Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngươi là người tốt!

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Tuy không biết lai lịch chính thức của nữ hài, đối phương cũng chưa từng nói
qua, nhưng mà trùng sinh đến nay, trên đường đi gặp qua nhiều như vậy… Hắn đối
với nữ hài trước mắt này, có loại cảm giác đặc thù, không muốn bởi vì thẹn
thùng mà mất đi cơ hội.
Huống chi, hắn cũng không thẹn thùng nha.
– Ta…
Không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói ra những lời này, Lạc Nhược Hi khẩn
trương lên:
– Ta, ta sẽ cân nhắc…
– Ngươi cân nhắc đi, dù sao ta sẽ không buông tay…
Nắm bàn tay đối phương, tựa như nắm một bảo vật không muốn mất đi, Trương
Huyền nhẹ nhàng cười cười.
Không nghĩ tới tên này nói như vậy, mình không đáp ứng, liền không buông tay,
sắc mặt Lạc Nhược Hi xấu hổ thấu hồng, muốn thu tay về, lại phát hiện đối
phương nắm chặc hơn:
– Ngươi… Buông tay!
– Không buông, vừa buông ra, ngươi liền không để ý tới ta…
Ánh mắt Trương Huyền kiên định.
– Ta để ý ngươi còn không được sao? Buông tay…
Lạc Nhược Hi nhìn quanh trái phải một vòng, phát hiện rất nhiều Danh Sư đã
theo Thiên Nghĩ Phong Mẫu rời đi, xung quanh là sương mù, chỉ có hai người,
vẫn cảm thấy sắc mặt nóng hổi, không dám ngẩng đầu.
– Không buông!
Trương Huyền lắc đầu.
– Ngươi là… Người tốt.
Chứng kiến chân thành trong mắt đối phương, không dung dao động, trong lòng nữ
hài đột nhiên ấm áp.
– Ta không phải người tốt, là bại hoại, đại bại hoại!
Trương Huyền vội vàng lắc đầu.
Hắn không muốn thẻ người tốt a.
– PHỤT!
Lạc Nhược Hi cười ra tiếng, vẻ lúng túng lập tức biến mất.
Gia hỏa này thật là, người khác thổ lộ, đều hy vọng biểu hiện mình thật giỏi,
là một người tốt, gia hỏa này thì ngược lại, nói thẳng mình là đại bại hoại…
Nào có thổ lộ như vậy a?
Thật khờ!
– Ngươi buông ra!
Lạc Nhược Hi lắc đầu, tiếp tục nói.
– Không buông, đánh chết cũng không buông!
Trương Huyền lắc đầu:
– Trừ khi ngươi đáp ứng ta!
– Ngươi… sao ngươi vô lại như vậy…
Lạc Nhược Hi lắc đầu.
– Ta chính là vô lại! Mặc kệ ngươi nói như thế nào, không đáp ứng ta, ta sẽ
không buông tay!
Trương Huyền nói.
Hắn có thể thấy được nữ hài cũng không chán ghét mình, đã như vậy, liền nhất
cỗ tác khí, nếu không, thật muốn bỏ qua, không biết cần tiêu phí bao nhiêu
thời gian.
– Ngươi…
Không nghĩ tới tên này xấu như thế, Lạc Nhược Hi dở khóc dở cười, không biết
nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra một tia ảm đạm:
– Kỳ thật, ta, ta cũng không chán ghét ngươi, chỉ là… Ta có nỗi khổ tâm, ngươi
lựa chọn ta, có khả năng vất vả nỗ lực, nhưng không nhất định có kết quả…
Còn nguyện ý sao?
– Nguyện ý!
Trương Huyền nhẹ gật đầu:
– Ta biết rõ ngươi một mực không nói ra thân phận, cũng không có chính thức
triển lộ qua thực lực, tất nhiên có nguyên nhân của mình, ta sẽ không đi truy
vấn… Bất quá, xin ngươi tin tưởng ta, thật sự có người ngăn trở, cho dù là ông
trời, ta cũng sẽ cứng rắn đánh nát!
Vô luận kiếp trước kiếp này, nếu như đã làm ra lựa chọn, liền sẽ không hối
hận, đây chính là tín ngưỡng của Trương Huyền hắn, hoặc là không làm, nếu như
muốn làm, thì nhất định phải làm được tốt nhất.
Trăm chết không hối hận!
Nguyên nhân chính là như thế, mới ở không đến một năm, từ một lão sư bình
thường của Thiên Huyền Vương quốc, biến thành Danh Sư lục tinh đỉnh phong,
Danh Sư học viện Viện trưởng như bây giờ.
Được vô số người tôn kính sùng bái.
– Ngươi…
Nghe được đối phương không có chút dao động, thậm chí mang theo kiên quyết,
hốc mắt của Lạc Nhược Hi đỏ bừng, trong lòng sinh ra một tia ngọt ngào, dừng
lại một lát, cuối cùng nhẹ gật đầu.
– Tốt! Ta nguyện ý cùng ngươi đi hết cuộc đời…
Con đường phía trước không biết sẽ như thế nào?
Tất cả đều là bụi gai thì như thế nào?
Có ngươi tương bồi… Đã đủ rồi!
Dù bỏ mình, dù không có kết quả, ít nhất cùng ngươi tay nắm tay đối mặt.
– Thật?
Nghe nàng đồng ý, Trương Huyền sửng sốt một chút, thiếu chút nữa không kịp
phản ứng, hưng phấn nhảy lên, một tay ôm lấy nữ hài vào trong ngực, tại chỗ
xoay hai vòng.
– Thật!
Không nghĩ tới hắn có tính trẻ con như thế, nữ hài cười cười.
Buông ra khúc mắc, đã không có gì băn khoăn.
Đối phương nói lần đầu tiên gặp nàng, liền thích, nàng lần đầu tiên nhìn thấy
đối phương, không phải là không có loại cảm giác đặc thù.
Những Linh Thú kia báo ân, kết quả lại bị hắn coi thành vây giết, rõ ràng thực
lực không được tốt lắm, nhưng vẫn xông tới, cứng rắn dắt lấy mình đào tẩu,
ngốc có chút đáng yêu.
Sau đó trải qua rất nhiều sự tình, nhất là đi Phong Thánh đài, những người
khác không tìm, hết lần này tới lần khác tìm hắn, trong lòng không phải là
khát vọng…
Hiện tại, nên nói đã nói hết, cả người nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy vui mừng.
– Chúng ta đi thôi, nếu ngươi không đi liền không còn kịp rồi…
Buông nữ hài ra, Trương Huyền cười cười.
Thiên Nghĩ Phong Mẫu đã tìm được lối ra, đã dẫn mọi người rời đi, bọn hắn tiếp
tục ở đây mà nói, đoán chừng thật sẽ bị nhốt, rút cuộc ra không được.
– Ân!
Lạc Nhược Hi nhẹ gật đầu.
Trương Huyền cũng không ngừng nghỉ, nắm tay nữ hài, đi nhanh về phía trước.
Đây là trận pháp hắn bố trí, mọi người đi địa phương nào, hắn nhìn thấy rõ
ràng, tại nguyên chỗ vòng vài vòng, một đồ vật tựa như đại môn xuất hiện.
Đúng là Phong Mẫu tìm kiếm được, hơn nữa xé rách không gian đi ra.
Hai người thẳng tắp chui vào.
Vù vù!
Sau một khắc, đi vào trước mặt một thác nước, vội vàng nhìn lại phía sau, chỉ
thấy Hắc Yên Trần Sa nồng đậm bốc lên không thôi, vậy mà lần nữa về tới trước
Thiên Cung.
– Quả nhiên có thể trốn ra…
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Lúc trước tuy đoán được, trong lòng còn không dám chắc chắn trăm phần trăm,
chính thức đi ra, trong lòng mới thở dài một hơi.
Trận pháp trong Thiên Cung kia thật sự quá cường đại, cường đại đến ngay cả
hắn cũng không biết làm thế nào.
– Thiên Cung kia, lại không phải chân thật…
– Phải, vì sao vừa rồi không có phát hiện?

Thanh âm kinh ngạc của đám người Ngô sư vang lên.
Bọn hắn đi ra sớm hơn hai người Trương Huyền, từng cái nhìn về phía trước,
trợn mắt há hốc mồm.
Nghe được lời của bọn hắn, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn sang, vừa xem xét, cũng
kìm lòng không được ngốc tại chỗ.
Lúc trước, Thiên Cung mà bọn hắn bị nhốt, giờ phút này như trước lơ lửng ở
cách đó không xa, bất quá, cùng lúc trước thấy không giống, lúc này treo ở
trên thác nước, giống như bức tranh.
– Đây là… Một bức tranh? Vừa rồi chúng ta ở trong tranh?
Miệng há to, Trương Huyền có chút nói không ra lời.
Thiên Cung kia, lại có thể cùng thác nước kết nối chung một chỗ, là một bức
thủy đồ.
– Truyền thuyết, Thư Họa Sư tu luyện tới cảnh giới cao nhất, có thể ở trong
tranh diễn sinh thế giới, thậm chí sinh linh trong đó có thể phồn diễn sinh
sống, giống như nhân loại, trải qua cuộc sống an nhàn… Vốn tưởng rằng là giả,
không nghĩ tới, thật sự có loại sự tình này…
Hàn Hội trưởng nuốt một ngụm nước miếng.
– Đúng vậy, không phải tự mình trải qua, tận mắt nhìn thấy, là không thể tin
được…
Yết hầu của Ngô sư cũng phát khô.
Bọn hắn thân là Trận Pháp Sư thất tinh, Danh Sư thất tinh, tuyệt đối coi như
kiến thức rộng rãi, nhưng ở trước mặt bức tranh này, lại như học sinh tiểu học
chưa thấy qua việc đời.
– Mau nhìn, kia có phải Hồng Diệp Vương hay không?
Đột nhiên, trong đám người không biết ai hô lên.
Trương Huyền vội vàng nhìn lại, sau đó chứng kiến một Dị Linh tộc cao lớn,
khoanh chân ngồi ở trên cột đá, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đang tìm tòi cái
gì.
– Chúng ta bố trí mê trận, che chắn tầm mắt cùng thần thức của hắn, hiện tại
hắn cũng không biết chúng ta đã trốn ra rồi…
Chứng kiến đối phương ngồi ở phía trên không động, cũng không có ý tứ nhìn
qua, Trương Huyền lập tức hiểu được.
Thiên Cung này, bên trong ít nhất đạt tới trận pháp cấp tám, coi như đối
phương luyện hóa, lấy thực lực nửa bước Xuất Khiếu Cảnh, muốn khu động cũng
rất khó.
Nguyên nhân chính là như thế, hắn muốn chính thức xuất thủ chém giết mọi
người, khẳng định còn làm không được, lúc này mới cố ý dụ dỗ bọn hắn tự giết
lẫn nhau.
– Hiện tại hắn không có phát hiện chúng ta, mọi người trước tìm một chỗ ẩn núp
đi, ta đi tới nhìn xem, có thể tìm cơ hội hay không giết hắn hay không…
Trương Huyền nói.
– Giết hắn? Trương sư, ta đi với ngươi!
Ngô sư cùng Hàn Hội trưởng tiến về phía trước một bước.
Thực lực của hai người bọn họ mạnh nhất, cũng cùng Hồng Diệp Vương này tiếp
cận nhất, nếu quả thật muốn động thủ, ở trong những người còn lại, khả năng
cũng chỉ có hai người này khả năng lớn nhất.
– Không cần, các ngươi đi qua mà nói, sẽ chỉ càng thêm phiền toái… Ta có biện
pháp, nếu như thật sự không kiên trì nổi, các ngươi tới là được!
Suy tư thoáng một chút, Trương Huyền nói.
Thực lực của Hồng Diệp Vương, khẳng định còn muốn đáng sợ hơn Ngọc Diệp Vương,
thật muốn hết toàn lực, coi như Ngô sư cùng Hàn Hội trưởng cường đại, cũng
không phải đối thủ, để bọn hắn lâm vào trong đó, còn không bằng để cho mình
tới… Ít nhất tính nguy hiểm không có lớn như vậy, cũng càng thêm linh hoạt.
– Tốt!
Biết rõ vị trước mắt này cơ biến vượt trội, nếu như dám nói như vậy, nhất định
là đã có phương pháp, chần chừ một chút, hai người đồng thời nhẹ gật đầu.
– Cẩn thận!
Lạc Nhược Hi cũng dặn dò một tiếng.
Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười, lại lệnh Thiên Nghĩ Phong Mẫu che giấu mọi
người, lúc này mới nhẹ nhàng cười cười, thân thể nhoáng một cái, cốt cách toàn
thân xoẹt zoẹt~! Xoẹt zoẹt~! rung động, lần nữa biến thành bộ dáng của Tử Diệp
Vương.
Sự tình mình ngụy trang Tử Diệp Vương, chơi đùa Thạch Diệp Vương Ngọc Diệp
Vương tự giết lẫn nhau, Phùng Huân cũng không hiểu rõ tình hình, bởi vậy…
Giang Nguyên cũng không biết được, Hồng Diệp Vương càng không biết.
Giờ phút này, ngụy trang thành hắn tới đây, thích hợp nhất rồi.
Vù vù!
Cấp tốc phi hành, rất nhanh đi vào bên cạnh cột đá của Hồng Diệp Vương, Minh
Lý Chi Nhãn nhúc nhích, lặng lẽ nhìn sang.
Giống nhau suy đoán, nơi này đúng là hạch tâm của Thiên Cung, khống chế nơi
đây, có thể khống chế toàn bộ trận pháp.
– Tử Diệp Vương? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Đang lặng lẽ quan sát, chợt nghe thanh âm của Hồng Diệp Vương vang lên.
– Bẩm báo Hồng Diệp Vương, Thanh Điền Hoàng phái ta đi Độc Điện, ta được đến
một manh mối, vì phòng ngừa đánh rắn động cỏ, đành phải mai danh ẩn tích, trải
qua một đoạn thời gian điều tra cẩn thận, cuối cùng đã có thu hoạch, lúc này
mới vội vàng chạy tới!
Trương Huyền nói.
– Manh mối? Manh mối gì?
Hồng Diệp Vương nhíu mày.
Mọi người bị nhốt ở trong trận pháp, tuy dùng một mê trận cấp bảy ẩn tàng
mình, nhưng ở hắn xem ra, nhất định là không cách nào trốn, bởi vậy không có
hoài nghi vị Tử Diệp Vương trước mắt này là giả.
– Về địa đồ…
Trương Huyền nhìn quanh trái phải một vòng, giảm thấp thanh âm xuống.
– Địa đồ?
Đồng tử co rụt lại, Hồng Diệp Vương vội vàng đứng dậy:
– Ở đâu?
– Trước đừng có gấp, hãy nghe ta nói hết, căn cứ tin tức ta biết được, Thiên
Diệp Vương từ trong Độc Điện lấy được, chỉ là một giới thiệu, không phải địa
đồ hoàn chỉnh, mà hoàn chỉnh từ lúc hơn hai nghìn năm trước, đã bị Ngô Dương
Tử cầm đi…
Trương Huyền nói.
– Ngươi nói không sai, chuyện này Thiên Diệp Vương đã từ trong miệng đám người
Chương Dẫn Khâu biết đến!
Thấy hắn nói cùng tin tức mình biết giống như đúc, Hồng Diệp Vương gật đầu.
– Chương Dẫn Khâu? Danh Sư học viện lão Viện trưởng kia… còn chưa có chết?
Trong lòng Trương Huyền chấn động, nhưng trên mặt không có biểu hiện, mà hơi
kỳ quái nhìn qua.
– Đương nhiên không chết, gia hỏa này cùng Thiên Diệp Vương đều bị vây ở chỗ
sâu nhất trong di tích, vào không được ra không được, không có địa đồ, chỉ có
thể một mực dừng lại ở trong đó…
Hồng Diệp Vương lắc đầu.
– Thiên Diệp Vương cũng bị vây? Vậy… lúc trước ở Độc Điện, không phải hắn…
Trương Huyền sững sờ.
Vị Thiên Diệp Vương này ở đoạn thời gian trước còn đi Độc Điện, thậm chí ở hơn
10 phút trước cũng gặp… Làm sao bị nhốt trong đó, vào không được, ra không
được?
– Biết rõ nơi đây nguy hiểm, hai năm trước, trước lúc Thiên Diệp Vương đi vào,
liền lưu lại một đạo ý niệm ở bên ngoài, một là bảo vệ tính mạng, hai là có
thể truyền tin tức… Hiện tại chúng ta biết rõ tin tức, đều là hắn từ bên trong
truyền tới!
Hồng Diệp Vương nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận