Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngọc Diệp Vương

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Dị Linh tộc này không cao, khí tức trên thân cũng không mãnh liệt, so sánh với
Thạch Diệp Vương cách đó không xa, rõ ràng không bằng.
Nhưng mà trong ánh mắt, lại cho người cảm giác lạnh lùng đến cực điểm, nhất là
làn da, trong suốt như ngọc, phun ra nuốt vào, hô hấp thật dài, nhìn qua đã
biết rõ tu vi hùng hậu.
– Thiếu gia, hắn chính là Ngọc Diệp Vương!
Tử Diệp Vương truyền âm tới, nghe ngữ khí tựa hồ có chút run rẩy:
– Hắn tu luyện Tàn Ngọc Công, không chỉ nhục thân mạnh mẽ, Nguyên Thần cũng
cực kỳ đáng sợ, đã đạt đến nửa bước Xuất Khiếu Cảnh…
– Nửa bước xuất khiếu?
Trương Huyền sững sờ, lần nữa nhìn lại, quả nhiên phát hiện Dị Linh tộc trước
mắt này, mi tâm lóng lánh, tựa hồ Nguyên Thần tùy thời có thể bước ra một bước
cuối cùng, ngao du bầu trời.
Thánh Vực ngũ trọng Xuất Khiếu Cảnh, là chỉ Nguyên Thần xuất khiếu, có thể tự
do bay lượn, loại người này càng dễ dung nhập thiên địa, mượn nhờ lực lượng tự
nhiên, phát huy ra sức chiến đấu càng mạnh hơn nữa.
Xuất Khiếu Cảnh cùng Nguyên Thần Cảnh là một giới điểm thật lớn, tựa như
Trương Huyền bây giờ, có thể đánh lén, chém giết cường giả Nguyên Thần Cảnh,
nhưng mà gặp được Xuất Khiếu Cảnh, có thể trốn bao xa thì trốn, căn bản không
có cách nào chiến thắng.
Coi như đột phá Thánh Vực cũng làm không được!
Nửa bước xuất khiếu mặc dù không có đáng sợ như thế, nhưng cũng không phải
công kích vật lý bình thường có thể chém giết được.
Khó trách có thể khiến Tử Diệp Vương kiêng kỵ như vậy, loại thực lực này so
với Thạch Diệp Vương càng thêm lợi hại.
– Tính sai, có lẽ nên báo tin tức Thanh Điền thập đại Vương giả cho Thanh
Nguyên Danh Sư Đường phân bộ, để cho bọn hắn phái thêm một ít Danh Sư lợi hại
tới…
Trương Huyền có chút bất đắc dĩ.
Lúc ấy liên tục giết chết vài vị Vương giả, hơn nữa phong ấn có Danh Sư Đường
thủ hộ, cho rằng Dị Linh tộc không có khả năng tiến đến, liền không có quá mức
để trong lòng.
Hiện tại bên bọn hắn, Danh Sư thất tinh chỉ có Ngô sư, Mộc sư cùng với ba
đại Viện trưởng, đám người Chiến Sư Đường Phùng Huân cũng đạt tới thất tinh,
bất quá thực lực chân chính cách nửa bước xuất khiếu, còn kém rất lớn.
Có thể nói tổng thể thực lực bên bọn hắn, so sánh với thập đại Vương giả… Căn
bản không có ở cùng một cấp bậc.
Sớm biết bị động như vậy, liền bẩm báo, để cho bên kia phái thêm một ít Danh
Sư lợi hại hơn tới.
Danh Sư Đường của Thanh Nguyên đế quốc, mặc dù chỉ là phân bộ, nhưng mà Danh
Sư đạt tới Thánh Vực tứ trọng đỉnh phong, có lẽ số lượng cũng không ít.
– Được rồi, nói cái gì cũng không có tác dụng…
Cái ý nghĩ này chợt lóe qua ở trong đầu, liền không hề xoắn xuýt.
Dù sao xoắn xuýt cũng không có tác dụng, lại nói, mười cái đã bị cạo chết sáu
cái, cố gắng một chút nữa, bốn cái còn lại có lẽ cũng không khó a!
– Gấp gáp gọi ngươi tới như vậy, hoàn toàn chính xác có một việc, cần hỗ trợ…
Thạch Diệp Vương tiến về phía trước một bước.
– Hả?
Ngọc Diệp Vương nhìn qua.
– Là như vậy, vị nằm trên mặt đất này, nghe nói là tồn tại có thân phận cực kỳ
cao quý trong Nhân tộc, hy vọng có thể mượn nhờ ngươi, nghiệm minh chân thân!
Chỉ Phùng Huân nằm trên mặt đất, Thạch Diệp Vương nói.
Trước đó không nói Thiên Nhận Danh Sư, chờ đối phương nghiệm chứng, nếu như
giống, liền không hoài nghi nữa.
– Nghiệm minh chân thân?
Ngọc Diệp Vương nhìn sang:
– Nhìn quần áo hẳn là Chiến Sư, chẳng lẽ còn có thân phận khác? Mặt khác… Tử
Diệp Vương, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Nói xong, nhìn chằm chằm Trương Huyền hỏi.
– Là như thế này…
Trương Huyền biên lại một lần, chỉ bất quá không có nói ra Thiên Nhận Danh Sư.
– Ngươi nói vì theo dõi Nhân tộc có thân phận này, mai danh ẩn tích, ngụy
trang nhân loại, cố ý dẫn đến nơi này?
Ngọc Diệp Vương có chút kỳ quái, bất quá vẫn gật đầu:
– Tốt, ta xem một chút hắn đến cùng có thân phận gì, có thể khiến ngươi làm
như vậy, nếu quả thật tôn quý, sẽ giúp ngươi xin công lao với Thanh Điền
Hoàng!
Nói xong cổ tay khẽ đảo, lấy ra một cái tế đàn, thứ này giống Trương Huyền từ
trong tay Tử Diệp Vương lấy được, toàn thân do đồng xanh đúc thành, thể tích
càng lớn, phía trên điêu khắc rất nhiều phù văn kỳ quái, khiến người ta nhìn
một cái, đã cảm thấy váng đầu hoa mắt, tựa hồ Linh Hồn bị cắn nuốt.
– Đây là Ngọc Thanh tế đàn đặc thù của Ngọc Diệp Vương, trong thập đại Vương
giả, Thanh Điền Hoàng chỉ ban thưởng một mình hắn… Dùng tế đàn này tế tự Linh
Thần mà nói, có thể nghiệm minh chân thân, phân biệt rõ thật giả!
Tử Diệp Vương lặng lẽ truyền âm tới.
– Chỉ cho hắn?
Trương Huyền kỳ quái.
Vị trước mắt này không phải thực lực mạnh nhất trong thập đại Vương giả cũng
không phải cuối cùng, vì sao chỉ ban cho một mình hắn?
– Ngọc Diệp Vương ở Thanh Điền nhất mạch, có quyền hình pháp cùng thẩm vấn,
chưởng quản Hình đường…
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Chịu trách nhiệm hình sự tự nhiên phải có năng lực phân biệt thật giả, nếu
không lung tung thẩm phán, chỉ biết công kích, liền náo loạn.
Nhìn lại tế đàn, trong lòng nhịn không được kỳ quái, thẩm phán phân biệt hẳn
là một loại năng lực đặc thù, cùng thứ này có quan hệ gì?
Nghi hoặc không có duy trì quá lâu, chỉ thấy thần sắc của Ngọc Diệp Vương
ngưng trọng lấy ra một đống vật phẩm tế tự.
Tế đàn phát ra hào quang sâu kín, thiêu đốt vật tế tự, một đạo hào quang trắng
noãn bao phủ hắn cùng Phùng Huân ở bên trong.
Gặp phải ánh sáng bao phủ, Tử Diệp Vương không có đi ra, Ngọc Diệp Vương
nhướng mày.
Sắc mặt của Thạch Diệp Vương cũng khó coi, nhịn không được hô lên:
– Tử Diệp Vương, hiện tại đang nghiệm minh thân phận người này, ngươi rời đi
trước…
– Không cần… Gia hỏa này là ta tự tay nắm bắt, muốn nhìn tận mắt…
Trương Huyền lắc đầu.
Nguyên lý kiểm nghiệm của đối phương, hắn không rõ ràng lắm, bất quá Phùng
Huân khẳng định không phải Thiên Nhận Danh Sư, nếu như mình rời đi, khẳng định
kiểm tra không ra cái gì.
Bị bao phủ, có khả năng sẽ để lộ thân phận, nhưng hắn có tự tin ở trước lúc
đối phương nhìn ra ngụy trang, để cho cái kia phát hiện thân phận Thiên Nhận
Danh Sư.
Đương nhiên, Thiên Nhận Danh Sư này, là muốn giá họa ở trên thân Phùng Huân.
– Tùy ngươi!
Thấy hắn chết sống không ra, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, Thạch Diệp Vương
còn tưởng rằng lo lắng an nguy của mình, nhịn không được lắc đầu.
– Tiếp tục!
Ngọc Diệp Vương cũng không nhiều lời, tiếp tục ném vật phẩm.
Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, bàn chân nhẹ nhàng điểm ở sau lưng Phùng Huân,
vận chuyển khí tức đặc thù của Thiên Nhận Danh Sư trong cơ thể, nhẹ nhàng đưa
đến trong cơ thể người sau.
Loại khí tức này, có thể làm cho Danh Sư đơn giản phân biệt ra thân phận,
nhưng mà không vận chuyển mà nói, sẽ che giấu, khiến người ta không thể nào
phát hiện.
Đúng là có dựa vào này, mới cố ý nói Phùng Huân là Thiên Nhận Danh Sư, không
có sợ hãi chút nào.
Ô…Ô…n…g!
Hào quang bao phủ hai người càng lúc càng nồng nặc, Trương Huyền cũng không
nhìn thấy bất luận đặc thù gì, chỉ có Ngọc Diệp Vương kìm lòng không được nhăn
mày.
– Thân phận của người này quả nhiên bất thường…
Nói xong, tiếp tục ném bảo vật vào tế đàn.
Đồ vật phía trên, tự nhiên tiêu hao hầu như không còn.
Thạch Diệp Vương cũng kìm lòng không được xiết chặt nắm đấm.
Trương Huyền đối với loại tế tự này không quá lý giải, nhưng hắn vô cùng rõ
ràng, tế tự cần có vật phẩm càng nhiều, nói rõ thân phận càng cao.
Không biết đưa lên mấy lần, hào quang trên tế đàn cuối cùng chậm rãi ngừng
lại, cho thấy bốn chữ to… thiên địa nhận thức!
– Quả nhiên là…
Nhìn rõ ràng chữ ở phía trên, ánh mắt của Thạch Diệp Vương lập tức đỏ lên, hô
hấp trở nên có chút dồn dập.
Xem ra Tử Diệp Vương không nói dối, người kia đúng là Thiên Nhận Danh Sư giống
như Khổng Sư.
Chỉ cần nộp người này lên, có thể đoán được, địa vị cùng thân phận của hắn,
đều sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
– Thiên địa nhận thức… Thiên Nhận Danh Sư?
Trong đôi mắt của Ngọc Diệp Vương cũng lộ ra lửa nóng.
Thân là Thượng Ngũ Vương, tự nhiên biết rõ bốn chữ này đại biểu cái gì.
– Khó trách hai người này gấp gáp tìm ta như vậy… Nguyên lai bắt được một con
cá lớn…
Ngọc Diệp Vương xiết chặt nắm đấm.
– Ngọc Diệp Vương, gia hỏa này là ta cùng Thạch Diệp Vương bắt được, nếu như
đã nghiệm chứng xong, xác nhận thân phận… Ta hy vọng có thể đạt được phê
chuẩn, để cho hai người chúng ta lập tức đưa về trong tộc!
Thấy phương pháp của mình thành công, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, nói.
Những lời này nói rất đơn giản, trên thực tế mang theo mùi vị châm ngòi.
Cố ý nói là hắn cùng Thạch Diệp Vương bắt lấy, lại xin rời đi, chẳng khác nào
công lao không dính dáng gì tới Ngọc Diệp Vương.
– Cái này…
Nghe nói như thế, Thạch Diệp Vương lập tức hiểu được, biến sắc.
Bọn hắn trở về trong tộc, là tất nhiên, nhưng không nên hiện tại nói ra, nếu
không đối phương nhất định sẽ cảm thấy, muốn độc chiếm công lao.
Quả nhiên, hắn còn chưa kịp giải thích, liền chứng kiến Ngọc Diệp Vương nhăn
mày lại, sắc mặt khó coi.
Ngay sau đó khóe miệng giơ lên, lộ ra biểu lộ giống như cười mà không phải
cười:
– Hoàng giả giao phó nhiệm vụ, còn chưa hoàn thành, rời đi như vậy, ta sợ sẽ
rất phiền toái!
– Không phiền toái, dù sao gia hỏa này là hai người chúng ta bắt, cùng Vương
giả khác không có quan hệ, đến lúc đó thật muốn trừng phạt, hai người chúng ta
nguyện ý gánh chịu…
Trương Huyền gật đầu.
Nghe nói như thế, Thạch Diệp Vương thiếu chút nữa thổ huyết ngất đi.
Ngọc Diệp Vương vốn đã mất hứng, cùng lắm thì lừa gạt một cái, nói công lao là
của mọi người… Hắn thì ngược lại, nói thẳng cùng Vương giả khác không quan hệ…
Rõ ràng không để đối phương vào mắt.
– Ngọc Diệp Vương, ý của hắn không phải cái này…
Vội vàng nhảy lên, đang muốn giải thích, chỉ thấy sắc mặt của Ngọc Diệp Vương
trầm như máu, sắp bạo tạc nổ tung:
– Ý của ngươi, cùng ta không quan hệ đúng không?
– Đương nhiên! Ta cùng Thạch Diệp Vương đã thương nghị qua, nếu như ngươi thức
thời không nói gì thì thôi, thật muốn tìm phiền toái, muốn tham ô công lao của
chúng ta, không ngại chém giết ngươi!
Trương Huyền gật đầu, vẻ mặt không sao cả nhìn qua.
Thân thể nhoáng một cái, Thạch Diệp Vương choáng váng.
Con mẹ nó chứ, ta lúc nào đã từng nói qua lời này?
Ta bảo ngươi thăm dò, không phải khiêu chiến…
Coi như trong nội tâm thực nghĩ như vậy, cũng phải sau lưng tiến hành mới
được… Nói thẳng ra, đã mất đi tiên cơ, không phải muốn chết sao?
– Rất tốt, rất tốt, Ngọc Diệp Vương ta, rong ruổi nhiều năm như vậy, đã thật
lâu không có bị uy hiếp như vậy rồi…
Hàm răng cắn chặt, trong mắt Ngọc Diệp Vương hung quang lập loè, lạnh lùng
nhìn về phía hai người Thạch Diệp Vương, tràn đầy sát cơ.
– Ngọc Diệp Vương, không phải như ngươi nghĩ, bắt Thiên Nhận Danh Sư này…
Âm thầm mắng một tiếng “đồng đội heo”, Thạch Diệp Vương vội vàng giải thích,
đang muốn để cho quan hệ không muốn khẩn trương như vậy, chợt nghe người nằm
cách đó không xa hừ một tiếng.
Phùng Huân nằm trên mặt đất vuốt vuốt đầu, tựa hồ tính toán đứng lên.
– Làm sao vậy? Cái gì Thiên Nhận Danh Sư?
Trong mơ hồ, Phùng Huân nghe được một từ ngữ, nhịn không được mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận