thở dài.
– Thì ra là thế!
Mọi người gật đầu.
Thiên Diệp Vương cường đại, bọn hắn tự mình nhận thức qua, ngay cả Ngô sư cùng
Hàn Hội trưởng liên thủ cũng chống chọi không được, ngay lúc đó mọi người mới
chỉ có Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, tự nhiên càng không có biện pháp.
Có thể sống đến bây giờ, có thể nói đã rất không dễ dàng.
– Đúng rồi, các ngươi vẫn chưa trả lời chúng ta, đến cùng có được Khâu Ngô Cổ
Thánh truyền thừa hay không?
Giải thích xong, Kê Nham lần nữa nhìn lại, cái này liên lụy đến bọn hắn có thể
rời đi hay không, trong nội tâm muốn biết rõ ràng.
– Cái này… Khâu Ngô Cổ Thánh lưu lại ý niệm, bị Trương sư đả kích tán loạn,
không lưu lại truyền thừa!
Nghẹn lấy nửa ngày, Ngô sư đành phải mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận