Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bay đi, tiên hạc!

- Cho ngươi một chút Phượng Ngô tủy cũng không sao, thậm chí có thể không thu bất luận thù lao gì!
Nghĩ đến điểm này, Tưởng Thanh Cầm không do dự nữa, trên mặt khôi phục tự tin.
- Ồ?
Biết đối phương đột nhiên thay đổi chủ ý, khẳng định có lý do, Trương Huyền nhìn qua.
- Hiện tại ta biểu diễn đàn ngọc, chỉ có thể để Lục Hạc nhảy múa, nếu như ngươi có thể ở trong vòng một canh giờ, để ta đột phá được Thất Hạc, có thể cho ngươi Phượng Ngô tủy, không thu bất luận phí tổn gì!
Tưởng Thanh Cầm nói ra mục đích của mình.
- Lục Hạc? Thất Hạc? Đó là cái gì?
Đầu óc Trương Huyền mơ hồ.
Chức nghiệp Ma Âm, ta còn chưa tiếp xúc qua, đối phương nói quá mức chuyên nghiệp, hoàn toàn nghe không hiểu.
- Ngươi. . . Không biết?
Còn tưởng rằng đối phương luôn mồm muốn khảo hạch Ma Âm sư, đã có năng lực không kém gì hắn, nghe hỏi ra lời nói nông cạn như thế, Tưởng Thanh Cầm mắt tối sầm lại, suýt chút nữa hộc máu.
Cái đồ chơi này, ngay cả học đồ cũng hiểu. . . Ngươi lại không biết, cảm tình đối với chức nghiệp Ma Âm hoàn toàn không biết gì cả ah!
Cái gì cũng không hiểu, liền dám càn rỡ, muốn khảo hạch Ma Âm sư?
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
- Được rồi, trong Ma Âm lực công kích của đàn ngọc mạnh nhất, uy lực cũng lớn nhất, rất nhiều Ma Âm sư, đều tu luyện cái này, cũng là tiêu chuẩn phán xét cấp bậc. Lĩnh ngộ tiếng đàn càng cao, càng có thể gây nên thiên địa cộng minh, để càng nhiều tiên hạc nhảy múa. Dưới tình huống bình thường, Ma Âm sư nhất tinh, có thể để cho một tiên hạc nhảy múa, nhị tinh có thể để cho hai con. . . Cứ thế suy ra! Dần dà, cái này cũng thành tiêu chuẩn khảo hạch Ma Âm sư.
Cố nén buồn bực, Tưởng Thanh Cầm giảng giải tri thức học đồ đều biết:
- Hiện tại ta là Ma Âm sư lục tinh đỉnh phong, vẫn như cũ chỉ có thể để sáu tiên hạc nhảy múa, bảy con không thể nào làm được! Nếu như ngươi có thế để cho tiếng đàn của ta, bảy tiên hạc đồng thời bay lượn. . . Ta liền cho ngươi Phượng Ngô tủy.
- Bảy tiên hạc đồng thời nhảy múa?
Trương Huyền cau mày.
- Không sai!
Tưởng Thanh Cầm gật đầu:
- Ta bây giờ cách đột phá chi kém một tia, nếu có thể giúp ta làm được, sự tình khác đều dễ nói, làm không được. . . Mong ngươi lập tức rời Ma Âm viện, không nên đến nữa!
- Cái này. . .
Trương Huyền cúi đầu trầm tư, một lát sau nhìn qua:
- Ý tứ của ngươi là thời điểm biểu diễn đàn ngọc, chỉ cần có thể để bảy tiên hạc nhảy múa là được. . . Đúng không!
- Không sai!
Tưởng Thanh Cầm gật đầu.
- Cái này đơn giản! Một canh giờ. . . Năm phút đồng hồ cũng không cần!
Mỉm cười, trên mặt Trương Huyền lộ ra tự tin vượt qua tuổi tác.
Còn tưởng rằng sự tình bao lớn, nguyên lai chỉ như vậy, vài phút liền cho ngươi!
- Năm phút cũng không dùng đến?
Hai đại viện trưởng ngẩn ngơ.
Thật hay giả?
Vì từ Lục Hạc đột phá đến Thất Hạc, Tưởng Thanh Cầm khổ tu năm trăm năm cũng làm không được, ngươi năm phút đồng hồ. . . Liền có thể chỉ điểm ta đột phá?
Ngươi không phải ngay cả Lục Hạc, Thất Hạc cũng không hiểu sao? Làm sao có thể chỉ điểm ta đột phá nhanh như vậy?
Thật có thể làm được, đừng nói Phượng Ngô tủy, trực tiếp đào cả Phượng Ngô thụ cho ngươi cũng được.
- Đương nhiên!
Trương Huyền gật đầu.
- Vậy thì tốt, ngươi nói ta đến cùng nơi nào có vấn đề, nhiều năm như vậy, còn không cách nào đột phá?
Mặc dù trong lòng chần chờ, nghĩ tới chiến tích bất bại của tên đối diện, Tưởng Thanh Cầm vẫn lựa chọn tin tưởng, ánh mắt lấp lánh nhìn qua.
Ngay cả Ninh viện phó ở một bên cũng hiếu kỳ.
Dám khoác lác như thế, khẳng định có một ít năng lực đặc thù, để hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ cái này là. . . năng lực của Danh Sư lĩnh ngộ Minh Lý Chi Nhãn?
- Đánh đàn đi!
Trương Huyền gật đầu.
- Được!
Biết rất nhiều chỉ điểm, nhất định phải biểu hiện thực lực mới có thể nhìn ra, Tưởng Thanh Cầm cũng không do dự, ngón tay vạch một cái, đàn ngọc trước mắt trong nháy mắt vang lên.
Thanh âm nhàn nhạt phảng phất từ trên trời mà đến, vang vọng toàn bộ tiểu viện.
Tiếng đàn vừa tiến vào trong tai, liền khiến người ta say mê không ngớt, cho người ta một loại cảm giác vũ hóa thành tiên, tiếu ngạo thương khung.
Ma Âm, là một loại chức nghiệp công kích hồn phách, tu luyện tới cao thâm, tựa như thiên quân vạn mã, lôi đình gió lớn, cường giả Thánh cảnh cũng khó chống chọi.
Truyền thuyết, Ma Âm sư vốn gọi là Tiên Âm sư, hai vạn năm trước, một vị Danh Sư cửu tinh gặp phải vây công, cầm trong tay đàn ngọc, lấy tiếng đàn dẫn xuất Ma linh, tru diệt trăm vạn hùng binh đến đây tiến công.
Trận chiến kia, chức nghiệp Ma Âm vang vọng thiên hạ, người người mới biết, cái phụ tu không đáng chú ý này mới được xưng là Ma.
- Lợi hại. . .
Thiên Đạo chân khí xoay một cái, áp lực trong cơ thể biến mất, Trương Huyền kìm lòng không được hoảng sợ.
Nếu như không phải sớm phòng bị, chỉ sợ lần này đã bị tiếng đàn mê hoặc, không cách nào nhúc nhích.
Xem ra, cho dù là hạ cửu lưu chức nghiệp, chỉ cần tự thành hệ thống, đều có năng lực không thể thay thế, nếu không, cũng không có khả năng truyền thừa vài vạn năm, kéo dài không suy.
- Ừm?
Tưởng Thanh Cầm nhướng mày.
Vốn định cho thanh niên này một hạ mã uy, cho nên trong tiếng đàn thêm một chút năng lực công kích.
Vốn cho rằng, y theo tu vi của đối phương, tất nhiên sẽ trầm mê trong đó, khó mà tự kềm chế, không nghĩ tới một cái nháy mắt, ánh mắt liền trong suốt, kìm lòng không được âm thầm bội phục.
Khó trách có thể làm cho cả Danh Sư học viện như gặp phải đại địch, Lục Phong viện trưởng phát điên, thanh niên này, tuổi không lớn lắm, nhưng quả thực có thiên phú và năng lực thường nhân khó chống lại.
Hô hô hô!
Trong lòng bội phục, không tiếp tục công kích, tiếng đàn lập tức trở nên nhu hòa, tiên hạc ở một bên không ngừng đi dạo, nghe được tiếng đàn, trong tiếng kêu to, uyển chuyển nhảy múa.
Một con, hai con, ba con. . .
Càng ngày càng nhiều, không lâu sau, liền có sáu con bay về phía không trung, dọc theo tiếng đàn không ngừng nhảy múa.
Nhìn thấy tiếng đàn quả nhiên có thể dẫn tới tiên hạc nhảy múa, Trương Huyền nhịn không được tán thưởng.
Hắn tinh thông Vu Hồn sư, mặc dù có đôi khi nói chuyện, cũng mang theo hiệu quả Ma Âm, để cho linh hồn người ta mê muội, nhưng muốn để nhiều tiên hạc như vậy, dựa theo âm luật nhảy múa, vẫn là làm không được.
- Trương sư, đây chính là Lục Hạc nhảy múa, hiện tại ta muốn đến Thất Hạc, chính là làm không được, ngươi nói ta phải làm như thế nào, mới có thể đột phá?
Thấy Lục Hạc bay lên, Tưởng Thanh Cầm cười cười, thanh âm vang vang.
Mặc dù tuổi tác hắn lớn, nhưng thanh âm nghe như ca hát, cho người ta một loại cảm giác thoải mái dễ chịu, lại phối hợp tiếng đàn, mỹ diệu không nói ra được.
- Được!
Nghe đối phương nói, Trương Huyền mỉm cười, không nghe nhiều nữa, quay người lại, đi đến địa phương của đám tiên hạc.
Cái viện này, có chừng mười mấy con, trừ bay lên sáu con, còn có mười mấy, đều là Tưởng Thanh Cầm nuôi nhốt từ nhỏ, cực kỳ nghe lời, giờ phút này đều an tĩnh đứng tại chỗ, tựa hồ hưởng thụ nhạc khúc, tùy thời có thể bay vọt lên.
- Bắt đầu đi!
Khoảng cách những tiên hạc này còn hơn mười thước, Trương Huyền hoạt động gân cốt, duỗi lưng một cái, hít sâu một hơi.
- Thiên Đạo thân pháp, Thiên Đạo quyền pháp!
Trong lòng la hét, bàn chân đạp mạnh mặt đất, thân ảnh nhoáng một cái, trong nháy mắt hóa thành một đạo huyễn ảnh.
Bành bành bành bành!
Liên tiếp mười thanh âm nắm đấm vào thịt, mười con tiên hạc yên tĩnh đứng tại chỗ, trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, cả đám kề ở trên tường, đập ra cái hố lớn nhỏ không đều.
- . . .
Mắt Tưởng Thanh Cầm tối sầm lại.
Vốn nghĩ Trương sư này muốn đưa ra ý kiến gì, tiến hành chỉ điểm, nhìn thấy hắn một chiêu đánh tiên hạc của mình lông tóc bay loạn, đầu cắm vào trên tường , tức giận đến suýt chút nữa tại chỗ ngất đi.
Đinh!
Một lúc tình thế cấp bách, dây đàn đứt một sợi, nhịn không được nhìn qua, tựa như muốn giết người:
- Trương sư, ngươi muốn làm gì?
Cũng khó trách hắn tức giận, những tiên hạc này, từ nhỏ nuôi đến lớn, đều có tình cảm, mặc dù đối phương lưu lại đúng mực, không có đánh chết, nhưng không nói hai lời liền đánh chúng nó liểng xiểng , tức giận đến suýt chút nữa sắp bể mất.
- Tưởng viện trưởng đừng có gấp, ngươi tiếp tục biểu diễn. . . Ta lập tức liền để Thất Hạc nhảy múa!
Không để ý tới phẫn nộ của hắn, Trương Huyền quay đầu nói.
- Lập tức?
Tưởng Thanh Cầm tràn đầy nghi hoặc.
Ta để ngươi chỉ điểm ta, ngươi không nhìn ta, đi đánh hạc. . . Như vậy có thể để cho ta đột phá?
- Tin tưởng ta, lập tức!
Trương Huyền gật đầu.
- Hừ, nếu như không đạt tới, ngươi đánh tiên hạc của ta, khẳng định phải cho một lời giải thích. . .
Tưởng Thanh Cầm tức đến sắc mặt tái xanh, nối liền dây đàn đứt rời, lần nữa nhẹ nhàng phất một cái, tiếng đàn tiếp tục vang lên.
Tên này sáng chế quá nhiều kỳ tích, lại thêm vây ở Lục Hạc cảnh thời gian quá lâu, thực sự quá muốn đột phá, thấy đối phương lời thề son sắt như thế, nhịn không được sinh ra ý nghĩ thử một chút.
Leng keng! Leng keng!
Tựa như Cao Sơn Lưu Thủy, thanh âm uyển chuyển tiếp tục chảy xuôi.
Vừa rồi sáu tiên hạc không có bị đòn, nghe được thanh âm, tiếp tục bay lên, uyển chuyển nhảy múa.
Nhìn thấy Tưởng viện trưởng có thể nhanh khống chế cảm xúc như vậy, diễn tấu tiếng đàn giọt nước không lọt, hân hoan nhảy nhót, Trương Huyền nhịn không được âm thầm gật đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng, vẫy bàn tay một cái:
- Bay đi, tiên hạc!
Nương theo tiếng la của hắn, tiên hạc trước đó bị hắn đánh, giãy dụa đứng lên, đột nhiên kêu to lanh lảnh, một con bay thẳng lên, xông vào bầu trời.
- Thành công?
Ninh viện phó ở một bên con mắt trợn tròn.
Không phải nói chỉ điểm ư?
Một câu không nói, chỉ nói “Bay đi, tiên hạc” . . . làm sao lại đến Thất Hạc cảnh?
Hơn nữa. . . Nghe thanh âm, tiếng đàn của Tưởng viện trưởng không có bất kỳ tiến bộ hoặc biến hóa gì a?
Ngạc nhiên còn không có kết thúc, chỉ thấy một tiên hạc khác lung lay hai lần, dường như từ trong trạng thái hôn mê tỉnh táo lại, cánh lóe lên, cũng kêu to, gia nhập trạng thái bay lượn.
- Bát Hạc. . .
Ninh viện phó run rẩy.
Mới vừa rồi còn nói là Thất Hạc cảnh, làm sao chớp mắt liền biến thành Bát Hạc?
Bát Hạc là đại biểu Ma Âm sư bát tinh. . .
Tiếng đàn của Tưởng viện trưởng chưa biến, Trương sư cũng không chỉ điểm, làm sao cảnh giới liền đề cao?
Trong lòng còn đang kỳ quái, chỉ thấy tiên hạc trước đó bị đánh vào bức tường, tất cả đều quơ quơ, lắc đầu, cả đám chớp cánh, xông tới bầu trời.
- Chín hạc, mười hạc, mười một hạc. . .
Con mắt ngây ngất.
Ninh viện phó không thở nổi.
Ma Âm sư, cấp bậc cao nhất là Cửu Hạc cảnh, thời gian nháy mắt, không trung liền bay ra mười một con, không chỉ như thế, vài tiên hạc đằng sau kia, vẫn không ngừng bay lượn lên bầu trời. . .
Cái này là làm sao vậy?
Chẳng lẽ, Trương sư này thật thần kỳ như thế? Không cần chỉ điểm, chỉ cần nhìn lên một cái, liền có thể để người ta đột phá?
Trong lòng khiếp sợ, đang muốn cảm thụ tiếng đàn của bằng hữu, có phải càng ngày càng cao thâm hay không, chỉ thấy dây đàn lần nữa đứt đoạn, bằng hữu giống như rõ ràng cái gì, vẻ mặt cứng ngắc như sắt thép, hai tay đánh đàn cũng ngừng lại.
- Trương Huyền. . . Ta * bà ngoại ngươi. . .
Tưởng Thanh Cầm luôn luôn nho nhã cũng nhịn không được nữa, gào thét như sói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận