Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngươi là heo sao?

Mọi người choáng váng mơ hồ. Lư Trạm ở một bên càng bị dọa cho giật mình, thiếu chút nữa thì ngất ngay tại chỗ.
Người khác không biết, hắn mới vừa rồi còn nói chuyện với người này, thế nào... thoáng cái không thấy, đã bỏ chạy vào vườn thuốc sờ loạn?
Ngươi không hiểu trồng thuốc, có thể hỏi. Cho dù không hỏi, nhìn nhiều người như vậy chưa từng động, lẽ nào cũng không biết chuyện gì xảy ra?
Sờ Địa Mạch Linh Đằng một cái ngược lại cũng thôi. Thứ này cực lớn, đừng nói chạm đến, chém lên hai đao cũng sẽ không chết. Nhưng... những linh dược kia, là tuyệt đối không thể đụng vào!
vẻ mặt hắn đang sốt ruột, nghĩ nên giúp giải thích thế nào, lại thấy người thanh niên xoay đầu lại, vỗ tay một cái, thần sắc thản nhiên nhìn qua.
- A, ta muốn xem thử một chút, có thể trị liệu gốc cây Địa Mạch Linh Đằng này hay không!
- Trị liệu?
Lư Trạm nôn ra máu.
Địa vị của ngươi được tôn sùng, danh sư tứ tinh cũng phải kiêng kỵ. Nhưng... vừa rồi hàn huyên nửa ngày, ngươi đối với trồng thuốc một chữ cũng không biết. Nếu thứ này thực sự tùy tiện sờ một chút là có thể trị liệu, những thế gia trồng thuốc bọn họ cũng không cần sống nữa!
Sờ loạn thì sờ loạn, hiếu kỳ thì nói hiếu kỳ, tại sao phải nói trị liệu?
Lẽ nào không thấy được nhiều người như vậy đều bất lực sao?
- Khẩu khí thật là lớn!
- Ngươi là ai? Ở chỗ này phát ngôn bừa bãi? Nếu như có thể trị liệu dễ dàng như vậy, đám người Lưu lão, Lư lão khẳng định đã sớm cho ra đề nghị, còn cần một tiểu tử chưa ráo máu đầu như ngươi nói lung tung sao?
- Người này từ nơi nào xuất hiện? Trần dược chủ, là người của ngươi sao?
- Không biết...
Quả nhiên, nghe được lời của hắn, tất cả mọi người đều bàn luận ầm ĩ, mỗi một đều hừ lạnh.
Nhiều người trồng thuốc như vậy cũng không nhìn ra chứng bệnh, ngươi một kẻ còn chưa đầy hai mươi tuổi, có thể nhìn ra cái gì?
Thực sự nói khoác không biết ngượng!
Tiết vườn chủ cũng sững sờ, nhướng mày, nghi ngờ nhìn qua:
- Ngươi lẽ nào nhìn ra cái gì?
- Đúng là nhìn ra được một chút. Chỉ có điều... khả năng còn có vài chuyện, cần Tiết vườn chủ phối hợp!
Người thanh niên nói.
- Phối hợp? Nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ đi làm!
Tiết vườn chủ gật đầu.
Tuy rằng ý nghĩ giống như mọi người, đối với người trước mắt này không ôm hy vọng quá lớn, nhưng vẫn muốn cố gắng một chút.
- Tốt lắm...
Người thanh niên có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười:
- Ngươi có thể hay không... đánh hai quyền để cho ta xem một chút không?
- Đánh quyền?
Tiết vườn chủ ngẩn người.
Những người khác cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Vốn tưởng rằng sẽ có yêu cầu gì, không nghĩ tới là bảo Tiết vườn chủ đánh quyền!
Ngươi không phải đến kiểm tra Địa Mạch Linh Đằng sao? Đánh quyền làm gì?
Nghe thế nào giống như đùa giỡn khỉ... Đánh hai quyền, ta ném quả đào cho ngươi...
- Làm càn! Dám đem vườn chủ ra tiêu khiển?
- Đâm đầu vào chỗ chết!
Xôn xao!
Mấy con em trẻ tuổi của thế gia trồng thuốc, xông tới.
Tiết vườn chủ là nhân vật lớn ngay cả ở Vạn Quốc Thành cũng có danh tiếng, còn là vườn chủ vườn thuốc đứng đầu. Mở miệng bảo nàng đánh hai quyền, giống như đùa giỡn... Ngươi đây là có ý khiêu khích sao?
- Các vị không vội. Khẳng định có chỗ hiểu lầm...
Lư Trạm không thể tiếp tục kìm chế được, đi lên phía trước.
Vị Trương huynh này có thể là danh sư tứ tinh, đừng nói những người này, cho dù là gia gia, cũng không dám đắc tội.
- Hiểu nhầm? Có thể có hiểu nhầm gì? Trị liệu cho Địa Mạch Linh Đằng, cùng Tiết vườn chủ đánh quyền có quan hệ gì?
Một người thanh niên bực bội nói.
- Điều này...
Lư Trạm cũng không hiểu nguyên nhân, không nhịn được nhìn về phía người thanh niên trước mắt:
- Trương sư, đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra...
- A, ta đã nhìn ra gốc cây Địa Mạch Linh Đằng này xuất hiện chứng bệnh, muốn xác nhận một chút. Tiết vườn chủ chỉ cần đánh hai quyền để cho ta xem là được!
Người thanh niên nói.
Người này dĩ nhiên chính là Trương Huyền.
Mắt Minh Lý nghiên cứu hồi lâu, cho ra kết luận giống như mọi người, gốc cây Linh Đằng này không có bệnh.
Rơi vào đường cùng, lúc này hắn mới đụng vào một chút, thông qua Đồ Thư Quán, quả nhiên khiến cho hắn nhìn ra được điểm không thích hợp.
Ngay sau đó hắn lại liên tục sờ mấy gốc dược liệu, phát hiện cũng có tình hình tương tự.
Trong lòng hắn xuất hiện một suy đoán, lúc này mới đưa ra yêu cầu như vậy.
- Trương sư?
Nghe được cách xưng hô, tất cả mọi người đều nhướng mày.
- Đúng, vị Trương huynh này là một vị danh sư. Nếu hắn làm như vậy, khẳng định có đạo lý của mình...
Lư Trạm vội hỏi.
- Danh sư?
Mọi người sửng sốt, đồng thời nhìn qua.
Nếu là danh sư, e ngại thân phận, cũng không có khả năng ăn nói lung tung, hồ ngôn loạn ngữ!
Hơn nữa, danh sư nhìn người thi triển võ kỹ, là chuyện thường xảy ra. Chỉ là... tất cả đều có chút không rõ, cái đó cùng Địa Mạch Linh Đằng sinh bệnh có quan hệ gì?
- Được!
Biết đối phương là danh sư, Tiết vườn chủ tuy rằng cũng tò mò mục đích của đối phương, vẫn gật đầu một cái.
Trong cơ thể có khí tức phát ra dao động, chân khí ngang dọc, một quyền đánh ra.
Đùng!
Không khí ở dưới một quyền của nàng phát ra tiếng nổ mãnh liệt, giống như sấm rền. Mọi người xung quanh chỉ cảm thấy gió mạnh đập vào mặt, thiếu chút nữa bị thổi lật ngã.
Tuy chỉ là một quyền rất bình thường, nhưng điều động lực lượng thiên địa tự nhiên, không khí cũng có thể bị ép nổ. Chỉ một điểm này, vô số cường giả Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong cũng làm không được.
Thảo nào có thể khiến cho Triệu minh chủ kiêng kỵ như vậy. Thực lực của vị Tiết vườn chủ này, quả thật đáng sợ!
- Như vậy có thể được chứ?
Một quyền đánh xong, Tiết vườn chủ thu quyền đứng lại, yên tĩnh nhìn qua.
- Ừ!
Trương Huyền lên tiếng, giống như là xác định chuyện gì, không nhịn được lắc đầu. Hắn lại nhìn qua, trên mặt lộ vẻ đồng tình nói không nên lời:
- Vấn đề chứng bệnh Địa Mạch Linh Đằng của nàng, ta đã hoàn toàn biết được! Chỉ có điều, trước đó, ta muốn hỏi nàng một câu...
Tất cả đám người Tiết vườn chủ đều đồng loạt nhìn qua.
Bọn họ nhiều người như vậy nghiên cứu lâu như vậy, cũng không biết. Vị danh sư trước mắt này, chỉ liếc mắt thoáng nhìn vườn chủ đánh quyền, lại khăng định xuống...
Thật hay giả vậy?
Tất cả đều dựng lỗ tai lên, rất sợ nghe sót điều gì. Ngay sau đó liền nghe được giọng nói mang theo tiếng của người thanh niên vang lên:
- Ngươi... là heo sao?
Phụt!
Tiết vườn chủ thoáng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa nổ tung.
- Ngươi nói cái gì?
Ầm ầm!
Khí tức trên người giống như dầu sôi thiêu đốt, bất cứ lúc nào cũng sẽ phun mạnh ra ngoài.
Nàng là cường giả nổi danh Vạn Quốc Thành, vườn chủ vườn thuốc thành tây. Cho dù ngươi là danh sư, trực tiếp nói lời sỉ nhục, cũng không được!
- Hắn nói Tiết vườn chủ là heo?
- Không phải nói danh sư rất đáng tin, không có khả năng ăn nói lung tung, hồ ngôn loạn ngữ sao?
- Ta cũng không biết...
...
Những người khác đứng ở một bên vây xem, từng người cũng trợn to hai mắt, thiếu chút nữa thì phát điên mất.
Trực tiếp mắng Tiết vườn chủ là heo, lá gan của người này không phải lớn bình thường. Quả thực có thể nói là vô pháp vô thiên tới cực điểm.
Lư Trạm cũng thiếu chút nữa không cắn đầu lưỡi.
Vừa sờ loạn đập loạn, nói ngươi là danh sư, còn có thể chu toàn trở về. Hiện tại mắng ngay trước mặt, chu toàn thế nào?
Sớm biết rằng người này mãnh liệt như thế, lại không làm quen với hắn.
Lúc này thì hay rồi, chọc cho Tiết vườn chủ giận dữ, sau đó cũng không biết vườn chủ có thể trách tội đến trên người Lư gia hay không...
Tống Siêu đi theo phía sau đoàn người, dự định tùy thời đổi linh thạch trung phẩm trở về, cũng cứng đờ.
Hắn là danh sư tứ tinh, năng lực quan sát rất tốt. Tiết vườn chủ tuy rằng chỉ thể hiện ra một chiêu, lại có thể nhìn ra thực lực siêu cường, chiến lực vô cùng. Đừng nói là hắn, cho dù trưởng lão tông môn, có thể thắng được cũng không nhiều!
Nói cường giả như vậy là heo...
Lá gan của Trương sư này vẫn thật là lớn.
Biểu tình của mỗi người không giống nhau. Chỉ có điều tất cả đều cảm thấy người trước mắt này có phải điên rồi hay không.
- Không cần phải gấp. Hãy nghe ta nói hết đã!
Khóe mắt nhìn thấy của Tiết vườn chủ cũng sẽ động thủ bất cứ lúc nào, Trương Huyền cũng không nóng nảy, mà thần sắc thản nhiên khoát tay áo, ngón tay chỉ vào đất trống cách Địa Mạch Linh Đằng không xa:
- Nếu như ta không nhìn nhầm, ngươi chắc hẳn thường ở chỗ này tu luyện?
- Không sai!
Tiết vườn chủ gật đầu, chỉ có điều lửa giận chưa tiêu tan, hình như nếu không phải bởi vì thân phận của đối phương là danh sư, khẳng định đã sớm một tát đánh chết.
Trong ruộng thuốc, bởi vì có vô số linh dược, ở chỗ này tu luyện, tâm thần yên tĩnh, dễ dàng đột phá hơn.
- Ý của ngươi, Địa Mạch Linh Đằng xuất hiện loại tình huống này, có liên quan tới việc ta tu luyện?
Lông mày nhíu lại một cái, Tiết vườn chủ bực bội nói.
- Đâu chỉ có liên quan đến! Quả thực chính là liên quan cực lớn!
Trương Huyền lắc đầu:
- Ta hiện tại nói cho ngươi biết nguyên nhân căn bệnh. Gốc cây Địa Mạch Linh Đằng này thật ra không có bệnh, cũng không có bị sâu bệnh, càng không có các loại tập kích chết héo, mà là... mất đi linh tính và hồn phách!
- Linh tính hồn phách?
Tất cả mọi người sững sờ ở tại chỗ.
- Vạn vật có linh. Dược liệu linh cấp, giống như linh binh, cũng có linh tính của riêng mình. Địa Mạch Linh Đằng làm chí bảo của vườn thuốc, nếu như không có loại đặc trưng này, làm thế nào có thể phân phố những vật phẩm cần thiết qua cho mỗi một gốc cây dược liệu chứ?
Trương Huyền nói.
Mọi người gật đầu.
Trình độ sinh mạng đạt được linh cấp, không chỉ binh khí có linh, thực vật, dược liệu cũng có.
Cái gọi là linh dược, lại cũng như vậy.
Chính là bởi vì loại linh tính này, mới có thể phát sinh bài xích đối với chân khí của người tu luyện không phù hợp, thậm chí dẫn đến cái chết, mới có thể nghe được ca múa có khả năng trưởng thành, mới có thể phân biệt ra tấm thân xử nữ...
- Không có linh tính, Địa Mạch Linh Đằng lại giống như mất đi thứ quan trọng nhất, tự nhiên sẽ mang theo tử khí, cũng sẽ chết bất cứ lúc nào.
- Linh dược mất đi linh tính, giống như người không có linh hồn, rất nhanh chết đi. Đây là sự thật. Nhưng... cùng Tiết vườn chủ tu luyện có quan hệ gì?
Mọi người nghi ngờ.
- Nếu như ta không nhìn nhầm, Tiết vườn chủ dừng lại ở Hóa Phàm tứ trọng Trọc Thanh cảnh, chí ít bảy, tám mươi năm!
Không trả lời câu hỏi, Trương Huyền nhìn qua.
- Tám mươi bảy năm!
Tiết vườn chủ gật đầu.
- Tám mươi bảy năm đều bị dừng lại tại chỗ, muốn không đột phá, đó là giả! Nhưng Hóa Phàm ngũ trọng Hợp Linh cảnh, là cửa ải khó khăn đầu tiên trong Hóa Phàm cửu trọng, cần linh hồn hoàn toàn dung hợp tự nhiên, làm được hợp linh giống như một, mới có thể đột phá! Tiết vườn chủ vẫn không thành công, không phải thiên phú không tốt, mà là linh hồn... bị tổn thương!
Trương Huyền nói.
- Ngươi, ngươi... làm sao biết được?
Tiết vườn chủ sửng sốt, toàn thân cứng đờ.
Vừa rồi nàng vẫn vô cùng tức giận, dự định giết chết người này. Nghe nói như thế, chân khí tích tụ trên người tiêu tan, chấn động kinh ngạc nói không nên lời.
Linh hồn nàng quả thật bị tổn thương. Nếu không, dựa vào thiên phú, khẳng định đã sớm đột phá, sao có thể còn bị dừng lại tám mươi bảy năm!
Chỉ là... chuyện này, là cơ mật của nàng, chưa bao giờ nói qua cùng người nào. Người trước mắt này, làm thế nào nhìn ra được?
- Không quan tâm ta làm thế nào biết được! Nàng biết linh hồn bị hao tổn, không có cách nào đột phá, lại không nản lòng giống như những người khác, mà là hi vọng thông qua thủ đoạn khác để bù đắp vết thương!
- Không biết từ nơi nào nhận được tin tức, nghe nói linh tính trong linh dược có thể bổ sung, vì vậy lại chuẩn bị vườn thuốc này, nuôi trồng dược liệu, không vì bán ra, chỉ vì hấp thu linh tính trong đó, bổ sung linh hồn mình!
- Ý nghĩ tuy tốt, đáng tiếc ngay từ lúc đầu lại đi nhầm phương hướng! Linh tính của thực vật nếu như có thể bổ sung cho người... Chẳng phải người người đều có thể tu luyện tới Hợp Linh cảnh sao?
Trương Huyền yên tĩnh nhìn qua, trong ánh mắt mang theo biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Thân là Đại Tông Sư trồng thuốc, làm bạn với linh dược lâu như vậy, chưa từng nhìn thấu điểm ấy...
- Không phải heo... là cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận