Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ta không kiên trì nổi!

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Trước đó đám người bị Trương Huyền đánh ngất xỉu, từng cái kìm nén đến sắc mặt đỏ lên.
Dù sức chiến đấu của bọn họ không bằng Thập Chiến Vương, nhưng cũng là nhân vật kinh nghiệm sa trường, chiến lực vô song...
Liên tục chiến thắng mười trận, còn có tâm tư ngụy trang, thừa nhận bằng phẳng như vậy, có thể chừa cho bọn họ chút mặt mũi được không? Bất quá, suy nghĩ kỹ một chút, lấy thực lực của Hồng Dương, đừng nói liên tục chiến đấu mười người, coi như hai mươi, khẳng định cũng sẽ không quá mệt mỏi.
Chẳng lẽ gia hỏa chiến đấu với bọn hắn lâu như vậy, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống, cũng có loại thực lực này? Đám người đồng loạt nhìn về phía Trương Huyền, muốn từ trên mặt đối phương nhìn xem Hồng Dương nói, có phải chính xác hay không, lại thấy ánh mắt đối phương trống rỗng, thân thể run rẩy, vẫn một bộ như muốn té xỉu.
- Ta không có loại năng lực này...
Trương Huyền lắc đầu, uể oải:
- Hiện tại ta đã không kiên trì nổi, không có cách nào chiến đấu với ngươi...
Sinh Tử lôi đài của chợ đen này, kiêng kỵ nhất là giở trò dối trá, hắn cũng không muốn gây phiền toái.
- Cái này không thể tuỳ theo ngươi! Hồng Dương ta muốn chiến đấu với ai, còn không người có khả năng ngăn cản!
Tròng mắt của Hồng Dương hơi híp, tiến về phía trước một bước.
Ầm ầm!
Toàn bộ lôi đài bị chân khí rót đầy, lực lượng hùng hồn áp bức tới, cho người ta một loại cảm giác không chiến thì đừng nghĩ rời khỏi.
- Ngươi khinh người quá đáng...
Trương Huyền nâng đầu lên, trong mắt cực kỳ phẫn uất.
- Khinh người?
Hồng Dương lắc đầu:
- Động thủ đi, ngươi không dùng toàn lực, ta có thể bảo đảm ngươi sẽ chết ở đây!
Nhẹ nhàng cười một tiếng, chân khí ở trong lòng bàn tay lưu chuyển, tựa như lúc nào cũng sẽ cho ra công kích mạnh nhất, để cho người ta không chống đỡ được.
- Hồng Dương khăng khăng muốn chiến đấu, hai người chiến một trận là tránh không được, các ngươi đoán ai có thể thắng?
- Còn cần nghĩ sao, ta cược Hồng Dương!
- Ta cũng cược Hồng Dương, mỗi lần hắn chiến đấu, đều cực kỳ tàn bạo, xé nát người, lần này… ta đoán tên kia sẽ bị xé thành bốn mảnh!
- Ta cảm thấy là sáu mảnh!
- Mặc kệ mấy mảnh, dù sao cũng chết chắc...
...
Nghe được Hồng Dương nói, đám khán giả đều kích động đến vẻ mặt đỏ lên.
- Đánh cược...
Thấy mọi người cực kỳ hưng phấn, Trương Cửu Tiêu cũng hưng phấn xiết chặt nắm đấm.
Mấy trận trước, tỉ lệ đặt cược đều không kém nhiều, nhiều nhất vượt lên gấp đôi, Hồng Dương này hung mãnh như vậy, tỉ lệ bồi khẳng định rất lớn.
Đi tới trước mặt người đặt cược, quả nhiên thấy tỉ lệ bồi Trương Huyền chiến thắng, đạt đến gấp mười lần!
Nói cách khác...
Hầu như tất cả mọi người đều mua Hồng Dương chiến thắng, căn bản không có người tin tưởng gia hỏa bất cứ lúc nào cũng sẽ té xỉu kia có khả năng thắng được!
- Kiếm lợi lớn...
Con mắt tỏa ánh sáng, Trương Cửu Tiêu đưa tới không gian giới chỉ trong tay:
- Ta cược một ngàn tám trăm Tinh Nguyên thượng phẩm, mua Trương Huyền chiến thắng!
- Mua Trương Huyền?
Người phụ trách bắt nhìn thấy gia hỏa kia còn mua cái tên này, lắc đầu, cũng không nhiều lời, làm xong thủ tục.
Không có người cược, bọn họ làm sao kiếm tiền? Có thể đoán được, một ngàn tám trăm Linh Thạch của tên này, nhất định phải thua...
Khán đài đặt cược, mua đến hừng hực khí thế.
Trên đài, Hồng Dương nhìn về phía thanh niên trước mắt:
- Động thủ đi!
- Thôi được rồi, ta không phải là đối thủ của ngươi...
Trương Huyền lắc đầu.
- Không phụ thuộc vào ngươi nữa rồi!
Thấy hắn vẫn cự tuyệt, lười tiếp tục nói nhảm, Hồng Dương cười lạnh một tiếng.
Phần phật!
Thân ảnh nhoáng một cái, xuất hiện ở trước mắt, nắm đấm to lớn nổ vang, nghiền ép mà tới.
Thân thể hắn rất lớn, Trương Huyền ở trước mặt giống như hài đồng, dưới một quyền tiếng gió rít gào, mang theo tiếng sấm xé rách không khí, xem ra chỉ cần bị đánh trúng, sẽ lập tức bị đập thành bánh thịt.
Thấy đối phương nói động thủ liền động thủ, Trương Huyền cực kỳ bất đắc dĩ.
Không hổ là gia hỏa nhiều lần kinh nghiệm sinh tử, giác quan thứ sáu thật mạnh.
Mình ngụy trang rất giống, bốn phía không người nhìn ra, hắn không buông tha, rất hiển nhiên thực lực chân chính tuyệt không phải đơn giản như vậy.
- Được rồi...
Cảm nhận được lực quyền nghiền ép tới, hùng hồn mạnh mẽ, xem như là hắn, không ngăn cản mà nói, làm không cẩn thận cũng sẽ bị đánh chết tại chỗ, Trương Huyền cực kỳ bất đắc dĩ, dời qua bên cạnh một bước.
Rầm!
Một bước không lớn, lại vừa vặn tránh né công kích của đối phương.
- A!
Lực quyền chưa dứt, nắm đấm của Hồng Dương biến thành quét ngang truy tới.
- Biến chiêu thật nhanh...
Trương Huyền giật mình.
Đổi lại người khác, mình sử dụng cảnh giới nhập vi tránh né, tất nhiên sẽ trực tiếp rơi vào khoảng không, lại khó đuổi kịp, tên này ngược lại tốt, tạm thời biến chiêu, không có bất kỳ trúc trắc, giống như trước đó đã chuẩn bị xong, phản ứng cùng ý thức chiến đấu này, so với Hình đường chủ cũng không kém bao nhiêu.
- Đoán chừng... đã bằng một phần ba của ta... Lợi hại!
Tính toán một chút, Trương Huyền cực kỳ kinh hãi.
Một lôi đài ở chợ đen, đuổi kịp một phần ba tốc độ phản ứng cùng ứng biến của hắn, đã cực kỳ đáng sợ.
Biết không kịp trốn tránh, bỗng nhiên phun ra một hơi, ngực Trương Huyền ép xuống, cả người như một tờ giấy mỏng.
Chiêu này cũng không phải học từ phân thân, mà là một loại võ kỹ đặc thù, dùng để tránh né cận thân công kích.
Người bình thường, thở ra một hơi, ngực cũng có thể ép xuống mấy inch, huống chi tu luyện giả.
Đây là chân khí trước ngực ở trong thời gian nháy mắt thu vào ổ bụng, nhờ vào lực lượng áp suất, để ngực trũng xuống, độ dày nhiều nhất chỉ bằng một quyền.
Cao thủ so chiêu gần trong gang tấc, ngực đột nhiên co lại, công kích của Hồng Dương lần nữa rơi vào khoảng không, chẳng qua vẫn không ngừng, lần nữa biến chiêu, nắm đấm đổi thành chụp, ghìm xuống phía dưới.
Bàn tay vốn cách lồng ngực rất gần, một khi bị đánh trúng, trái tim có khả năng bị đánh xuyên, mất mạng tại chỗ.
Mọi người ở đây đều cảm thấy, lần này khẳng định khó mà tránh né, Trương Huyền bị tiến công, cũng không biết là không có cách nào tránh né, hay lực lượng thật tiêu hao sạch sẽ, lồng ngực đang ép lại đột nhiên bắn lên.
Giống như bóng da bơm khí, va chạm với bàn tay, lực lượng khổng lồ đẩy lên.
Bàn tay của Hồng Dương đánh tới lồng ngực, vừa vặn bị đẩy qua một bên, ngay sau đó Trương Huyền tiến tới một bước, bàn tay bắt tới đối phương.
Chính là chiêu số trước đó lần nào cũng đúng, thắng liền mười trận.
- Ừm?
Không nghĩ tới dưới tình huống bị động như thế, gia hỏa bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống kia còn có thể phản kích, ánh mắt của Hồng Dương híp lại.
Vừa rồi hắn tiến công, thoạt nhìn đơn giản, trên thực tế đúng là tam liên kích nổi danh nhất của hắn, người bình thường, cho dù là Thập Chiến Vương, cũng không kiên trì được đến chiêu thứ hai!
Gia hỏa trước mắt này, không chỉ tránh né được tiến công, còn thừa cơ phản kích, thực lực mạnh giống như trước đó suy đoán, không giống bình thường.
Trong lòng hưng phấn, tay còn lại bỗng nhiên nhấc lên, đang nghĩ phá vỡ bàn tay của đối phương, đột nhiên nhìn thấy thanh niên gần trong gang tấc nhếch miệng, trên mặt lộ ra vẻ giống như cười mà không phải cười.
Trong đầu ầm ầm một chút, thân thể Hồng Dương nhoáng một cái, xuất hiện mê muội.
- Không tốt, là năng lực của Kinh Hồng sư...
Con ngươi co rụt lại, trong lòng hoảng sợ.
Nụ cười này của đối phương, chính là một chiêu nổi danh nhất của Kinh Hồng sư… Bách Mị Sinh!
Truyền thuyết, người sáng chế chiêu này, là Kinh Hồng sư vô cùng cường hãn ở hơn một vạn năm trước, ngoái nhìn nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc!
Chỉ cần trúng chiêu, thần trí sẽ lập tức hôn mê, từ đó mất đi sức chiến đấu.
Chỉ là... Chiêu này không phải nữ tử mới có thể thi triển sao? Vì cái gì nam nhân cũng có thể thi triển, hơn nữa thoạt nhìn rung động lòng người như vậy? Cảm nhận được trong đầu càng ngày càng mê muội, Hồng Dương vội vàng cắn lưỡi, đang cảm thấy trong đầu có chút tỉnh táo, liền thấy bàn tay của đối phương đã đi tới trước mắt.
Năm ngón tay mở ra, tựa như một ngọn núi lớn, vô luận như thế nào cũng tránh không thoát, như không có cách nào tránh né.
Đùng!
Bạt tai thanh thúy, trên mặt lập tức xuất hiện năm dấu tay, sưng đỏ lên.
- Ngươi...
Cảm nhận được khuôn mặt đau rát, giống như bị kéo thành hai nửa, Hồng Dương choáng váng, cả người sắp điên rồi.
Bách Chiến Vương của chợ đen, mới dùng một chiêu, đã bị người quất bạt tai...
Quả thực vô cùng nhục nhã.
- Ta muốn xé ngươi...
Hồng Dương gào lên một tiếng, đang muốn động thủ, chỉ thấy thanh niên tát mình xong, liên tục lui về sau bảy tám bước, như lần nữa tiêu hao hết lực lượng, thân thể không ngừng run rẩy, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống:
- Ta đã nói thân thể không kiên trì nổi, không có cách nào chiến đấu với ngươi, thôi được rồi, ta thật không phải là đối thủ...
- Ngươi...
Hồng Dương sắp nổ tung.
Mới vừa tát một bạt tai, tàn nhẫn như vậy, xoay người liền muốn đi, làm gì có chuyện ngon ăn như thế!
Còn không phải đối thủ...
Không phải đối thủ, cũng sắp quất phế ta, là đối thủ ta còn không phải lập tức bị giết?
Ầm ầm!
Bàn chân đạp mạnh, lần nữa vọt tới.
Lần này dùng lực lượng mạnh nhất, chân khí từ đầu ngón tay bắn ra, giống như một cái lồng giam to lớn.
- Hồng Dương nổi giận!
- Hắn nổi giận, sẽ có người chết...
- Vừa rồi chẳng qua là trùng hợp tát một bạt tai mà thôi, lần này khẳng định không có vận khí tốt như vậy
Trên đài lần nữa xôn xao.
Vừa rồi Hồng Dương bị tát bạt tai, tất cả mọi người có chút choáng váng, giờ phút này thấy hắn triệt để bạo phát, từng cái lần nữa kích động lên.
Phần phật!
Chưởng lực đi tới trước mặt Trương Huyền, như khuấy động phong vân, muốn đánh thủng thiên địa.
Không hổ là Bách Chiến Vương, sức chiến đấu không thể khinh thường.
Đối mặt với áp lực của đối phương, Trương Huyền lui về phía sau, thân thể xoay một cái, tránh thoát lực lượng mạnh nhất, bàn tay duỗi ra tát tới.
Động tác giống như vừa rồi, chiêu số cũng đồng dạng.
- Chiêu số tương đồng, còn muốn sử dụng với ta hai lần, nằm mơ...
Thấy lại là chiêu này, Hồng Dương tức đến nghiến răng, trong tiếng gầm gừ, bàn tay tiến lên đón.
Đang muốn đối đầu với bàn tay của đối phương, đột nhiên nhìn thấy thanh niên trước mặt nở nụ cười tà mị.
Lần này, so với vừa rồi càng thêm rực rỡ.
Trước mắt tối sầm lại, xuất hiện mê muội, bàn tay nghênh đón cũng ngừng lại, giống như cứng ngắc ở trên không trung.
Lạch cạch!
Trên mặt đau rát, thân thể không tự chủ được xoay tròn hai vòng.
- Ah...
Hồng Dương tỉnh táo lại, không ngừng nắm tóc.
Gào lên một tiếng, tiếp tục tiến lên, vừa tới nửa đường, liền nghe thanh niên ở đối diện cực kỳ bất đắc dĩ nói:
- Ta nói thân thể đã không kiên trì nổi, không có cách nào chiến đấu với ngươi, dừng ở đây thôi... Ngươi không phải không nghe chứ! Ta là thật không muốn đánh... Ta không phải đối thủ!
- Không phải đối thủ? Không muốn đánh?
Hồng Dương sờ lên má đã bắt đầu sưng đỏ, run rẩy.
Ngươi như vậy gọi là không kiên trì nổi? Nếu có thể kiên trì, ta còn không bị ngươi đánh chết? Đừng tranh bức như vậy có được hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận