Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Có người ra vẻ ngầu!

Dịch: My
Biên: Mựp
Bên trên thư tịch viết rất kỹ về sự tích và khuyết điểm của Mặc Dương đại sư này.
-Tên thật Dương Mặc, thẩm định viên tập sự. Nghề nghiệp: kẻ lừa đảo ở Lưu Chu vương quốc. Thường xưng là người thẩm định bảo vật để lừa tiền, lừa tình.
-Võ kỹ: Hoặc Âm Thuật tiểu thành, lời nói có thể mê hoặc tinh thần người khác, để họ tin tưởng vô điều kiện.
-Khuyết điểm: Một, bị vương thất vương quốc Lưu Chu truy nã. Hai, …
Trương Huyền dở khóc dở cười.
Gia hỏa này bày ra hình dáng cao nhân, thân mang khí chất. hắn cứ tưởng lợi hại thế nào, hóa ra là một kẻ lừa đảo!
Xem ra trong đám người đó không ít là do hắn lôi kéo. Chủ quán bán đồ đó khẳng định cũng là đồng bọn của gã, giúp gã nổi danh về giám bảo, từ đó lừa mọi người dùng giá cao để mua những đồ không có giá trị, từ đó kiếm được một khoản lớn.
-Có kẻ đi lừa gạt chắc chắn có người mắc lừa!
Biết đối phương là kẻ lừa đảo, Trương Huyền cũng không có ý định vạch trần.
Thứ nhất, hắn không có chứng cứ. Chuyện về thiên đạo thư viện hắn không thể nói ra! Thứ hai, những người bị lừa này đã không còn tỉnh táo. Nếu hắn cứ cố thuyết phục, không cẩn thận có thể làm bọn họ đồng thời tấn công lại mình.
Trương Huyền sẽ không làm những việc không có lợi cho mình!
-Được rồi! Tốt nhất là ta nên chọn đồ tốt để mua thôi!
Không thèm để ý đến “Mặc Dương đại sư” đang tiếp tục bày ra “phong thái cao nhân”, Trương Huyền chậm rãi đi dọc theo quầy hàng trưng bày bảo vật, vừa đi vừa sờ qua một lượt.
Chỉ cần là vật bị hắn đụng vào, trong đầu hắn sẽ xuất hiện một cuốn sách tương ứng. Mặc dù thư viện không đưa ra giá cả, nhưng mức độ quý giá có thể dựa vào số lượng khuyết điểm, càng ít khẳng định giá càng cao.
Liên tục sờ qua bốn, năm mươi món đồ nhưng không hề có một thứ đáng tiền, xác suất thấp khiến người giận sôi máu.
-Danh ngạch cuối cùng… Chính là ngươi! – Hắn đang sờ xoạng hăng say, bỗng một âm thanh uy nghiêm vang lên.
Quay đầu lại, hắn thấy “Cao nhân tuyệt thế”, Mặc Dương đại sư, đang vui vẻ nhìn sang hắn, gật nhẹ đầu. Xung quanh vô số người nhìn về phía hắn với ánh mắt đầy hâm mộ.
-Ta? – Trương Huyền sửng sốt.
-Chàng trai, không cần thiếu tự tin, chính ngươi đó! – Mặc Dương đại sư vuốt râu, thần sắc kiêu ngạo, giống như nói “được ta tuyển chọn chính là vinh hạnh của ngươi!”
-Thiếu tự tin? – Trương Huyền lắc đầu.
Hắn không hề thấy thiếu tự tin mà là thấy xui xẻo được không? Phía sau ngươi nhiều người điên cuồng đi theo như vậy, tuyển ta làm gì?
Tuy nhiên, sau khi sửng sốt, hắn liền nhận ra lý do. Vì những người đến đây cược bảo đều đi theo “Đại sư”, còn hắn một mình một hướng sờ loạn, vô cùng chói mắt, dĩ nhiên làm người khác chú ý!
-Ý tốt xin nhận, nhưng ta không cần!
Trương Huyền biết đối phương là phường lừa đảo, bản thân lại không phải kẻ coi tiền như rác, bèn xua tay, muốn tiếp tục tự tìm kiếm bảo vật.
-Không cần? – Mặc Dương đại sư nhướng mày.
Trong số chín danh ngạch hắn cấp lúc nãy, kẻ nào được nhận cũng mừng như điên, kích động sắp ngất đi. Đến lượt tiểu tử này…không cần?
Sắc mặt hắn sầm lại, nhưng rất nhanh được ẩn giấu đi. Hắn phất tay áo, vuốt râu đi đến trước mặt Trương Huyền, nhìn bằng ánh mắt đau lòng:
-Nếu đã đến đây cược bảo, tất nhiên ai cũng muốn mua được bảo vật chân chính. Lão phu thấy ngươi chọn loạn, không nỡ để ngươi tuổi còn nhỏ mà mất cả chì lẫn chài, nên có lòng tốt chỉ điểm cho ngươi. Ngươi chắc chắn không cần? Chớ phụ hảo tâm của ta!
-Tiểu tử, ngươi không cần danh ngạch này thì cho ta!
-Đại sư chọn trúng hắn, vậy mà hắn lại không cần. Đầu óc có vấn đề phải không?
-Vừa nãy ta chú ý thấy hắn cũng thật không bình thường. Nhìn đâu hắn cũng sờ, có khi là muốn trộm đồ cũng nên!
-Nếu đại sư cho ta danh ngạch này, ta có mơ cũng cười tỉnh lâu rồi!

Cuộc đối thoại của Trương Huyền cùng “Đại sư” lọt vào tai của đám người. Từng người đều nhìn vào kẻ trước mắt như nhìn quái vật.
Đây là ai? Chính là giám bảo đại sư a!
Hôm nay hắn cấp cho mọi người mười danh ngạch rồi sẽ rời đi. Cơ hội tốt như vậy, mọi người đều điên cuồng cướp đoạt, hận không thể dùng tiền để mua. Gia hỏa này…vậy mà lại không cần?
Đây không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?
-Ta thật sự không cần… - Trương Huyền lắc đầu.
Cái gì mà mất cả chì lẫn chài? Nếu ta nghe lời ngươi mới thực sự đến cái khố cũng không còn…
-Không cần cự tuyệt nhanh như vậy! – Lời còn chưa nói hết, hắn liền bị “Mặc Dương đại sư” cắt ngang. Lão lộ ra ánh mắt trách trời thương dân, từ bi cứu thế, nói:
-Người trẻ tuổi kiếm tiền không dễ dàng. Ta cho ngươi danh ngạch, cũng không phải có mưu đồ gì mà còn có lòng tốt mà vì không đành lòng để ngươi mua phải đồ vứt đi, mất tiền uổng phí!
-Mặc Dương đại sư thật sự quá nhân từ!
-Có thể phân biệt bảo vật là thật hay giả, lại còn thiện lương như vậy, hắn chính là thần tượng của ta!
-Từ hôm nay trở đi, ta chỉ sùng bái một người, đó chính là Mặc Dương đại sư!

Nghe được lời nói của lão giả, mọi người càng thêm tin phục hắn. Ngươi xem người ta vĩ đại thế nào?
Có bản lĩnh giám bảo, không vì kiếm tiền, lại sợ người khác bị thiệt thòi mà không tiếc tổn thất tinh thần giúp hắn! Thực sự trên đời này có đốt đèn lồng cũng không tìm được người tốt đến vậy a!
-Ta… - Không nghĩ đối phương vô sỉ như vậy, lời nói vô cùng đường hoàng. Trương Huyền lắc đầu, đnag muốn nói tiếp thì bị đối phương ngắt lời lần nữa.
-Tốt lắm! Ta biết ý nghĩ của ngươi. Ngươi không cần nói nhiều! – Lão giả nhìn sang đầy ngạo nghễ!
-Ngươi biết ý nghĩ của ta? – Trương Huyền nghi hoặc.
-Đúng vậy a! Chắc chắn ngươi cho rằng mình còn trẻ tuổi, không có kinh nghiệm, không có thực lực để bảo vệ bảo vật mới chọn trúng. Nếu không cẩn thận, ngược lại việc đó sẽ dẫn đến họa sát thân! – “Mặc Dương đại sư” chắp tay sau lưng, tỏ ra ta đã sớm nhìn rõ suy nghĩ của ngươi.
-Thì ra là chuyện này!
-Đại sư không những giám bảo rất lợi hại, mà còn thấu hiểu tâm tư người khác!
-Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Tiểu tử này có thể nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường!

-Chuyện này… - Trương Huyền dở khóc dở cười.
Gia hỏa này mắc bệnh tự luyến quá nặng!
Không có lực lượng tự bảo vệ… Thật uổng công hắn có thể nghĩ được như vậy!
-Các vị! – Hắn đang muốn giải thích, bỗng vị “Đại sư” trước mắt này nhìn xung quanh, tỏ ra ngạo nghễ:
-Vị tiểu hữu này là ta chọn. Bất kể lát nữa ta giúp hắn chọn được bảo vật gì, hi vọng các vị không nên có ý nghĩ xấu! Nếu không chính là cùng Mặc mỗ ta đối nghịch, các ngươi đừng trách ta vô tình!
-Đại sư, người ngươi chọn, chúng ta nào dám động thủ!
-Đại sư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không làm như vậy!
Đám người đồng loạt đồng ý.
-Tốt! Ta đã nói với mọi người. Ngươi cứ yên tâm mua bảo vật, không cần lo lắng gặp phiền toái! – “Mặc Dương đại sư” nhìn hắn đầy khích lệ.
-Ta… - Trương Huyền không nghĩ tới tên này lại thích tự sướng như vậy, đang muốn mở miệng nói lại một lần nữa bị cắt ngang:
-Không cần kích động! Nếu ta đã đem danh ngạch này cho ngươi thì chứng tỏ chúng ta có duyên. Duyên phận là chuyện không thể giải thích được. Ngươi cũng không cần quá cảm kích, ta giúp ngươi chọn bảo vật không cầu báo đáp, chỉ là trong lòng có ý tốt thôi!
-Cái này…
-Không cần cái này cái kia. Bảo bối này ngươi cứ mua đi là được. Ta có thể bảo đảm ngươi sẽ lãi to!
“Mặc Dương đại sư” căn bản không cho Trương Huyền cơ hội nói chuyện, từ một đống bảo vật bên trong lấy ra một thứ đưa tới.
-Lừa… - Nhìn thấy món bảo vật này, Trương Huyền á khẩu.
Vừa rồi hắn đã nhìn thấy đây là một món rác của rác, một kim tệ cũng không đáng. Nếu hắn thật sự mua về, tiêu bao nhiêu sẽ mất sạch bấy nhiêu!
-Lão bản, tới tính tiền cho thiếu niên này! – Đem bảo vật đưa đến, “Mặc Dương đại sư” gọi.
-Tổng cộng ba vạn kim tệ! – Chủ quán đi tới nói.
-Ngươi nhanh tính tiền đi. Ta tự thấy đây là món quý giá nhất trong đêm nay. Tiểu hữu ngươi coi như bội thu rồi! – Thấy Trương Huyền không có động tĩnh gì, lão giả vuốt râu, trên mặt lộ vẻ cưng chiều:
-Sau khi dọn sạch lớp bên ngoài, ngươi đừng quá kích động vì đột nhiên phát tài to là được!
-Kích động? Kích động cái em gái ngươi! – Liên tục bị ngắt lời, Trương Huyền không nhịn được nữa:
-Ngươi muốn gạt người thì cứ lừa gạt, ta cũng lười để ý! Làm sao ngươi còn tìm ta ra vẻ cao siêu hết lần này đến lần khác? Ta cho ngươi chưa đủ mặt mũi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận