Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ta không có thời gian

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

- Băng Nguyên cung, Trần Nhạc Dao gặp qua Trương công tử!
Thu hồi lực lượng, nữ tử ôm quyền đáp lễ.
- Người Trương gia?
Trương Huyền nhìn sang.
Vị Trương Khiêm này, bộ dáng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thực lực thâm thúy, không kém Băng Nguyên cung Trần Nhạc Dao nhiều, đã đạt đến Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong.
Khó trách đồng dạng là người Trương gia, Trương Cửu Tiêu chỉ có thể coi là bàng chi, so sánh với đối phương, cho dù nhận được chỉ điểm của mình, vẫn kém quá nhiều.
- Nguyên lai là Nhạc Dao tiên tử, tại hạ đã sớm nghe nói qua sự tích của ngươi, một chưởng phá bảy kiếm, đóng băng ba ngàn dặm... bảy đạo chích ở Thuận Diên thành làm hại bốn phía, nếu không phải ngươi ra tay, chỉ sợ hiện tại còn sinh linh đồ thán!
Trương Khiêm cười cười, tao nhã nói.
- Trương công tử quá khen!
Nghe được tán dương, trong lòng Trần Nhạc Dao vui mừng, ánh mắt lộ ra tự hào.
Vì đi vào Thánh Tử điện, sau khi giải quyết tai hoạ ngầm trong tu luyện, nàng điên cuồng rèn luyện mình, sự tình nổi danh nhất là một người một chưởng, chém giết cường đạo gây họa cho liên minh, chuyện này cũng không oanh động, đối phương lại có thể thuộc như lòng bàn tay, nói rõ nghe nói qua mình, tuyệt đối không phải nói ngoa.
- Thực lực cùng thiên phú của Tiên tử, ta là bội phục từ trước tới nay!
Lần nữa khen ngợi một câu, Trương Khiêm tiến về phía trước một bước:
- Vừa rồi hai vị nói chuyện, ta cũng nghe được, tên này không có lễ phép, không biết tốt xấu, không bằng để cho ta thay ngươi giáo huấn một chút, miễn cho dơ bẩn bàn tay của tiên tử!
- Làm phiền Trương công tử!
Biết mục đích của đối phương là muốn lấy lòng mình, Trần Nhạc Dao dừng lại một chút, nhưng không cự tuyệt nói:
- Bất quá... giáo huấn một chút, để hắn nói xin lỗi là được, không nên hại người!
Nàng chỉ là không cam lòng đối phương gọi thẳng họ tên của thiếu cung chủ, mà không phải thâm cừu đại hận gì, giáo huấn một lần, để hắn biết sai thì thôi, không cần thiết trọng thương.
- Tiên tử thiện tâm, yên tâm đi, ta có chừng mực!
Quạt xếp mở ra, Trương Khiêm quay đầu nhìn về phía Trương Huyền, vui vẻ biến mất, trong ánh mắt mang theo ý lạnh, để lộ ra một cỗ khí chất kiêu hùng:
- Vị bằng hữu này, ta cho ngươi hai con đường, thứ nhất, xin lỗi, đền bù! Không cần nhiều, hai Thánh khí trung phẩm là đủ. Thứ hai, ta ra tay, ép ngươi đền bù xin lỗi, nếu như vậy, chỉ sợ không chỉ hai Thánh khí trung phẩm đơn giản như vậy!
- Xin lỗi? Đền bù?
Trương Huyền dở khóc dở cười.
Chỉ muốn hỏi tình hình hiện tại của Triệu Nhã một chút, không nghĩ tới chọc ra đại phiền toái như thế.
Không thèm để ý gia hỏa tự cho là đúng này, lần nữa nhìn về phía nữ tử cách đó không xa:
- Cô nương, ta không biết nàng đã thành thiếu cung chủ của các ngươi, trong lời nói có nhiều chỗ đắc tội, hiện tại xin lỗi ngươi! Thiếu cung chủ của các ngươi, cùng ta đã sớm nhận biết... Cho nên chỉ là muốn hỏi một chút, hiện tại nàng như thế nào, ở Băng Nguyên cung sống tốt hay không mà thôi?
Biết Triệu Nhã thành thiếu cung chủ, cũng rõ ràng lời nói mới rồi, quả thực có chút thiếu thỏa đáng.
Chỉ cần có thể biết tin tức của học sinh, xin lỗi cũng không tính là gì.
- Tiểu tử, bản thiếu gia nói chuyện với ngươi, lỗ tai điếc sao?
Trần Nhạc Dao còn chưa lên tiếng, vẻ mặt của Trương Khiêm liền trầm xuống.
Làm thiên tài Trương gia, đi đến bất kỳ địa phương nào đều được người tôn trọng, không dám có bất kỳ coi thường, tên này ngược lại tốt, trực tiếp không để ý tới...
Để lửa giận của hắn lập tức thiêu đốt lên.
- Ta hỏi thăm sự tình với bằng hữu Băng Nguyên cung, cùng ngươi không có liên quan gì a? Làm sao, người Trương gia các ngươi, chỉ cần nhìn thấy cô gái xinh đẹp, đều ưa thích chặn ngang một gậy?
Lông mày giương lên, Trương Huyền lạnh lùng nhìn lại, vung tay áo một cái:
- Ai, thói quen tật xấu a?
Cho ngươi mặt mũi, còn đưa mặt ra đánh? Đổi lại gia tộc khác, đến tìm phiền phức thì thôi, Trương gia...
Hừ, không có tìm các ngươi gây chuyện là tốt lắm rồi.
Thế mà còn dám tới đây diễu võ giương oai...
Thật chẳng lẽ cho rằng toàn bộ Danh Sư đại lục chỉ có các ngươi lợi hại?
- Ngươi nói cái gì?
Không nghĩ tới đối phương không những không e ngại hắn, còn nói ra lời này, trên đầu Trương Khiêm bạo gân xanh, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.
Cho dù huyết mạch của hắn tinh thuần hơn Trương Cửu Tiêu, nhưng ở gia tộc địa vị vẫn không tính quá cao, nếu như có thể kéo quan hệ với Băng Nguyên cung, về sau được trọng dụng, lên như diều gặp gió ở trong tầm tay.
Nguyên nhân chính là như vậy, nhìn thấy Trần Nhạc Dao cùng người mâu thuẫn, lập tức chạy tới giúp một tay.
Vốn cho rằng báo ra gia tộc và danh hào, đối phương sẽ bị dọa đến ngoan ngoãn thần phục, không dám phản bác, nằm mơ cũng không nghĩ đến...
Không những không sợ, còn tràn đầy địch ý!
- Nói cái gì, trong lòng ngươi rõ ràng, cút sang một bên, nếu không, chọc ta tức giận, không ngại trước giáo huấn ngươi một trận...
Khoát tay áo, Trương Huyền quát lạnh.
Cũng may tính tính của hắn tốt, nếu không đừng nói tìm phiền toái, khẳng định nhìn thấy người Trương gia liền xuất thủ.
- Xong...
Triệu Hưng Mặc ở một bên thân thể nhoáng một cái, suýt chút nữa ngất đi.
Cái tên này mới vừa nói, hắn rất biết điều, thời gian nháy mắt liền đối nghịch Băng Nguyên cung cùng Trương gia...
Cái này con mẹ nó cũng gọi là khiêm tốn...
Thật muốn cao điệu, còn không phá hủy cả Thánh Tử điện?
- Tự tìm cái chết...
Vẻ mặt hắn trắng bệch, Trương Khiêm thì suýt chút nữa nổ tung, gầm thét một tiếng, bàn tay lăng không bắt đến.
Không gian bốn phía giống như dính nhớp, một cỗ lực lượng cường đại tới cực điểm lan tràn ra, bao phủ Trương Huyền ở bên trong.
Không hổ là thiên tài Trương gia, đồng dạng là Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu so với Ngoan Nhân lúc trước càng thêm cường đại.
Cũng không phải nói, Ngoan Nhân không bằng đối phương, mà là tử vong vài vạn năm, lại thêm bị Thanh Điền Hoàng phong ấn, có khả năng phát huy thực lực có hạn, kém xa vị trước mắt này, tuổi trẻ sung mãn, lại lấy được bồi dưỡng tốt nhất.
- A!
Tròng mắt của Trương Huyền hơi híp.
Cho dù thực lực của đối phương rất mạnh, nhưng hắn cũng không phải tên ngố hơn hai mươi ngày trước, bất kể thực lực hay ánh mắt, đều tăng lên không biết bao nhiêu, đang tính động thủ, liền thấy một đạo kiếm mang gào thét đến, nghênh đón tiếp lấy Trương Khiêm.
Ầm ầm!
Sóng khí cuồn cuộn, kiếm khí tiêu tán, cách đó không xa có thanh âm rên lên một tiếng, dường như có người bị thương.
- Trương Cửu Tiêu, ngươi thật to gan, dám đối nghịch ta?
Trương Khiêm gầm thét.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Cửu Tiêu lao đến, đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt trở nên trắng bệch.
Vừa rồi đón đỡ một chiêu của đối phương, đã bị thương.
Hắn chẳng qua là Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, cùng Xuất Khiếu đỉnh phong, chênh lệch trọn một đại cấp.
- Trương Khiêm, tất cả mọi người đều tới tham gia Thánh Tử điện khảo hạch, hy vọng có thể dĩ hòa vi quý...
Cố nén ngực buồn bực, Trương Cửu Tiêu ôm quyền.
Trương Huyền đối với hắn ân trọng như núi, coi như biết rõ không địch lại, cũng sẽ không lùi bước.
- Dĩ hòa vi quý? Vừa rồi có cơ hội, hiện tại không còn...
Khuôn mặt Trương Khiêm dữ tợn, lông mày giương lên:
- Tránh ra, nếu không ta không ngại dạy bảo luôn ngươi!
- Vậy liền động thủ đi...
Trương Cửu Tiêu tiến lên.
- Ngươi không phải đối thủ, vẫn là ta tới đi...
Ngăn đối phương lại, Trương Huyền lắc đầu.
Hắn biết ý tứ của Trương Cửu Tiêu, cũng không phải không biết tự lượng sức mình, cũng không phải cố ý lấy lòng, mà là muốn ngăn lại sự tình, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Trương gia, đại lục đệ nhất gia tộc, ở Thánh Tử điện giao thiệp cực lớn, một khi đắc tội, chắc chắn nửa bước khó đi.
Ngăn sự tình lại, người cùng một gia tộc, nhiều nhất bị chút trừng phạt, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Bất quá mặc dù hảo tâm, nhưng không biết Trương Huyền căn bản không sợ Trương gia, thậm chí còn muốn tìm cơ hội giáo huấn bọn họ một trận!
- Được rồi, muốn động thủ thì nhanh lên một chút, ta không có thời gian, còn có sự tình phải hỏi thăm, không có rảnh nói nhãm với ngươi!
Ngăn cản Trương Cửu Tiêu lại, Trương Huyền nhàn nhạt nhìn qua.
- Ngươi...
Không nghĩ tới đối phương không những không e ngại mình uy hiếp, còn để hắn nhanh động thủ, Trương Khiêm gầm lên giận dữ, lần nữa bắt đến.
Chân khí gào thét, lực lượng so với vừa rồi càng thêm cường đại, còn chưa tới trước mặt, liền phát ra trận trận thanh âm sấm rền, tựa hồ muốn đánh xuyên qua không khí.
- Thật mạnh...
- Mặc dù Trương Khiêm không phải thiên tài mạnh nhất của Trương gia, nhưng cũng không thể khinh thường!
- Đúng vậy, chính diện gặp gỡ, tốt nhất tránh né, nếu không căn bản không chống lại được...
- Tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, phải xui xẻo!
- Coi như muốn bắt chuyện, cũng tìm lý do tốt một chút, hiện tại được rồi, đắc tội Băng Nguyên cung cùng Trương gia, đoán chừng coi như thông qua khảo hạch, ở Thánh Tử điện cũng không dài...
...
Mọi người chung quanh, tất cả đều đồng loạt nhìn qua, có khiếp sợ, có cười trên nỗi đau của người khác.
Mọi người cùng nhau tham gia khảo hạch, cũng chính là đối thủ cạnh tranh, thấy có người ăn khổ, vui vẻ còn không kịp, đương nhiên sẽ không tiến lên khuyên can.
- Cái này...
Không nghĩ tới huyên náo lớn như thế, Trần Nhạc Dao cũng không khỏi nhíu mày.
Trước đó, nàng chẳng qua là cảm thấy đối phương nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, không nghĩ tới khẩu khí lớn như thế!
Trương Khiêm, nàng rất sớm đã nghe nói qua.
Năm nay hai mươi sáu tuổi, tu vi đạt đến Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong không nói, lý giải võ kỹ cũng hết sức kinh người, càng quan trọng hơn là, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, xem như nàng muốn chiến thắng cũng khó khăn, tiểu tử này chỉ có Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, tới đối kháng... Đây không phải tìm phiền toái sao?
Ầm ầm!
Thời điểm mọi người khiếp sợ, chưởng phong của Trương Khiêm đã đi tới trước mặt, mặt đất quảng trường bị chân khí lôi kéo, vỡ vụn ra một vết rách to lớn.
- Là võ kỹ trung phẩm đỉnh phong Liệt Hồn chưởng!
- Chiêu này không chỉ có công kích vật chất, công kích linh hồn cũng rất cường đại, một khi bị đánh trúng, sẽ rơi vào hôn mê trong nháy mắt, không còn lực phản kháng!
- Nứt đá tổn thương hồn… Chiêu này trong võ kỹ trung phẩm cực kỳ cao...
...
Nhìn thấy uy lực chiêu này, mọi người xôn xao.
Bất quá, thanh âm còn không có kết thúc, liền nghe thanh âm của Trương Huyền mang theo bất đắc dĩ vang lên.
- Đây là chiêu số của ngươi? Cũng không tệ lắm, chỉ là... Ta thật không có thời gian, không có rảnh chơi với ngươi, thực sự không tiện...
Thanh âm kết thúc, chỉ thấy thanh niên tiến lên một bước, bàn tay bỗng nhiên đè ép xuống.
Răng rắc!
Không có lực lượng kinh người, cũng không có khí tức chói mắt, nhưng chẳng biết tại sao, một chưởng vô cùng huy hoàng tới đụng, lập tức tán loạn.
Ngay sau đó lạch cạch một tiếng, Trương Khiêm tựa như bị núi lớn đánh trúng, nằm rạp trên mặt đất như con cóc, muốn động cũng động không được, trên mặt cực kỳ khuất nhục.
- Cái này...
- Một chiêu liền đánh bại Trương Khiêm?
Tất cả mọi người con mắt trợn tròn, sắp điên rồi.
- Cái này... Làm sao có thể?
Môi đỏ mở ra, Trần Nhạc Dao cũng khó tin.
- Được rồi!
Xoay người lại, Trương Huyền mỉm cười:
- Đã giải quyết việc riêng, cô nương, vừa rồi hỏi ngươi vẫn chưa trả lời... thiếu cung chủ của ác ngươi, hiện tại đến cùng như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận