Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Phí lời thật nhiều

Nhóm: TTTV
Dịch: Khiêm
Đối với độc dược mà Dương sư phối chế này, hắn liền một phần vạn tự tin đều không có, nhưng giống như đối phương đã nói, nếu như không làm gì cả, vị lão tổ này, e sợ liền ba phút đều không sống được nữa.
Ngược lại cũng là muốn chết, còn không bằng liều một cái!
Bất kể nói thế nào, vị Dương sư này, đều thành công chữa khỏi cho mấy người như thê tử của Lăng Thiên Vũ cùng Đỗ Mạc Hiên, coi như việc làm của hắn trong nửa ngày hôm nay là vô cùng không đáng tin cậy, có chút giống như sờ đầu hòa thượng để tìm tóc, nhưng hiện tại đúng là hy vọng duy nhất.
Chừng mười cái hô hấp qua đi, cắn răng một cái:
- Tốt, ta thử xem!
Chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Giờ khắc này xác thực không biện pháp gì tốt hơn.
Làm ra quyết định, Thẩm Truy bệ hạ cắn răng một cái cầm lấy bình ngọc ở trên bàn, đi tới trước mặt Thẩm Hồng lão tổ.
- Lão tổ, đắc tội...
Tìm cái muôi cạy miệng ra, đem hồi thần dược dịch trút xuống.
- Ô u Ô u...
Thẩm Hồng lão tổ tuy rằng bất cứ lúc nào cũng sẽ chết, trên thực tế còn có chút ý thức, cảm nhận được dược dịch bị mạnh mẽ đổ vào, suýt chút nữa thì khóc.
Sự tình lúc trước, hắn cơ bản đều nhìn thấy và nghe được, biết việc làm của vị Dương sư này, trong lòng đau thắt.
Hắn đường đường Thiên Huyền Vương quốc lão tổ, địa vị còn cao hơn quốc vương bệ hạ, cường giả siêu cấp, độc dược còn không đi qua kiểm nghiệm liền lấy tới... Để hắn làm thử đan thú! Hơn nữa còn là thí nghiệm loại độc dược mà một khi sai lầm chắc chắn sẽ bỏ mình này
Mạng của ta làm sao cay đắng như thế, muốn an ổn sống không dễ dàng, muốn an ổn chết, cũng không được mà...
Rất nhanh, một bình hồi thần dược dịch liền bị Thẩm Truy bệ hạ mạnh mẽ rót vào trong miệng Thẩm Hồng lão tổ.
Khặc khặc khặc!
Liền gặp Thẩm Hồng hai mắt đảo một cái, thân thể vùng vẫy hai lần, rồi không có động tĩnh nữa.
- Lão tổ...
Sắc mặt của Thẩm Truy bệ hạ trắng nhợt, lùi lại mấy bước, thất thanh khóc rống.
Thất bại sao?
Lão tổ không chỉ là nền tảng của Thiên Huyền Vương quốc, càng quan trọng chính là ân tình đối với hắn cùng liên hệ máu mủ chém không đứt!
Xưng hô Thẩm Hồng vì lão tổ mà thôi, kỳ thực Thẩm Hồng chính là tiền nhiệm quốc vương bệ hạ, là ông nội của hắn.
Thân gia gia giờ khắc này lại có thể chết ở trước mặt hắn, hơn nữa còn là bị hắn rót thuốc mạnh mẽ mà chết, trong lòng khổ sở có thể tưởng tượng được.
- Hồi thần dược dịch nếu như dễ dàng phối chế như vậy, độc sư cũng sẽ không đáng giá.
Lưu Lăng lắc đầu một cái, nhìn về phía Trương Huyền ở cách đó không xa:
- Dương sư, tuy rằng không dùng thuốc, Thẩm Hồng cũng sẽ chết, nhưng hắn thật chết do hồi thần dược dịch mà ngươi phối chế, nên tính là ngươi giết người đi!
- Giết người?
- Không sai, hồi thần dược dịch là ngươi phối chế, cũng là ngươi ra lệnh rót hết, hiện tại người chết rồi, không phải trách nhiệm của ngươi là trách nhiệm của ai?
Lưu Lăng ánh mắt lấp lánh nhìn sang.
- Dương sư, ngươi không phải đối với hồi thần dược dịch rất tin tưởng sao?
Thẩm Truy bệ hạ cũng nhìn sang, ánh mắt mang theo chất vấn.
Ta nghe lời ngươi, mới rót hết cho lão tổ, lần này thì hay rồi, rót hết xong là người đã chết luôn rồi.
- Trách nhiệm của ta?
- Không sai, Thẩm Hồng là nền tảng của Thiên Huyền Vương quốc, hiện tại chết do nước thuốc mà ngươi phối chế, không bằng ngươi liền thay thế hắn trấn thủ nơi này, cũng xem như là cho bọn họ!
Lưu Lăng nói.
Kỳ thực hắn cũng biết, không rót hồi thần dược dịch, Thẩm Hồng cũng là hẳn phải chết, cố ý nói như vậy, mục đích chính là vì cái này.
Tác dụng to lớn nhất của Thẩm Hồng chính là trấn thủ Vương quốc, để rất nhiều thế lực không dám nhúc nhích, nếu hắn chết rồi, chỉ cần vị Dương sư này đáp ứng lưu lại, hiệu quả khẳng định so với để hắn sống còn cường đại hơn.
Thậm chí Thiên Huyền Vương quốc còn có thể nhảy một cái thăng cấp trở thành nhị đẳng, hoặc là nhất đẳng Vương quốc.
- Trấn thủ này?
Trương Huyền lắc đầu:
- Không thể!
Hắn dự định khi Thẩm Truy bệ hạ tìm đủ bí tịch Thông Huyền cảnh cho hắn liền vắt chân lên cổ chạy trốn, thủ tại chỗ này?
Đùa gì thế!
- Không thể? Lẽ nào Dương sư ra tay không những không cứu sống Thẩm Hồng, trái lại đem hắn hại chết, sẽ không có một tia hối hận cùng xấu hổ?
Lưu Lăng lông mày nhíu lại.
- Hại chết? Ngươi cả nghĩ quá rồi... Ta còn tưởng rằng đại sự gì!
Trương Huyền khẽ mỉm cười:
- Yên tâm đi, có ta ở đây, muốn chết nào có dễ dàng như vậy!
Nói xong đi tới trước mặt Thẩm Hồng lão tổ đang nằm yên, giơ bàn tay lên rồi một bạt tai quất tới.
Ba!
Âm thanh vang lên giòn giã.
Khặc khặc khặc!
Tiếp theo, tiếng ho khan lại vang lên, liền gặp Thẩm Hồng vốn đã không còn động đậy, phun ra một ngụm dược dịch, chậm rãi mở mắt ra.
- Chuyện này...
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Ba người Lưu Lăng, Trịnh Phi, Trang Hiền còn muốn nói chuyện lập tức ngây người, từng cái từng cái con mắt lồi ra như sắp rơi trên mặt đất, chỉ lo nhìn lầm.
- Lão tổ, ngươi...
Thẩm Truy bệ hạ đầy mặt nghi hoặc đi lên phía trước, chết sống không thể tin được.
- Ngươi, cái tên gia hỏa bất hiếu này , muốn đem ta sặc chết sao? Khặc khặc...
Thẩm Hồng râu thổi lên, căn bản không còn dáng vẻ suy nhược bất cứ lúc nào tử vong như trước.
- Dương sư, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Thẩm Truy bệ hạ vội vàng nhìn sang.
Rõ ràng nhìn thấy lão tổ đều không động đậy, làm sao đột nhiên tỉnh lại, còn có thể nói chuyện?
Đến cùng là chuyện gì đang diễn ra?
Không chỉ riêng mình hắn, liền ngay cả ba người Lưu Lăng, Trang Hiền, Trịnh Phi cũng cảm giác nhận thức của mình sắp sụp đổ.
Người chết phục sinh?
Cái này là sự thật sao?
- Thân thể của Thẩm Hồng lão tổ đã suy yếu, nhanh muốn chết, ta để ngươi đem dược dịch cho hắn ăn xuống thôi, kết quả ngươi trực tiếp rót vào, dược dịch sền sệt ngăn chặn khí quản, để hắn xem ra như là người chết... Còn vì sao tinh thần tỉnh táo, rất đơn giản, hồi thần dược dịch của ta phối chế thành công, hữu dụng!
Trương Huyền vẻ mặt hờ hững.
Xem ra rất kỳ quái, nói ra kỳ thực vô cùng đơn giản.
Quá trình phối chế hồi thần dược dịch của hắn là thông qua thư viện kiểm nghiệm, công hiệu tự nhiên không có vấn đề, Thẩm Hồng mặc dù nhanh muốn chết, sau khi uống vẫn như cũ nổi lên hiệu quả, trong thời gian ngắn liền khôi phục tinh khí thần.
Vốn là, chỉ cần rót một chút liền có hiệu quả, kết quả Thẩm Truy bệ hạ rót nguyên cả nước thuốc trong bình vào, nhiều dược dịch như vậy, ngăn chặn yết hầu, không trực tiếp sặc chết liền rất tốt.
Chính là nhìn ra điểm ấy, mới một cái tát quất tới, đánh văng ra nước thuốc đang chặn yết hầu, để Thẩm Hồng tỉnh táo lại.
- Chuyện này...
Nghe xong giải thích, Thẩm Truy bệ hạ, ba vị danh sư đều bối rối.
Tùy tiện phối chế đồ vật, dĩ nhiên... Thật con mẹ hắn lại hữu hiệu?
Những vị độc sư khác phối chế hồi thần dược dịch, chuẩn bị đủ loại máy móc, chỉ lo xuất hiện sai lầm, cái tên này thì hay rồi, hai tay tùy tiện phối chế... Lại cũng có thể thành công...
Ông trời, ngươi chơi đùa của ta hả?
Đương nhiên, cái này còn không khiến cho bọn họ khiếp sợ, mấu chốt nhất chính là vị Dương sư này, phía trước một khắc còn không biết loại hồi thần dược dịch này là cái gì, sau một khắc liền có thể phối chế đi ra...
Trời xanh, đại địa, ai có thể nói cho ta, đây rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra sao?
Lẽ nào thật sự giống như là hắn nói, học tập một chút?
Nhắm mắt lại đứng tại chỗ một hồi liền gọi là học tập?
Hơn nữa còn học được cách phối chế mà chỉ chân chính độc sư mới làm được.
Bốn người làm sao đều cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.
- Đa tạ âm cứu mạng của Dương sư.
Mọi người khiếp sợ còn không kết thúc, liền gặp Thẩm Hồng lão tổ giẫy giụa từ trên giường ngồi dậy, ôm quyền tạ lễ với Trương Huyền.
Hồi thần dược dịch, bất luận người cách cái chết gần như thế nào, chỉ cần sử dụng, liền có thể hồi quang phản chiếu, giống như là người bình thường, sống được một quãng thời gian.
Tuy rằng không có thực lực, xuống giường lại là vô cùng đơn giản.
- Không cần những lễ tiết này, ngươi hiện tại đánh một bộ quyền cho ta nhìn một chút.
Chẳng muốn cùng đối phương phí lời, Trương Huyền khoát tay áo một cái.
Phối chế hồi thần dược dịch làm cho đối phương có thể hồi phục, mục đích chính là cái này, nếu đứng dậy, vậy thì đánh quyền đi để ta nhìn xem.
- Đánh quyền? Ta hiện tại thân thể suy yếu, một điểm chân khí đều không nhấc lên được, coi như đánh cũng vô dụng.Vẫn là không nên bêu xấu!
Thẩm Hồng lắc đầu một cái:
- Trải qua sống chết, ta cũng đã nghĩ thông, Vương quốc có thể bảo vệ liền bảo vệ, không gánh nổi, cũng là mệnh số như vậy, không cần thiết liều mạng cưỡng cầu...
- ... Trương Huyền.
Ta muốn ngươi đánh quyền, là muốn để thư viện hình thành thư tịch, biết được ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi thao thao bất tuyệt làm gì?
Còn bắt đầu đọc triết học nữa, có biết cái môn này là môn ta căm ghét nhất không hả.
- Thẩm Hồng lão đệ trải qua sống chết, vậy mà có được loại cảm ngộ này, thật không tệ! Tất cả phú quý đều vô dụng, thực lực bản thân mới là trọng yếu nhất, Vương quốc quyền lợi tuy tốt, lại hạn chế sự phát triển của ngươi, bằng không, dựa vào thiên phú của ngươi, khẳng định đã sớm đột phá đạt đến Tông Sư từ lâu rồi.
Trương Huyền còn chưa kịp nói chuyện, Lưu Lăng ở một bên liền thoả mãn gật gù, trong mắt tràn đầy tán dương.
- Đúng đấy, đáng tiếc chờ ta lĩnh ngộ được thì đã quá chậm!
Thẩm Hồng lão tổ thở dài một tiếng, tiếp theo lần thứ hai nhìn về phía Trương Huyền:
- Tuy rằng như vậy, vẫn là cảm tạ Dương sư trợ giúp, để ta khôi phục ý thức, coi như không có thực lực, ta cũng cảm thấy hết sức cao hứng.
Thẩm Hồng lão tổ đang muốn nói tiếp, liền nhìn thấy sắc mặt của Dương sư ở trước mắt tái xanh, cực kỳ khó coi, tiếp theo một cái tát đánh tới.
Ba!
Vừa vặn đánh ở sau gáy.
Lạch cạch!
Lời nói mới nói phân nửa, Thẩm Hồng lão tổ mắt tối sầm lại, lập tức nằm trên đất, ngất đi.
- Để ngươi đánh quyền liền đánh quyền, phí lời nhiều như vậy làm gì.
Vỗ vỗ tay, Trương Huyền hừ một tiếng.
Xoay người một cái liền nhìn thấy Thẩm Truy bệ hạ cùng ba vị danh sư đang trợn mắt ngoác mồm nhìn sang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận