Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngọc Khuyết nhận chủ

- Đúng vậy!
Trịnh hội trưởng gật đầu:
- Cái trận đồ này, vẫn là trước đây thời điểm xây dựng nghiệp đoàn, một vị trận pháp sư ngũ tinh lưu lại. Nếu không, nghiệp đoàn cấp bậc tứ tinh, muốn trận đồ ngũ cấp, cần phải sớm xin về phía tổng bộ, cũng không nhất định có thể có được!
Trận đồ của trận pháp sư, giống như phương pháp luyện đan của luyện đan sư, cấp bậc gì, nắm giữ cấp bậc gì, thực lực không đạt được, tiếp xúc quá sớm, chỉ biết hại mình.
Bởi vậy, tổng bộ có quy định rõ ràng, Hồng Hải Thành loại phân bộ cấp bậc tứ tinh này, tối đa chỉ có thể bảo tồn trận pháp tứ cấp. Muốn cấp bậc cao hơn, cần phải sớm xin, tốn cái giá nhất định phải trả, mới có khả năng có được.
Hơn nữa, nhận được vẫn chỉ là ngũ cấp đơn giản nhất. Cao thâm hơn, chỉ có tiến vào phân bộ cấp bậc cao hơn, mới có tư cách học được.
Ngay cả trận đồ cũng phiền toái như vậy, càng chưa nói tới trận cơ, cờ trận.
- Chẳng lẽ còn phải đi tới nghiệp đoàn trận pháp sư cấp bậc cao hơn?
Có cần hãm hại như thế hay không?
Làm nửa ngày, không có trận đồ, trận cơ, cũng không thể tay không bố trí!
Trận pháp cấp bậc càng cao, uy lực càng mạnh. Yêu cầu đối với hai thứ này cũng lại càng lớn. Bất kể là chất liệu hay phương pháp luyện chế, đều có yêu cầu không thể thay đổi... Chung quy không thể vì một Tụ Linh trận, lại chạy đến nghiệp đoàn luyện khí sư học tập luyện khí!
Trước đó không nói thời gian chậm trễ, nghiệp đoàn luyện khí sư của Hồng Hải Thành, nói vậy cũng sẽ giống như nghiệp đoàn trận pháp này, không vượt quá tứ tinh. Cho dù học, cũng chưa chắc có thể tìm tới chất liệu, ngọn lửa, phương pháp rèn... Rèn luyện ra vật phẩm thích hợp.
Xoa xoa mi tâm, vẻ mặt Trương Huyền phiền muộn.
Còn tưởng rằng chuyện lại mua một Tụ Linh trận, đơn giản vui vẻ, một hồi là có thể kết thúc. Dù thế nào cũng không nghĩ tới, giằng co vài canh giờ, cũng không có giải quyết được.
- Thật ra... không có trận cơ, cờ trận cũng có thể bố trí trận pháp ngũ cấp!
Vương Hạo Huân trưởng lão ở một bên, nghĩ tới điều gì, nói xen vào.
- Ừ?
Trương Huyền sửng sốt.
Thông qua học tập, hắn biết, muốn bày trận, phải có hai thứ này. Đây là quy định không thể thay đổi, không có cách nào thay đổi, chẳng lẽ còn có phương pháp khác?
- Ngươi là nói...
Trịnh hội trưởng giống như là nhớ ra cái gì đó, nói được phân nửa, lập tức lắc đầu:
- Không thể hoàn thành như vậy được, đùa gì thế!
- Thế nào?
Thấy hai người giống như đánh đố, Trương Huyền không nhịn được nhìn qua.
- Hắn nói là... khắc trận bàn!
Trịnh hội trưởng cười khổ:
- Khắc trận bàn so với bày trận càng khó hơn. Không đạt được cấp bậc ngũ tinh, tuyệt đối không thể thành công!
- Trận bàn?
Trương Huyền sửng sốt.
Đúng vậy, hắn thế nào không nghĩ tới.
Trận bàn là ở trên vật chất đặc biệt, khắc ra đường vân, thay thế cờ trận, trận cơ, tất nhiên không cần hai thứ đồ này.
- Cho dù không nói những điều này, trận bàn trắng để khắc trận pháp ngũ cấp, ta ở Giám Bảo các đã từng có một khối, tự mình thí nghiệm qua, vô cùng cứng rắn, không có đao khắc đặc biệt, ngay cả đường vân cũng vẽ không ra, khắc như thế nào?
Trịnh hội trưởng không ngừng lắc đầu.
Trận pháp cấp bậc càng cao, yêu cầu đối với chất liệu trận bàn cũng càng cao. Nếu không, còn không có sử dụng lại không chịu nổi nổ tung, còn muốn có tác dụng gì?
Nghiệp đoàn của bọn họ chỉ có đao khắc cho trận pháp sư tứ tinh sử dụng. Cho dù có trận bàn ngũ cấp trắng, cũng khắc ra ra, không có cách nào hình thành đường vân, càng chưa nói làm ra trận pháp.
- Đưa trận đồ Tụ Linh trận ngũ cấp, còn có trận bàn tới ta xem một chút. Nếu như thật sự không có cách nào, chỉ có thể đành thôi!
Biết đối phương nói rất đúng, nhưng thật vất vả nắm được một cái phao cứu mạng, Trương Huyền vẫn mở miệng nói.
- Được!
Thấy hắn kiên trì, Trịnh hội trưởng gật đầu, cổ tay lật một cái. Một ngọc bài và một trận bàn trắng xuất hiện ở trước mắt.
Hai thứ đồ này, tính là vật phẩm trân quý nhất của cả nghiệp đoàn. Cho tới nay, hắn đều mang theo bên người.
Tiếp nhận ngọc bài, tinh thần Trương Huyền chìm đắm trong đó.
Giống như ngọc bài tứ cấp vừa rồi, Tụ Linh trận ngũ cấp trong đó, phương pháp bố trí, yêu cầu các loại vật phẩm... ghi lại rõ ràng ở trước mắt.
Rất nhanh hắn nhìn qua một lần, đồng thời ghi nhớ ở trong đầu.
- Quả thật rất khó!
Cắt tỉa ký ức một lần, Trương Huyền thở dài.
Trận pháp ngũ cấp và tứ cấp, mặc dù chỉ kém một cấp, lại chênh lệch cực lớn. Tu vi không đạt được, cho dù có cờ trận, trận cơ, cũng rất khó bố trí hoàn chỉnh ra được.
Giống như luyện đan, luyện đan sư nhất tinh, mặc dù có phương pháp luyện đan, không nắm được lực lượng cuồng bạo trong lò luyện đan, cũng không có khả năng chế luyện ra đan dược cấp bậc nhị phẩm, tam phẩm.
Nếu như đều có thể chế luyện, cũng không cần phải phân chia cặn kẽ cấp bậc của những nghề nghiệp này như vậy.
- Chỉ có điều... Nếu như sử dụng Thiên Đạo Đồ Thư Quán, tìm ra chỗ sai lầm, chỗ sơ hở, chắc hẳn là có cơ hội thành công!
Có hai thứ đồ này, trận pháp sư tứ tinh bình thường khó có thể hoàn thành, hắn ngược lại có cơ hội nhất định.
Giống như luyện đan, chỉ cần không có sai lầm, hoàn toàn có thể chỉ điểm cho luyện đan sư nhất tinh, chế luyện ra đan dược nhị phẩm đỉnh phong.
Chỉ cần bảo đảm trình tự bố trí trận pháp hoàn toàn không sai lầm, cho dù hiện tại hắn chỉ có nửa bước Hóa Phàm, cũng có thể bố trí ra Tụ Linh trận ngũ cấp.
Nhưng... ý nghĩ tuy tốt, không bột đố gột nên hồ. Nguyên liệu đều không có, muốn nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
- Ta xem trận bàn một chút!
Vứt bỏ những suy nghĩ này, hắn đưa tay tiếp nhận trận bàn trống lấy từ chỗ của Trịnh hội trưởng.
Thứ này toàn thân màu đen, cầm vào tay cực nặng, không biết là nguyên liệu gì chế luyện thành. Chỉ nhìn một mặt đơn thuần, giống như là một tấm gương đồng, trơn nhẵn chỉnh tề.
- Đây là đao khắc, ngươi có thể thử xem!
Thấy hắn còn đang rầu rĩ, Trịnh hội trưởng lật cổ tay một cái, lấy ra một cái đao khắc đưa tới.
Thuận lợi tiếp nhận, chân khí trong cơ thể Trương Huyền điên cuồng phun ra, cầm đao khắc lại khắc xuống mặt nhẵn của trận bàn trống.
Két, két!
Một hồi âm thanh khiến người ta ê răng vang lên. Đao khắc tuy rằng bền vững kiên cố, nhưng vẫn hoàn toàn không lưu lại vết tích gì ở trên trận bàn trắng này.
Trương Huyền cười khổ.
Xem ra đối phương nói rất đúng, là hắn suy nghĩ quá nhiều. Khắc cũng khắc không được, cho dù nắm giữ phương pháp càng ngắn gọn hơn, cũng vô dụng.
- Chỗ thiếu hụt!
Trong lòng bất đắc dĩ, bàn tay hắn cầm trận bàn trắng, trong đầu khẽ kêu lên.
Vù!
Một quyển sách xuất hiện. Hắn nhẹ nhàng mở ra.
- Trận bàn trắng ngũ cấp, sắt Ngân Hàn điều chế chín tấc vàng, luyện khí sư ngũ tinh Dương Thú chế luyện thành, vô cùng cứng rắn, đao khắc linh cấp thượng phẩm hoặc binh khí linh cấp trung phẩm phối hợp chân ý binh khí, mới có thể lưu lại vết tích. Khuyết điểm:...
Phía trên viết chi chít những chỗ thiếu hụt.
Nhìn lướt qua, cho dù là biết chỗ thiếu hụt, nhưng với thực lực của hắn bây giờ, không có thể giúp đỡ. Hắn đang muốn buông, đột nhiên sửng sốt một cái.
- Binh khí linh cấp trung phẩm phối hợp chân ý binh khí... cũng có thể lưu lại vết tích?
Đao khắc linh cấp thượng phẩm, là dành riêng cho trận pháp sư ngũ cấp, không có cách nào nhận được. Nhưng... chân khí của binh khí linh cấp trung phẩm, một ít cường giả Hóa Phàm tứ trọng lại có. Hồng Hải Thành không khó tìm kiếm. Thậm chí vị Tái các chủ trước mắt này, lại thu thập không ít loại bảo bối cấp bậc như vậy.
Về phần chân ý của binh khí, ngay cả kiếm tâm hắn cũng lĩnh ngộ, tất nhiên càng không thành vấn đề!
Chân ý của binh khí, sắc bén vô cùng. Tuy rằng thấp hơn một cấp bậc, tuyệt đối có thể bù đắp.
Càng nghĩ càng thấy có đạo lý, mắt tỏa ra ánh sáng, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn qua:
- Ta biết khắc thế nào. Các ngươi ai có trường kiếm cấp bậc linh cấp trung phẩm? Cho ta mượn dùng một chút?
- Trường kiếm linh cấp trung phẩm?
Trịnh hội trưởng thoáng sửng sốt một chút:
- Ta có. Cần cái này làm gì?
- Cho ta mượn dùng một chút!
Trương Huyền mở miệng.
- Được!
Biết đối phương không có khả năng giấu vật của hắn, Trịnh hội trưởng lật cổ tay một cái. Một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, hắn đưa tới.
Tiện tay tiếp nhận, nhẹ nhàng vạch ra.
Một luồng ánh sáng lạnh trực tiếp xông thẳng tới chân mày. Còn không có đưa vào chân khí, lại cảm thấy một linh khí ép người.
Không hổ danh là cấp bậc linh cấp trung phẩm. So với những binh khí hắn đã từng nhìn thấy, đã dùng qua trước đây, còn cường đại hơn rất nhiều.
Oong!
Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, một sóng dao động linh tính kịch liệt truyền đến, hình như muốn thoát khỏi bàn tay của hắn, trực tiếp bay ra.
Loại binh khí cấp bậc như vậy, đã có linh tính của mình, có thể nhận chủ. Nếu như không phải là chủ nhân, không nắm được, thậm chí có khả năng bị thương.
- Thật ngại quá, thanh kiếm này theo ta thời gian lâu dài, có chút sợ người lạ. Ta khuyên nó một câu, chắc hẳn sẽ tốt hơn...
Thấy trường kiếm nhảy lên, bất cứ lúc nào cũng muốn chạy trốn, Trịnh hội trưởng ngại ngùng đi tới trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng xoa ở trên sống kiếm một cái, giống như vuốt ve tình lữ:
- Được rồi, vị Trương sư này muốn mượn ngươi dùng một lát, ngoan ngoãn nghe lời, không nên phản kháng!
Oong!
Nghe được hắn khuyên can, trường kiếm hình như bị ủy khuất, run rẩy càng kịch liệt hơn.
- Khụ khụ, đừng có gấp, ta đây lại khuyên là được...
Sắc mặt Trịnh hội trưởng nhất thời đỏ lên, tiếp tục xoa xoa, khuyên can.
Chỉ có điều, thanh trường kiếm này dường như không cảm kích, càng khuyên nhiều, nhảy lên càng kịch liệt.
- Lão Trịnh, thanh Ngọc Khuyết kiếm này, ngươi mua lâu như vậy, sẽ không phải còn không có khiến cho nó hoàn toàn nhận chủ chứ?
Tái các chủ ở một bên không nhịn được nói.
Thanh kiếm này, coi như từ lúc đầu bạn lâu năm mua được từ chỗ hắn tới nay, đã khoảng hơn năm năm. Không nghĩ tới, đến bây giờ chưa từng hoàn toàn nhận chủ.
Binh khí hoàn toàn nhận chủ, chủ nhân nói, tất nhiên vô cùng cung kính nghe theo, không có khả năng chống cự như thế.
- Khụ khụ, ngươi cũng biết để cho loại binh khí này nhận chủ hết sức phức tạp. Mấy năm nay mỗi ngày làm bạn, thậm chí ăn ngủ cũng cùng một chỗ, đã tốt hơn rất nhiều. Lời của ta có thể nghe. Yên tâm, để cho ta trấn an nửa canh giờ, khẳng định sẽ không có vấn đề gì!
Xấu hổ cười, Trịnh hội trưởng nói.
Khiến cho binh khí có linh tính nhận chủ, trừ ăn ra, ngủ, ngày đêm làm bạn, sử dụng chân khí rèn luyện ra, không có biện pháp nào tốt hơn.
Ngọc Khuyết kiếm ở bên cạnh hắn tròn năm năm, linh tính đã gần như tán thành hắn, tuy rằng khoảng cách hoàn toàn nhận chủ còn kém một mảng lớn, nhưng cũng rất thân cận. Chậm rãi trấn an, đối với lời của hắn vẫn có thể nghe.
- Nửa canh giờ, quá tốn công. Ngươi đưa thanh kiếm cho ta!
Nghe được phải trấn an trong thời gian dài như vậy, mới có thể làm cho một binh khí linh cấp trung phẩm nghe lời, Trương Huyền bất đắc dĩ một hồi, không nhịn được lắc đầu.
- Cho ngươi?
Trịnh hội trưởng sửng sốt:
- Ngươi có biện pháp?
Lười cùng đối phương dây dưa, hắn đưa tay lấy trường kiếm qua, ngón trỏ, ngón giữa khép lại, lân lượt điểm ba cái ở các điểm mũi kiếm, thân kiếm, chuôi kiếm.
Vù! Vù!
Vừa bị hắn điểm xuống, trường kiếm giống như là gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ, run rẩy kịch liệt.
- Thành thật ở lại. Lại nhảy loạn nữa, có tin ta trong vài phút phế ngươi hay không?
Sắc mặt trầm xuống, Trương Huyền quát lớn.
- Oong!
Nghe nói như thế, trường kiếm lập tức ngừng nhảy. Ngay sau đó một âm thanh từ bên trong thân kiếm vang lên, giống như tiếng chuông, vang vọng trong lòng mọi người.
- Linh tính kích động...
Thân thể cứng đờ, tròng mắt Trịnh hội trưởng thiếu chút nữa lập tức rơi ra:
- Ngọc Khuyết kiếm nhận hắn là chủ? Đây... đây... rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận