Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tàng Hư báo thù

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Không chỉ hắn như vậy, Hình Đường chủ, Ngụy Điện chủ cũng từng cái ánh mắt
nheo lại, sát cơ sôi trào.
Bọn hắn gặp qua màu sắc đậm, nhưng chưa bao giờ thấy đậm như vậy, đủ thành
nước mực rồi!
Đây cũng không phải gian ác, mà là đại gian đại ác, tội ác tày trời.
Không nghĩ tới Tôn Cường kia, thoạt nhìn cả người lẫn vật vô hại, thái độ cũng
vô cùng thành khẩn, nội tâm lại âm hiểm, đáng sợ như thế.
- May mắn lúc trước Đường chủ không có đáp ứng, mà để hắn đi vào Tâm Ma thông
đạo... Nếu không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
Tràn đầy phẫn nộ, đồng thời Liêu Điện Chủ cũng có chút nghĩ mà sợ.
Nếu vừa rồi Đường chủ đáp ứng rộng mở Nguyên Thần cho gia hỏa này, chỉ sợ hiện
tại đã ngộ hại.
- Liêu Điện Chủ, Ngụy Điện chủ, các ngươi chuẩn bị một chút, một khi gia hỏa
này đi ra, liền trực tiếp động thủ, không lưu người sống...
Ánh mắt lóe lên, Hình Đường chủ nói.
- Vâng!
Hai vị Điện chủ đồng thời gật đầu.
...
Trương Huyền đi vào thông đạo, dường như trong nháy mắt đi vào một không gian
khác.
Trên đầu vô số Dạ Minh Châu bắn ra hào quang, bốn phía như ban ngày.
Là một gian phòng bịt kín, không có thông đạo cũng không có đường ra, trên
vách tường điêu khắc đủ loại đồ án kỳ quái.
Giương mắt nhìn sang.
Là ma quái hình thù kỳ quái, chừng một trăm lẻ tám cái.
Những ma quái này, có tay cầm Kim Cương xử, có cầm roi sắt, có càng lấy xương
sọ làm vòng cổ, hung thần ác sát, thiên kì bách quái, khiến người ta nhìn lên
một cái, đã cảm thấy quỷ dị khó lường, sinh ra lo lắng.
- Đây là Tâm Ma thông đạo?
Trương Huyền nhíu mày.
Trung gian phòng ốc là cái bồ đoàn, chung quanh linh khí lập loè, hẳn là có
một trận pháp có thể kích hoạt.
Trong lòng nghi hoặc, nhưng dưới chân không có ngừng, đi vào trước mặt bồ đoàn
khoanh chân ngồi xuống.
Ô...ô...ng...
Vừa ngồi xuống, giống như kích hoạt lên cơ quan nào đó, ma quái chung quanh
phát ra hào quang ôn nhuận, tựa hồ tùy thời có thể nhảy ra giết hắn.
- Nguyên lai là câu thông nội tâm người, ra đời Tâm Ma...
Cảm nhận được tia sáng chấn động, Trương Huyền hiểu được.
Còn nghĩ nơi này sẽ nuôi dưỡng một ít Tâm Ma lợi hại gì, giống như Phong Thánh
Kiếp gặp phải, hiện tại xem ra, cũng không phải như thế.
Vô ma, ma ở trong lòng.
Chỉ cần ngồi ở trên bồ đoàn, sẽ kích hoạt trận pháp bốn phía, khiến ma trong
lòng triệt để hiển lộ ra.
- Tâm Ma của ta là cái gì?
Không cự tuyệt hào quang chung quanh, Trương Huyền ngược lại tràn đầy khát
vọng.
Hắn một đường tu luyện, dùng chính là Thiên Đạo công pháp, chưa bao giờ gặp
được tâm ma, cũng không có trải qua vô vọng đột phá như người khác, không có
tuyệt vọng khi không cách nào tiến bộ... Lúc này có loại cơ hội này, tự nhiên
muốn nhìn xem đến cùng có bao nhiêu Tâm Ma, có thể chống chọi qua hay không.
Ô...ô...ng...
Trận pháp cấp tốc vận chuyển, linh khí bốn phía lắc lư, Trương Huyền thấy hoa
mắt, như đi vào một thế giới đen kịt.
Giống tình cảnh Tâm Kiếp lúc trước, cái thế giới này không có đầu cuối, cũng
không có ánh sáng, đang kỳ quái, liền chứng kiến từng ma quỷ từ bốn phía lao
qua.
Bọn người kia giống như bức tranh trên vách tường, bộ dáng cổ quái, số lượng
chừng mấy trăm.
- Như thế nào nhiều như vậy? Ta sẽ có nhiều Tâm Ma như vậy?
Trương Huyền ngẩn ngơ.
Vốn còn nghĩ, mình hẳn là không có Tâm Ma gì, nằm mơ cũng không nghĩ đến, lại
đưa ra nhiều như vậy, cả một đống lớn... Thật muốn tuôn qua, còn không lập tức
bị xé thành bột phấn?
Hắn tu luyện không phải là Thiên Đạo công pháp, không có chút thiếu sót nào
sao?
Tại sao có thể có nhiều như vậy?
- Không đúng, nếu như là Tâm Ma của ta, làm sao sẽ thanh tỉnh như vậy?
Nhíu mày.
Hắn trải qua Tâm Kiếp, biết rõ thời điểm gặp được Tâm Ma, tinh thần là mơ hồ,
nguyên nhân chính là như thế, mới có thể khiến đối phương thừa cơ xâm nhập,
khó có thể giãy giụa... Mà bây giờ, thanh tỉnh như thường, hoàn toàn bất đồng
trước kia trải qua.
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Ngươi vô cùng thông minh... Những cái này xác thực không phải Tâm Ma của
ngươi, mà là của ta...
Đang kỳ quái, chợt nghe đến một thanh âm tràn ngập hận ý vang lên, vội vàng
quay đầu nhìn lại, liền chứng kiến một lão giả giữa lông mày có vết sẹo màu
đỏ, nghiến răng nghiến lợi đi tới.
- Ngươi là ai?
Trương Huyền sửng sốt.
Gia hỏa trước mắt này, xem xét liền biết là Nhân tộc, hắn căn bản không có
nhận thức, từ đâu xuất hiện a?
- Ta là ai...
Lão giả kia sắc mặt nhăn nhó, sắp bạo tạc nổ tung:
- Ta chính là Tàng Hư bị phòng ở ngươi Khải Linh giết chết!
- Ngươi chính là Tàng Hư? Ngươi không phải đã chết rồi sao?
Trương Huyền kỳ quái.
Gia hỏa này bị Công Hội đập thành bánh thịt, hắn không thấy được mặt, tự nhiên
không biết, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được, không phải đã chết rồi sao? Làm
sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Hơn nữa, nói những Tâm Ma này là của hắn, đây là tình huống gì?
- Ta sử dụng bí pháp, Nguyên Thần câu cầm linh hồn của ngươi, kết quả là bị
phòng ốc của ngươi giết chết... Bị dẫn dắt, một đạo ý niệm giấu ở trong cơ thể
ngươi, biến thành Tâm Ma, nếu như ngươi không đến nơi đây, ta còn ra không
được, nếu như xuất hiện, liền chờ chết đi...
Tàng Hư cười lạnh.
Thời điểm hắn thi triển bí pháp, bị phòng ở giết chết, Nguyên Thần ngay tại
chỗ tán loạn, may mắn bí pháp cường đại, một đạo ý niệm biến thành Tâm Ma,
giấu ở trong cơ thể thanh niên kia.
Nếu Trương Huyền không Độ Kiếp, không chủ động triệu hoán, khẳng định cũng
không cách nào xuất hiện, kết quả hắn chạy đến Tâm Ma thông đạo, dùng trận
pháp kích hoạt Tâm Ma, mình sao có thể buông tha, lập tức nhảy ra ngoài, quyết
định chém giết.
Bản thân hắn chính là tội ác tày trời, không biết trên tay chết bao nhiêu mạng
người, vừa xuất hiện, lập tức đưa tới phản ứng càng lớn, xuất hiện mấy trăm
Tâm Ma.
- Xem ra trách oan Công Hội rồi...
Trương Huyền lắc đầu.
Lúc ấy trên không trung, cảm giác được Linh Hồn bị con muỗi đốt, không có
chuyện gì, còn tưởng là ảo giác, hiện tại xem ra, nhất định là gia hỏa này
làm.
Khó trách phòng ở động thủ với gia hỏa này, là vì bảo vệ mình, mình vẫn còn
trách lầm đối phương, đánh cho một trận.
Ngẫm lại cũng có chút hổ thẹn.
- Câu linh hồn của ta? Ngươi là Vu Hồn Sư?
Không thèm nghĩ những thứ này nữa, Trương Huyền hỏi.
Câu Linh Hồn, đây là tuyệt chiêu của Vu Hồn Sư, gia hỏa trước mắt này, có thể
thi triển, chẳng lẽ là Vu Hồn Sư?
- Ta không phải Vu Hồn Sư, mà nhận được bí pháp của một vị tiền bối... Hừ,
không cần nghĩ tới lôi kéo ta, chết đi!
Gầm lên một tiếng, bàn tay Tàng Hư trảo một cái, dưới thân xuất hiện một cái
tế đàn, hào quang bao phủ Trương Huyền, tựa hồ lôi kéo linh hồn của hắn vào tế
đàn, tùy thời thôn phệ.
- Cái này...
Lực lượng lôi kéo của đối phương, đối với Trương Huyền mà nói, không coi vào
đâu, cũng không thèm để ý, mà ánh mắt rơi vào trên tế đàn, tràn đầy kỳ quái.
Đây là tế đàn của Dị Linh tộc, tuyệt đối không sai.
Gia hỏa này rõ ràng là Nhân tộc, tại sao lại có loại vật này?
- Ngươi... Phản bội Nhân tộc?
Sắc mặt ngưng tụ.
Loại tình huống này, hắn cũng nhìn thấy qua, Vưu Hư liền đầu phục Dị Linh Tộc,
đã lấy được sinh mệnh càng dài lâu.
Đối phương rõ ràng là nhân loại, lại lấy ra tế đàn của Dị Linh tộc, thi triển
bí pháp của Dị Linh tộc, tất nhiên là phản bội!
- Hắc hắc, coi như ngươi thông minh, bất quá, ngươi có thể còn sống sót rồi
hãy nói...
Cười lạnh một tiếng, Tàng Hư dốc sức liều mạng giữ chặt hào quang, muốn kéo
Linh Hồn Trương Huyền vào tế đàn, ai ngờ đối phương thật giống như một tòa núi
cao, đã dùng hết lực lượng bú sữa mẹ, cũng không chút sứt mẻ.
- Làm sao sẽ kéo không nhúc nhích...
Tàng Hư nghiến răng.
Hắn dùng chiêu này, giết chết qua không ít người, cũng có thể nhẹ nhõm kéo
Linh Hồn vào tế đàn, như thế nào gia hỏa trước mắt này, lôi kéo không đi ra?
- Phản bội Nhân tộc, học được loại tà thuật này, giết hại nhân loại, ngươi
thật sự chết chưa hết tội...
Không để ý tới hắn la lên, Trương Huyền lắc đầu.
Vốn còn nghĩ, đối phương bị phòng giết chết, có chút băn khoăn, ngại ngùng,
hiện tại xem ra, chết chưa hết tội.
Tuy hắn luôn giúp mọi người làm điều tốt, nhưng đối với gia hỏa phản bội Nhân
tộc, tuyệt đối sẽ không nương tay.
Bởi vì tên này, lại đánh Công Hội một chầu, đối với người sau mà nói, hoàn
toàn chính xác không công bằng, xem ra chuyện này kết thúc, phải đi qua nói
lời xin lỗi, không thể để cho đối phương bị oan.
- Ngươi đi ra cho ta...
Bên này trong lòng cảm khái, bên kia Tàng Hư nghiến răng nghiến lợi, trên đầu
gân xanh toác ra, mệt mỏi sắp tắt thở, chỉ là lôi kéo không động.
Nếu như hiện tại hắn không phải Tâm Ma, mà là Nguyên Thần, khẳng định đã sớm
tiến lên động thủ, đâu cần khó khăn như vậy.
- Có hết hay không...
Thấy gia hỏa này siêng năng lôi kéo như thế, Trương Huyền có chút không vui.
Cho mặt không biết xấu hổ có phải không?
Một mực không để ý ngươi, còn om sòm?
- Ta muốn ngươi chết...
Tàng Hư gào thét.
- Tốt, Linh Hồn của ta đi ra...
Thấy đối phương dốc sức liều mạng lôi kéo, Linh Hồn của mình lại không có phản
ứng, đoán chừng sắp mệt chết, Trương Huyền lắc đầu, tinh thần khẽ động, Vu Hồn
ly thể.
Phần phật!
Hồn phách lớn chừng mười mét, nhảy ra ngoài, theo đối phương lôi kéo bay đi.
Ba chít chít!
Đặt mông ngồi ở trên thân Tàng Hư, thực lực vị Tâm Ma này trăm không còn một,
giống như lúc trước bị Công Hội đạp, nằm rạp trên mặt đất, biến thành bánh
thịt.
Cái tế đàn không lớn kia, cũng ở dưới mông của Trương Huyền chia năm xẻ bảy,
vỡ đến không thể nhỏ hơn.
Bản thân tế đàn chính là nguyên thần của đối phương biến thành, Nguyên Thần đã
chết, làm sao có thể chịu đựng được hồn thể của Trương Huyền.
- Ta... Không cam lòng...
Bị ngồi thành bánh thịt, Tàng Hư cũng không tử vong, mà vẻ mặt phát mộng.
Nhục thể của hắn bị một cái phòng ở giết chết, Nguyên Thần tan vỡ, thật vất vả
một đạo ý niệm mượn nhờ bí pháp hình thành Tâm Ma, vốn tưởng rằng có thể tìm
cơ hội nhẹ nhõm giết chết đối phương...
Hiện tại cơ hội tới, kết quả bị đối phương đặt mông ngồi thành bánh thịt...
Ta đến cùng trêu chọc quái vật gì a...
- Không cần khóc, bây giờ ngươi là Tâm Ma, muốn chết cũng không có dễ dàng
như vậy...
Trương Huyền lắc đầu.
Tàng Hư này là Tâm Ma, trạng thái giống như Linh Hồn, đừng nói bị ngồi thành
bánh thịt, coi như nghiền nát, cũng sẽ không chết.
- Đúng vậy, ta là Tâm Ma, chung quanh nơi này đều là ta đưa tới, mọi người
cùng nhau giết hắn đi...
Lúc này Tàng Hư mới phản ứng tới, gào thét một tiếng.
Tâm Ma chung quanh đều là hắn đưa tới, cộng thêm bí pháp của hắn, vừa vặn có
thể khống chế, nhiều như vậy, chỉ cần đồng loạt ra tay, tất nhiên có thể chém
giết đối phương... Báo thù rửa hận!
- Hả?
Thấy Tâm Ma lúc trước xem náo nhiệt, chậm rãi đi tới bên này, Trương Huyền
nhíu mày, đang không biết ứng đối như thế nào, chợt nghe đáy lòng có một thanh
âm truyền tới:
- Chủ nhân, dùng tế đàn câu hồn... Hình như là bí pháp độc môn của ta a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận