Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền truyền thụ cho tuyệt chiêu (2)

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Triệu Hưng Mặc cực kỳ không vui, mặc dù tức giận, nhưng giờ phút này cũng hết cách rồi, thân thể đành phải nhoáng một cái, tránh né qua một bên.
Mặc kệ lực lượng của đối phương như thế nào, có thể chịu được hay không, cũng không thể tuỳ tiện mạo hiểm đón đỡ, không phải sợ phế, mà là gánh không nổi mặt mũi.
Rầm!
Thân thể vừa tới một bên, chỉ thấy hai ngón tay của đối phương điểm tới dưới nách của hắn, vừa rồi chiêu số tiến công dưới háng hung mãnh, lại là hư chiêu, mục đích thực sự ở đây!
- Tiến công dưới háng, suy đoán ra ta trốn tránh, thời điểm vận chuyển thân pháp, dưới nách sẽ xuất hiện kẽ hở...
Con ngươi của Triệu Hưng Mặc co rụt lại, cực kỳ khó tin.
Địa phương ngón tay của đối phương chỉ tới, đúng là mệnh môn dễ dàng công phá nhất của hắn, một khi bị đánh trúng, toàn thân sẽ lập tức tê liệt, từ đó mất đi sức chiến đấu!
Hai bên chiến đấu, không phải trùng hợp mới điểm ra vị trí này, nhất định là trước thời hạn dự đoán.
Tiến công một chiêu, liền để mình rơi vào tiết tấu của đối phương, hơn nữa suy tính ra thiếu hụt...
Lĩnh ngộ đối với chiến đấu, có phần quá kinh khủng đi!
- Thật là một gia hỏa giảo hoạt, mới đầu liền thi triển tâm lý chiến với ta...
Hắn là Thánh Vực lục trọng trở lên, tư duy kỹ càng, nhìn ra chiêu số của đối phương, trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt chuyện lúc trước.
Ngô đường chủ chạy tới, cố ý nói Tống sư bị phế, lưu lại một ý nghĩ trong lòng hắn, ngay sau đó Trương Cửu Tiêu vừa đến, liền tiến công vị trí đối ứng, mình tự nhiên sẽ ra tay, từ đó không nghĩ chỉ là hư chiêu.
Còn chưa bắt đầu, liền trúng phải tâm lý chiến của đối phương...
Lợi hại!
- Đổi lại Nguyên Thần cảnh bình thường, rơi vào bị động, trong mười chiêu muốn lấy lại cân bằng cũng khó khăn, nhưng ta không giống!
Triệu Hưng Mặc nhíu mày, thân thể xoay một cái, tránh thoát công kích, lăng không lật tay điểm tới.
Đầu ngón tay đối đầu ngón tay, hắn muốn dùng võ kỹ cùng lực lượng của mình, phá giải công kích của đối phương, đổi bị động thành chủ động.
Lực lượng hung mãnh, mặc dù đồng cấp, nhưng chỉ lực của hắn hùng hậu hơn Trương Cửu Tiêu nhiều, còn chưa tới trước mặt, liền phát ra thanh âm nghẹn ngào, mang theo phong lôi, như muốn xé rách không khí.
Nhìn thấy uy lực của một chỉ này, Trương Cửu Tiêu như giật nảy mình, biết không dám đón đỡ, vội vàng thu chỉ lại, bởi vì khẩn trương thái quá, thân thể nghiêng một cái, không có phòng bị, thế mà đầu tiến lên đón ngón tay.
Triệu Hưng Mặc cau mày.
Lấy chỉ lực của hắn, một khi rơi vào trên đầu đối phương, đầu tất nhiên nổ nát vụn, có thể nói... hẳn phải chết không nghi ngờ!
Ra tay với tiểu bối mình đã bị người chỉ trích, lại giết người tham gia khảo hạch...
Vị trí tiếp dẫn sứ giả của hắn cũng không cần làm nữa.
- A!
Chân khí chảy ngược cuộn trào mãnh liệt, để hắn kìm lòng không được rên lên một tiếng, vẻ mặt có chút ửng hồng.
Không áp chế tu vi, chút lực lượng phản phệ ấy không tính là gì, nhưng bây giờ chỉ có Nguyên Thần cảnh trung kỳ, lại dùng hết toàn lực, chỉ nháy mắt liền bị thương.
Rầm!
Hắn thu hồi ngón tay, không muốn chém giết đối phương, lại thấy Trương Cửu Tiêu như dự liệu được phản ứng của hắn, chẳng biết lúc nào đã đi tới trước mặt, bả vai đánh tới ngực.
Lần này lực lượng hung mãnh, một khi bị đánh trúng, coi như không bị thương, khẳng định cũng không dễ chịu, cực kỳ buồn bực, Triệu Hưng Mặc lật tay một cái.
Đè thấp tu vi đối chiến với đối phương, nếu lui về sau nữa, về sau đặt mặt mũi ở chỗ nào? Bàn tay hạ xuống, giống như mặt trời rơi xuống đất, mang theo lực lượng không thể tránh né, dựa theo thời gian suy tính, Trương Cửu Tiêu còn chưa tới trước mặt, sẽ bị một chưởng đánh trúng, bị trọng thương.
- Thật xin lỗi...
Đang suy đoán sau khi đối phương tránh, nên dùng chiêu số gì thừa cơ kiếm lấy ưu thế, liền nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên, ngay sau đó dưới nách tê rần, chẳng biết lúc nào, ngón tay của Trương Cửu Tiêu đã xuất hiện ở trên mệnh môn của hắn.
Rầm!
Lực lượng toàn thân trong nháy mắt như thủy triều rút lui, trở nên rã rời vô lực.
- Ngươi...
Hô!
Một chiêu đắc thủ, Trương Cửu Tiêu không có tiếp tục công kích, mà vội vàng lui về sau một bước, khắp khuôn mặt là áy náy:
- Nhờ có Triệu sư hạ thủ lưu tình, ba chiêu đã qua...
- A!
Triệu Hưng Mặc vận chuyển chân khí, lần nữa khôi phục, cực kỳ buồn bực, lại nói không ra lời.
Vừa rồi đối phương nắm mệnh môn của hắn, thừa cơ công kích, khẳng định sẽ bị cuồng đánh một trận...
Thật muốn như thế, mất mặt cũng ném chết rồi.
- Triệu sư thật muốn giết ta, chiêu thứ hai liền chết, thật ra là ta dùng phương pháp vô lại...
Thấy hắn không vui, Trương Cửu Tiêu tiếp tục xin lỗi.
Thời điểm chiêu thứ hai, tay của đối phương tiếp tục đánh tới, hắn khẳng định còn không có cận thân, đầu liền nát, cưỡng ép thu hồi lực lượng, bị thương, mới có thể thừa cơ đánh lén thành công.
Có thể nói, là mượn lòng trắc ẩn của đối phương, nếu không, cho dù có tâm lý chiến, cũng sống không qua chiêu thứ hai.
- Thắng là thắng, không có lý do gì!
Mặt không hề cảm xúc, Triệu Hưng Mặc khoát tay áo:
- Ta có thể cho Thanh Nguyên đế quốc các ngươi hai danh ngạch, có điều, đây chỉ là cửa thứ nhất, thời điểm thi vòng hai, hy vọng có thể bảo vệ danh ngạch này, nếu không, vẫn không có tác dụng!
Dù đối mới dùng mưu kế, nhưng mà kết quả cuối cùng không chỉ kiên trì ba chiêu, còn chế phục mình...
Chỉ bằng vào điểm này, là thực sự chiến thắng, không có bất kỳ giả dối.
Đã như vậy, cho thêm một danh ngạch cũng không có gì, bất quá cái danh ngạch này, có thể giữ được hay không, thì nhìn biểu hiện của bọn họ ở Tiềm Xung đế quốc.
- Đây đều là kinh nghiệm ngươi dạy?
Lại không rầu rĩ chuyện này, quay đầu nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa.
Trương Cửu Tiêu này, mặc kệ chân khí lực lượng, hay tốc độ phản ứng, khẳng định đều không làm được điểm ấy, khả năng duy nhất là thanh niên trước mắt kia lâm trận mới mài gươm.
- Tùy tiện suy nghĩ ba chiêu, để Triệu sư chê cười...
Biết không thể gạt được đối phương, cũng không có gì phải giấu diếm, Trương Huyền ôm quyền.
- Tùy tiện?
Triệu Hưng Mặc cười nhạo:
- Tùy tiện nghĩ, liền suy tính ra thân pháp vừa rồi của ta sẽ dùng Trì Diệp bộ, thiếu hụt ở dưới nách, càng suy tính ra, ta sẽ không xuất thủ giết người, thu lực qua đi, lui về phía sau nửa bước, sau đó để Trương Cửu Tiêu đánh trúng mệnh môn...
Tính toán không sai chút nào?
Chiến đấu không may mắn.
Vừa rồi ba chiêu của Trương Cửu Tiêu, chiêu thứ nhất dùng tâm lý chiến, chiêu thứ hai liều mạng, chiêu thứ ba lấy xảo...
Có thể làm được điểm ấy, nhất định là cân nhắc chiến thuật của mình kỹ càng, rõ như lòng bàn tay, mới làm ra thiết kế như vậy...
Tùy tiện nghĩ, liền có thể làm được, nói đùa gì đó?
- Có thể là vận khí của ta tốt a!
Trương Huyền gật đầu.
Vừa rồi cố ý để Kim Nguyên đỉnh đánh lén Triệu sư, mục đích đúng là ép đối phương thi triển võ kỹ, trong đầu hình thành thư tịch.
Có thư tịch, tuyệt chiêu của đối phương, thiếu hụt rõ rõ ràng ràng, lại nhằm vào những cái này, thiết kế chiêu số của đối chiến, đương nhiên liền đơn giản.
Bất quá sự tình thư viện không thể nói tỉ mỉ, đành phải giả bộ ngớ ngẩn.
- Vận may?
Biết Trương sư này không nguyện ý nhiều lời, Triệu Hưng Mặc cũng lười tiếp tục truy vấn, mí mắt nhấc lên, nhìn lại:
- Tùy tiện chỉ điểm, liền có thể để Trương Cửu Tiêu trong vòng ba chiêu đánh bại ta... Như vậy, ta vẫn đè thấp tu vi, có dám cùng ta chiến một hồi không?
- Chiến đấu với ngươi? Ngươi vẫn áp chế tu vi đến Nguyên Thần cảnh trung kỳ?
Trương Huyền sững sờ.
- Không sai!
Triệu Hưng Mặc gật đầu.
Hắn đối với vị trước mắt này, rất có hứng thú.
Trong vòng ba chiêu, đánh hai đệ tử dự thính của Thánh Tử điện trọng thương...
Tùy tiện chỉ điểm một người, để cho mình bị thiệt thòi...
Tới giao đấu, chân chính thi triển ra toàn lực, như vậy sẽ mạnh bao nhiêu?
- Ây... Thôi được rồi, ta sợ thu không được khí lực, sẽ có tổn thương!
Trương Huyền lắc đầu.
- Yên tâm đi, một khi ta cảm thấy sẽ làm bị thương đến ngươi, sẽ lập tức mở ra phong ấn, bảo đảm ngươi bình yên vô sự!
Nghe đối phương có chút kiêng kị, Triệu Hưng Mặc nói.
Người thực lực tương đương đối chiến, bởi vì không cách nào khống chế lực lượng tinh chuẩn, quả thực rất dễ dàng bị thương, nhưng hắn là Thánh Vực lục trọng, nếu thật gặp phải nguy hiểm, cũng có thể nhẹ nhõm mở ra phong ấn, khống chế lực lượng lại.
- Không phải nói ta bị thương... Ta sợ ngươi gánh không được...
Thấy đối phương hiểu lầm, Trương Huyền mang theo xấu hổ.
- Ngươi...
Triệu Hưng Mặc suýt chút nữa tức chết.
Sứ giả Thánh Tử điện tới, muốn tỷ thí với ngươi, không cảm thấy sợ hãi thì thôi, thế mà còn sợ đả thương ta...
Quả thực là có thể nhịn nhưng không thể nhẫn nhục.
- Không cần lo lắng ta bị thương, loại thực lực này của ta, muốn bị thương cũng rất khó!
Cắn chặt hàm răng, vẻ mặt trầm thấp, nhịn không được khẽ nói.
- Cái này...
Trương Huyền chần chừ.
- Ngươi cứ yên tâm ra tay là được! Coi như thực lực ngươi không yếu, thiên phú cũng rất mạnh, nhưng ở dưới nhãn lực của cao thủ Thánh Tử điện, không tính là gì...
Hai tay chắp sau lưng, Triệu Hưng Mặc mang theo khí tức cao thủ nói.
Thánh Tử điện, học phủ cao nhất của toàn bộ Danh Sư đại lục, Thánh Nhân quý tộc đều đưa hậu bối tới học tập liền đủ thấy nội tình, há có thể là một tiểu gia hỏa như ngươi nói đánh bại liền đánh bại? Vừa rồi sở dĩ trúng chiêu, là bởi vì bất ngờ, bây giờ chuẩn bị đầy đủ, lại muốn vượt qua, nào có dễ dàng như vậy!
- Đã như vậy, ta liền thử một chút!
Thấy đối phương tự tin như vậy, Trương Huyền mắt sáng rực lên.
Vừa mới đột phá, cũng muốn tìm người thử lực lượng, đối phương đã lời thề son sắt, đương nhiên phải thử một chút.
- Bắt đầu đi!
Hít sâu một hơi, bàn tay của Triệu Hưng Mặc xiết chặt, lực lượng truyền vào toàn thân.
Hắn thấy, thiên phú của đối phương là không tệ, nhưng có chút quá cuồng vọng, vừa vặn mượn chuyện này mài đi khí diễm, để đối phương biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
- Tốt, ta bắt đầu...
Trương Huyền gật gật đầu, nhắc nhở đối phương một câu.
- Ừm!
Triệu Hưng Mặc cười lạnh một tiếng, thân thể bỗng nhiên vọt tới, đang muốn ra tay, lập tức nhìn thấy một chưởng ấn thẳng tắp rơi xuống.
Như thiên địa sụp đổ, hồng lưu cuốn ngược.
Phốc!
Tất cả chiêu số lập tức bị ép trở về, hô hấp cũng không kịp, liền bị đánh trúng ngực, cả người bay ngược, phun ra một ngụm máu tươi.
Ầm ầm ầm ầm!
Vận chuyển chân khí, vừa định hóa giải lực lượng, con ngươi lần nữa thu hẹp, ngay sau đó nhìn thấy vô số bàn tay rơi xuống, đối phương tiến công lại không phải một chưởng, mà là trăm ngàn chưởng!
Ầm ầm!
Sống lưng đâm vào trên vách tường đại điện, đập ra một cái lỗ thủng to lớn.
Phần phật!
Cũng nhịn không được nữa, vội vàng giải khai phong ấn, thật vất vả chặn lại công kích, mới vừa ngừng lại, thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thanh âm của Trương Huyền vang lên, tịch mịch như độc cô cầu bại.
- Còn tưởng rằng thật rất lợi hại... Mới dùng không đến một phần năm lực lượng liền bay... khoác lác cái gì ah...
Bạn cần đăng nhập để bình luận