Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đối sách của Mộc Tuyết Tình (1)

Mộc Tuyết Tình là học viên thiên tài của Thiên Vũ học viện.
Năm nay chỉ có mười tám tuổi, tự nhiên đạt được Ích Huyệt cảnh, mở ra hơn mười chỗ huyệt vị.
Ở Thiên Vũ học viện, nàng cũng nắm giữ danh tiếng rất lớn. Dựa theo đạo lý, nàng chắc hẳn là phong cảnh vô hạn, đầy cao hứng mới phải. Mà bây giờ nàng lại buồn bã không vui, vẻ mặt phiền muộn.
Bởi vì lão sư giảng bài cho nàng đã rời khỏi học viện, không lại hướng dẫn lên lớp nữa.
Lão sư mới không được tuyển dụng qua, các nàng hiện tại lại giống như binh sĩ đi dạo, dũng khí tan ra, không ai để ý tới.
Nàng duỗi người, lộ ra đường cong cao ngạo kiều mị khiến người ta điên cuồng.
- Học tỷ!
Đúng lúc này một thiếu niên đã đi tới.
- Mạnh Đào, đã hỏi thăm rõ ràng, hiện tại có thể tin tưởng chứ?
Thấy hắn đi tới, Mộc Tuyết Tình nhìn qua.
- Hỏi thăm rõ ràng... Vị Trương Huyền danh sư kia, lợi hại giống như lời học tỷ nói! Chỉ có điều, nghe nói hiện tại đang tiến hành thí luyện danh sư nhị tinh, phải rời khỏi vương thành. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về. Hơn nữa ta còn nghe nói... sự tích của hắn còn lợi hại hơn so với những gì học tỷ nói buổi sáng...
Thiếu niên Mạnh Đào mang theo vẻ xấu hổ. Ngay sau đó, trong mắt hắn phóng ra ánh sáng, đầy sùng bái.
- Nói nghe một chút!
Sắc mặt Mộc Tuyết Tình cũng đỏ lên.
Đêm qua nghe được tin tức tất cả kỷ lục của thiên tài Mạc Hoằng Nhất lại bị phá vỡ, biết vị danh sư gọi là Trương Huyền này chưa đủ hai mươi tuổi, sáng tạo ra vô số kỷ lục, khiến người ta thán phục phát điên, còn trực tiếp sát hạch danh sư nhị tinh... Mặc dù chính tai nghe được trưởng bối trong nhà nói ra, nàng cũng không thể tin được.
Sau khi xác nhận nhiều lần, nàng liền quyết định, từ nay về sau, vị Trương sư này, là thần tượng nàng sùng bái nhất... chưa từng thấy!
Hôm nay tới đến học viện, nàng nói chuyện này cho niên đệ, niên muội biết, chọc cho bọn họ kinh ngạc kêu lên liên tục. Người trước mắt này không tin, bị phái ra đi tìm hiểu tin tức.
- Ta nghe nói, khuya ngày hôm trước thời điểm Trương sư vừa tới vương thành, đi tới nghiệp đoàn thi họa sư sát hạch, gặp phải Quý Mặc công tử Quý gia khiêu khích, sử dụng một con man thú vẽ tranh, vẽ ra tác phẩm ngũ cảnh, trở thành thi họa sư tam tinh...
Mạnh Đào nói.
Ban đầu, hắn là không tin. Hắn không tin có người có thể lợi hại hơn so với Mạc Hoằng Nhất. Dù sao đại thiên tài đã thâm căn cố đế, danh tiếng rất lớn.
Sau khi ra ngoài nghe ngóng, hắn mới biết được, vị Trương sư này, so với Mạc Hoằng Nhất không chỉ lợi hại hơn một chút. Cho dù chính tai nghe nói, hắn cũng cảm thấy giống như nằm mơ.
- Man thú vẽ tranh, vẽ ra tác phẩm ngũ cảnh?
Mộc Tuyết Tình không tự chủ được xiết chặt nắm tay nhỏ nhắn của mình.
Bản thân nàng là thiên tài, càng sùng bái thiên tài.
Tuy rằng hôm qua thanh danh của vị Trương sư này mới nổi lên, sự tích truyền kỳ bây giờ lại quá nhiều, khiến người ta bội phục.
- Ngươi nói... chúng ta không có lão sư, nếu như có thể mời Trương sư qua, thì tốt biết bao...
Nghe xong tin tức đối phương đã sớm nghe được, cùng ngày hôm qua nàng nghe được không khác biệt lắm, gần như không có gì khác nhau, Mộc Tuyết Tình không nhịn được nói.
- Mời hắn qua? Học tỷ, Trương sư lại là danh sư nhị tinh, học viện làm sao mời được...
Mạnh Đào bất đắc dĩ một hồi.
Danh sư nhị tinh, toàn bộ Thiên Vũ vương quốc chỉ có ba người. Mỗi lần giảng bài, tất cả lão sư đều sẽ đi vào nghe giảng bài. Thậm chí viện trưởng cũng phải cung kính qua. Mời hắn qua làm lão sư...
Cũng thật sự dám nghĩ!
- Đúng vậy, ta cũng biết, chính là trong lòng có một loại kỳ vọng, hy vọng có thể nghe hắn giảng một tiết. Thiên tài như thế, giảng bài khẳng định lợi hại hơn. Nghe hắn giảng bài một tiết, có lẽ là có thể khiến cho thực lực của ta tăng mạnh!
Vẻ mặt Mộc Tuyết Tình si mê, nói.
- Đúng rồi, không phải bảo hôm nay học viện tuyển dụng lão sư sao? Có kết quả chưa?
- Dường như còn chưa có tin tức. Chỉ có điều, chỉ là vài giáo sư bình thường, ngay cả giáo sư sao kim cũng không có mấy vị, sẽ không có trình độ gì...
Mạnh Đào lắc đầu. Đối với lão sư sắp tới, hắn không ôm hy vọng quá lớn.
- Ngược lại điều này cũng đúng...
Mộc Tuyết Tình cũng gật đầu.
Lão sư tốt, khẳng định đã sớm đến Thiên Vũ học viện, không đến mức hiện tại mới được thông báo tuyển dụng qua.
- Không xong, không xong...
Hai người đang nói thầm, liền nghe được một giọng nói lo lắng vang lên. Một nữ sinh sắc mặt đỏ bừng vọt tới.
- Thế nào lại hoảng hoảng hốt hốt vậy?
Đôi mi thanh tú của Mộc Tuyết Tình thoáng nhíu lại:
- Ta không phải cho nàng canh giữ ở bên ngoài viện của trưởng lão, lặng lẽ quan sát được lão sư được nhận vào sao? Tại sao đã trở lại? Chẳng lẽ, học viện đã chọn xong lão sư?
- Đúng!
Nữ sinh nhanh chóng thở dốc, liên tục gật đầu.
- Nhanh như vậy sao?
Mộc Tuyết Tình sửng sốt.
Nghe nói hôm nay có rất nhiều lão sư tới tham gia tuyển dụng, chừng trên trăm người. Lúc này mới bao lâu, lại chọn xong?
- Ta ở bên ngoài tận mắt nhìn thấy được viện trưởng giao tất cả lệnh bài lớp chúng ta cho một người lão sư tuổi còn trẻ...
Thở dốc vài hớp, nữ hài điều hòa hơi thở, nói.
- Lão sư trẻ tuổi?
- Ừ, dáng vẻ người lão sư này chỉ có chừng hai mươi tuổi. Cụ thể tên gì, ta ở cách khá xa, không nghe rõ. Chỉ thấy, chỉ thấy...
Nữ hài nhớ ra cái gì đó, hình như vẫn không thể tin được.
- Nàng muốn làm người ta sốt ruột đến chết sao? Rốt cuộc là nhìn thấy cái gì?
Đôi mi thanh tú Mộc Tuyết Tình nhíu lại, sốt ruột nhìn qua.
- Nhìn thấy được... Lão sư kia đánh một học viên mới nôn ra máu...
Nữ hài này nói.
- Đánh học viên mới nôn ra máu?
Mộc Tuyết Tình và Mạnh Đào nhìn nhau.
Lão sư đánh học sinh?
Thiên Vũ học viện vẫn chưa từng nghe qua chuyện bạo lực như vậy.
- Là thật. Ta tận mắt nhìn thấy... Đây là ta vừa rồi lặng lẽ ghi lại, các ngươi nhìn đi!
Nói xong cổ tay nữ hài lật một cái, lấy ra một ngọc tinh ghi hình, chân khí dũng mãnh tràn vào trong đó. Trong nháy mắt hai thân ảnh xuất hiện. Một người thanh niên đánh một đệ tử đối diện.
Ầm!
Học sinh miệng nôn ra đầy máu, cuối cùng quỳ gối trước mặt đối phương.
Bởi vì khoảng cách rất xa, hai người nói nghe không rõ sở, lại có thể nhìn thấy được rõ ràng, học sinh bị đánh, vô cùng thê thảm.
- Nàng nói... Viện trưởng đều giao lệnh bài đại biểu thân phận của chúng ta, cho người này?
Hình ảnh kết thúc, sắc mặt Mộc Tuyết Tình tái xanh.
Chuyện gì xảy ra?
Thế nào lại tuyển dụng một phần tử bạo lực như vậy làm lão sư của bọn họ?
- Đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa...
Nữ hài đầy sốt ruột:
- Hắn tiếp nhận lệnh bài lại tới, có khả năng một hồi đi ra!
- Một hồi đi ra?
Mộc Tuyết Tình bóp nắm tay:
- Nghiệp đoàn giáo sư không phải không cho phép dùng cách xử phạt về thể xác đối với học sinh sao? Vì sao học viện lại muốn mời một lão sư như vậy?
- Cái này...
Nữ hài lắc đầu:
- Ta cũng không biết!
- Học tỷ, học tỷ nói xem có phải trường học biết lớp chúng ta... không quản được, cố ý tìm một lão sư lợi hại, muốn phải cố gắng giáo huấn chúng ta một trận, cho một đòn ra oai phủ đầu hay không?
Nam hài vò đầu.
- Ra oai phủ đầu? Hừ, phải xem hắn có bản lãnh này hay không!
Sắc mặt Mộc Tuyết Tình trầm xuống:
- Mạnh Đào, gọi những người tu luyện khác đều tập hợp ở bên chỗ ta!
- Được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận