Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Dắt tay

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Nàng tựa hồ có chút thất thần, ngay cả Trương Huyền đi tới cũng không biết, ánh trăng sáng tỏ tựa như sương trắng rơi ở trên người, làm cho người ta có cảm giác như Tiên Tử, tùy thời sẽ tung bay.
– Nghĩ gì thế, lại nhập thần như vậy?
Trương Huyền mỉm cười, đi vào trước mặt.
– Không có gì…
Phục hồi tinh thần lại, Lạc Nhược Hi lắc đầu, đứng dậy, nhìn thoáng qua ánh trăng nhàn nhạt:
– Có thể cùng ta đi ra ngoài một chút không?
Sửng sốt một chút, Trương Huyền hưng phấn nhảy lên:
– Đương nhiên, cam tâm tình nguyện!
Chứng kiến hắn biểu lộ như vậy, Lạc Nhược Hi cười khổ lắc đầu:
– Ngươi làm chuyện gì, đều không che giấu như vậy sao?
Người khác cùng nàng chung một chỗ, coi như thật cao hứng, cũng sẽ tận lực che giấu, giả bộ như rất có thân phận, rất có hàm dưỡng, gia hỏa này thì ngược lại, nghĩ cái gì làm cái đó, vô ưu vô lự, khiến người ta hâm mộ.
– Ta…
Trương Huyền có chút khẩn trương:
– Kỳ thật vẫn luôn che giấu…
– A?
Nghe hắn còn biết che giấu, Lạc Nhược Hi thấy hứng thú, đôi mắt đẹp nhìn lại:
– Nói nghe một chút!
– Ta là người không thích tranh đấu, lại cực kỳ điệu thấp, kết quả ngươi cũng thấy đấy…
Trương Huyền lắc đầu.
– Điệu thấp?
Chứng kiến hắn rất nghiêm túc, Lạc Nhược Hi cười khúc khích, vừa rồi trên mặt cô đơn quét qua quét sạch, cũng nhịn không được nữa:
– Che giấu thật tốt, ta cũng không nhìn ra…
Gia hỏa này đi đến chỗ nào, đều lên giọng không còn hình dáng, trở thành minh tinh lấp lánh trong mắt mọi người… Giờ phút này lại còn nói, bản thân không thích tranh đấu, cực kỳ điệu thấp…
Mặt đâu?
Người khác không biết xấu hổ, nàng sẽ cảm thấy chán ghét, chẳng biết tại sao, cùng gia hỏa này ở chung một chỗ, ngược lại cảm thấy vô cùng buông lỏng, có một loại yên lặng đến cực điểm.
– Quả nhiên không tin!
Thấy vẻ mặt của nữ hài, Trương Huyền lắc đầu.
Ở sâu trong nội tâm, hắn thật rất ít xuất hiện, nhưng tạo hóa trêu người, quá ưu tú, đi tới chỗ nào, cũng giống như đom đóm trong đêm tối, sáng ngời chói mắt, tránh cũng tránh không khỏi…
– Khanh khách!
Thấy vẻ mặt hắn thành thật, Lạc Nhược Hi lần nữa nở nụ cười.
Hai người vừa nói vừa cười, đạp trên cảnh ban đêm, đi ra Danh Sư Đường.
Đêm lạnh như nước, độ nóng so với ban ngày thấp xuống không ít, người trốn ở trong nhà, tất cả đều đi ra, trên đường phố tràn đầy dòng người.
Lạc Nhược Hi không biết dùng phương pháp gì tiến hành ngụy trang, ngoại nhân xem ra, tuy cũng rất đẹp, cũng không xuất chúng như vậy, bởi vậy, mọi người trên đường chỉ là thán phục, ngược lại không có gây nên quá nhiều chú ý.
Rời đi một lúc lâu, Trương Huyền ngừng lại, chỉ về phía trước:
– Hỏa Nguyên Thành bởi vì khí hậu, rất nhiều mỹ vị là địa phương khác không có, nơi này có cái khách sạn, không bằng ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, nếm thử đặc sản của địa phương? (* DG: Mẹ, dẫn gái vào khách sạn cũng nói năng hùng hồn như vậy, anh em phải học tập theo.)
Lạc Nhược Hi nhìn lại, chỉ thấy trên một kiến trúc cao lớn, viết bốn chữ to “Như Mộng tửu quán”.
– Phù Sinh Như Mộng, cười cười bao la mờ mịt, không bằng đối rượu hoan ca… Cái tửu lâu này rất có ý cảnh!
Nhẹ nhàng cười cười, nữ hài nhẹ gật đầu.
Trong tửu lâu, lắp đặt thiết bị cực kỳ xa hoa, thoạt nhìn cũng rất ấm áp, bốn phía du tẩu tiểu nhị, đều đạt đến Hóa Phàm ngũ trọng, nhìn qua đã biết rõ tửu lâu này không đơn giản.
– Hai vị khách quan, mời vào trong…
Một tiểu nhị tiến lên đón, an bài một chỗ ngồi tình lữ gần cửa sổ, Trương Huyền nhìn thoáng qua, thấy đối phương không có tức giận, yên tâm thoải mái ngồi xuống.
– Các đặc sản của bọn ngươi, đều đưa tới một phần…
– Vâng!
Tiểu nhị lui xuống, chỉ chốc lát rượu ngon, thức ăn ngon tất cả đều đã bưng lên.
Không thể không nói, rượu và đồ ăn nơi này hoàn toàn chính xác không tệ, Hỏa Nguyên Thành dư dả Địa Hỏa, không chỉ để cho chức nghiệp luyện khí, luyện đan nổi tiếng, chế biến rượu ngon cũng mỹ vị, khiến người ta uống một ngụm liền hãm sâu trong đó, lưu luyến quên về.
– Vĩ Kim Giang Khuê Ngư này, là đặc hữu trong Kim Giang Hồ ở Nhạn Lâm Sơn mới có, cực kỳ thưa thớt, mười năm mới có thể lớn một lạng, không vảy, thịt tươi sống, phối hợp rượu vàng nướng lên, mùi vị rất ngon…
– Đây là gan của Thanh Tước Thú, trực tiếp chưng chín, thả một ít dầu vừng, liền có thể ăn, trong đó ẩn chứa linh khí nồng đậm không nói, mùi vị còn là tuyệt mỹ…
– Đây là thịt của Trúc Tiêm Thanh Diệp, tài liệu chính là Thanh Diệp măng đặc thù ở Hỏa Nguyên Thành, nấu nướng lên, như là thịt khô, rất mỹ vị…
Vừa ăn, Trương Huyền vừa giới thiệu.
Những mỹ vị này, chỉ cần nếm một cái, Thư Viện có thể tạo ra thư tịch, đừng nói chỉ là giới thiệu kỹ càng, coi như thuận miệng nói ra hơn mười điểm thiếu sót khi nấu nướng, cũng có thể không lặp lại.
– Ngươi đối với mỹ thực cũng có đọc lướt qua?
Nghe hắn nói kỹ càng như thế, Lạc Nhược Hi tràn đầy kỳ quái.
Gia hỏa trước mắt này, tuổi không lớn lắm, không chỉ thực lực mạnh, chức nghiệp phụ tu lợi hại, càng bao hàm toàn diện, giống như cái gì cũng biết.
Nhất là mỹ thực, coi như là ở trong chức nghiệp hạ cửu lưu, cũng là không thu hút nhất, bình thường đều xuất hiện ở trong cung đình, chế đồ ăn cho quan lại quyền quý, thí nghiệm đồ ăn mới, không có địa vị quá cao.
Đường đường Danh Sư Học Viện Viện trưởng, lại có thể học qua cái này, ngẫm lại cũng có chút kỳ quái.
– Xem qua thư tịch tương quan, vì vậy biết rõ một ít…
Trương Huyền giải thích.
– Xem qua sách có thể nói kỹ càng như vậy? Lợi hại!
Lạc Nhược Hi tán dương một tiếng.
Nàng ăn cơm, nhẹ nhàng thanh nhã, nhất cử nhất động, hiện ra gia giáo tốt đẹp, không giống Trương Huyền, ăn như hổ đói, không có chút hàm dưỡng.
– Có tâm sự gì nói ra có lẽ sẽ khá hơn chút, ta tuy thực lực không đủ, nhưng không ít chuyện vẫn có thể giải quyết.
Ăn uống no nê, Trương Huyền nhìn lại.
Hắn đã sớm nhìn ra nữ hài khả năng có tâm sự, vì vậy trên đường đi nói chuyện cười, để đối phương vui vẻ, bất quá… Hiện tại xem ra, hiệu quả quá mức bé nhỏ.
– Không có gì…
Lạc Nhược Hi sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu:
– Chỉ là gặp một việc, có chút nhớ nhà mà thôi!
– Nhớ nhà? Ngươi… Chẳng lẽ thật sự là người của Thánh Nhân quý tộc Lạc gia?
Trương Huyền nghi ngờ hỏi.
Về sự tình nữ hài này, Danh Sư Học Viện lưu truyền một đống lớn, cơ bản đều là Thánh Nhân hậu đại, địa vị tôn sùng.
Nếu không, cũng không có khả năng để cho Mộc sư đường đường Danh Sư thất tinh, lại có thái độ như thế.
– Thánh Nhân quý tộc?
Nữ hài cười lắc đầu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, ngược lại nhìn qua:
– Người nhà của ngươi đâu? Đều ở nơi nào, như thế nào chưa từng nghe ngươi nhắc qua?
Thấy nàng không muốn nhiều lời, Trương Huyền không có ở vấn đề này tiếp tục dây dưa, ánh mắt lộ ra một ít cô đơn, nói:
– Ta không có người thân, là một cô nhi!
– Cô nhi?
Lạc Nhược Hi sững sờ.
– Ân, từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp qua thân nhân…
Trương Huyền lắc đầu.
Hắn từ Địa Cầu xuyên qua, không có một thân nhân, muốn nói cô độc, tuyệt đối ai cũng không bằng.
Coi như không nói bây giờ, đời trước từ khi có ký ức, sẽ không gặp qua thân nhân, có thể trở thành Học Viện lão sư, cũng là hao tốn không biết bao nhiêu nỗ lực, kết quả… Còn dạy đệ tử tẩu hỏa nhập ma, thiếu chút nữa bị huỷ tư cách!
Thê thảm không người sánh bằng.
– Ngại ngùng, ta không phải cố ý…
Lạc Nhược Hi vội vàng khoát tay.
– Không có gì, đã quen, như vậy cũng tốt, không có gì vướng víu, muốn đi đến đâu liền đi đến đó!
Trương Huyền cười cười.
Một người cũng rất tốt, cùng nhau đi tới, ngoại trừ mấy đệ tử, không có gì phải lo lắng.
– Tâm tính của ngươi thật tốt…
Nhìn thanh niên trước mắt, thấy hắn không có chút nào che giấu, sống thật vui vẻ, ánh mắt Lạc Nhược Hi lộ ra tán dương.
Không có bối cảnh, không có nhân mạch, bằng vào cố gắng của mình, mới hai mươi tuổi liền thành Hồng Viễn Danh Sư Học Viện Viện trưởng, vị Trương Huyền này tuy thoạt nhìn không đáng tin cậy, trên thực tế là vô cùng đáng tin cậy!
Thật giống như những học sinh kia tín nhiệm vô điều kiện với hắn, những Trưởng lão kia vô điều kiện thần phục… đã nói rõ ưu tú.
Rõ ràng chuyện rất khó, chỉ cần có hắn, sẽ giải quyết đơn giản, chỉ bằng vào điểm này, có thể để cho vô số người theo không kịp.
Bên người nàng không thiếu bạn cùng lứa tuổi ưu tú, trong đó ở tuổi giống nhau, tất cả đều cường đại hơn vị trước mắt này nhiều, nhưng những người này khởi điểm cao, nếu khởi điểm giống nhau, muốn đạt tới trình độ của thanh niên này, khẳng định không có mấy cái!
Tuổi còn trẻ thì đến được Tòng Thánh đỉnh phong, lại để cho đệ tử khăng khăng một mực, thống lĩnh một Học Viện, để cho tất cả mọi người cam tâm tình nguyện thừa nhận… Loại nhân cách mị lực này, là không biết bao nhiêu người không thể bằng được.
Nhất là tâm tính, rõ ràng gặp được khó khăn, nhưng mỗi lần đều có thể chính diện đối mặt, chỉ cần không vẫn lạc, về sau, thành tựu tuyệt đối không thể hạn lượng.
Bất tri bất giác, Lạc Nhược Hi đối vị trước mắt này, cách nhìn đã có biến hóa rất lớn.
Trước kia, chỉ là cảm thấy gia hỏa này có chút thân cận, mà bây giờ, cảm thấy ẩn dấu ở sau lưng hắn, có đồ vật lóe sáng, là chói mắt như vậy, để cho vô số người ảm đạm biến sắc.
Bất tri bất giác, làm cho nàng đối với thanh niên trước mắt này, sinh ra tâm tình khác thường.
Tuy chỉ có một tia, nhưng mà trước kia chưa bao giờ có.
– Trở về thôi!
Lại hàn huyên một lát, hai người đi về.
Minh Nguyệt nhô cao, bóng dáng hai người kéo dài, gió nhẹ phất phơ, trên người thiếu nữ tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt, ngửi ở trong miệng, thoải mái không nói ra được.
Nội tâm Trương Huyền chưa bao giờ cảm giác an bình như thế, bàn tay không tự chủ được đưa tới, đụng phải mu bàn tay của nữ hài, tựa như chạm đến một đống bông, mềm mại tinh tế.
Thân thể Lạc Nhược Hi cứng đờ, vội vàng rút tay về, ôm ở trước ngực, sắc mặt đỏ bừng:
– Ta đi về trước!
Nói xong vội vã đi thẳng về phía trước, chỉ chốc lát biến mất ở trước mắt.
– Rời đi…
Vẻ mặt tràn đầy lúng túng, Trương Huyền vỗ trán:
– Đều tại ta…
Con đường rất dài, có lẽ còn có thể trò chuyện nhiều một lát, làm gì đi chạm tay người ta? Nếu đối phương trách tội, về sau chẳng phải ngay cả bằng hữu cũng làm không được?
Thật sự là ngu xuẩn!
Vẻ mặt bất đắc dĩ, đang định trở lại chỗ ở, ngày mai nhìn xem thái độ của đối phương, chỉ mong không tức giận, chợt nghe cách đó không xa, một thanh âm vang lên.
– Hẹn gặp lại thân nhân của ta, bằng hữu của ta, là ta mất hết mặt mũi, cho các ngươi hổ thẹn…
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trung niên nhân chừng ba mươi tuổi, quỳ gối ở trước cửa ra vào, vẻ mặt đau thương.
Trung niên nhân mang theo máu tươi, khuôn mặt phong trần, thoạt nhìn có chút chật vật, hẳn là vừa trải qua sự tình nguy hiểm gì, vừa mới trở về.
– Hẹn gặp lại!
Dập đầu mấy cái, cắn răng, trung niên nhân đứng dậy, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay nhiều ra một thanh trường kiếm, cứa tới cổ của mình.
– Tự sát?
Không nghĩ tới đi đường, lại gặp một cái tự sát, nhướng mày, Trương Huyền cong ngón búng ra.
Ô…Ô…n…g!
Một đạo hào quang bắn tới, trường kiếm trong lòng bàn tay trung niên nhân bị đánh trúng, Ô…Ô…n…g! thoáng một phát, chọc ở trên vách tường cách đó không xa, liên tục lắc lư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận