Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Phong Diệp Lan

- Các ngươi?
Ngô Khoáng nhíu mày.
Mặc dù hiện tại Địa quật không còn quân đội Dị Linh tộc, nhưng vẫn có không ít Dị Linh tộc sống sót trong đó, đã là thám hiểm, khẳng định sẽ có nguy hiểm, đồng đội quá yếu, đối với thực lực tổng hợp, đồng dạng có ảnh hưởng rất lớn.
Hai vị trước mắt này, đồng tử không cần phải nói, khuôn mặt trắng bệch, vừa nhìn liền biết bị trọng thương, thanh niên cũng ốm yếu, nhìn thực lực ngay cả Thánh Vực cũng không đạt tới, mang theo hai người này, tuyệt đối là vướng víu.
- Không biết các ngươi như vậy, vì sao muốn vào Địa quật, chẳng qua ta vẫn khuyên bảo một câu, tốt nhất đừng cầm tính mạng nói đùa!
Dừng lại một chút, Ngô Khoáng khuyên can.
- Ngô sư có ý tốt, chúng ta tâm lĩnh, nhưng chúng ta có mục đích cần đi vào Địa quật, chúng ta chỉ đi theo sau lưng các ngươi vào là được, còn nguy hiểm, bản thân gánh chịu, chắc chắn sẽ không liên lụy chư vị!
Trương Huyền cười khổ một tiếng, nói.
Đường đường Nhân tộc đệ nhất thiên tài, Kim Thân cảnh đại viên mãn, lại bị một Thánh Vực tứ trọng khinh bỉ... Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy tâm tắc.
- Vậy là tốt rồi!
Ngô Khoáng không nói thêm nữa.
Sống chết có bản thân quyết định, khuyên cũng đã khuyên, đối phương còn muốn kiên trì, thật gặp phải nguy hiểm, cũng không thể trách nhóm người mình khoanh tay đứng nhìn.
Dù sao ai cũng không có nghĩa vụ phải đi cứu người.
- Không biết sống chết...
- Khẳng định là chưa ăn qua thiệt thòi, không biết cái gì là nguy hiểm!
Những người khác thấy hai người này muốn qua, tất cả đều lộ ra khinh thường.
Thực lực ngay cả Thánh Vực cũng không có, không phi hành được, thật gặp được nguy hiểm, năng lực chạy trốn cũng không có, không phải tự tìm cái chết là cái gì?
Không nói thêm lời, đám người đi ra gác chuông cũ nát, đi về kiến trúc phía trước, mới đi mấy bước, mấy vị Chiến Sư xuất hiện, ngăn lại đường đi.
- Danh Sư thất tinh Ngô Khoáng, đây là văn kiện thông hành của ta!
Ngô Khoáng đi tới trước mặt.
Một vị Chiến Sư nhận lấy văn kiện thông hành, cẩn thận kiểm tra một phen, lúc này mới gật đầu:
- Đi vào đi, chỉ có ba ngày, ba ngày nhất định phải trở về!
- Yên tâm!
Ngô Khoáng cười cười, mang theo đám người đi vào.
Tuy Địa quật mở ra, để Danh Sư cùng tu luyện giả bình thường đi vào, nhưng còn cần sớm chuẩn bị văn kiện thông hành, nếu không tu vi ngay cả Thánh Vực cũng không đến, liền tiến vào trong đó, sẽ khó mà khống chế.
Lối vào Địa quật liền phong ấn ở trong kiến trúc, đám người đi một hồi, thuận lợi đi vào.
Giống như trước đó, Huyết Nguyệt treo cao, toàn bộ thế giới tràn đầy sát lục chi khí.
- Chư vị lần đầu tiên đi vào nơi này, cần điều chỉnh một đoạn thời gian, nếu không rất dễ dàng bị sát lục chi khí xâm nhập tinh thần, hình thành tâm ma!
Đi tới một chỗ chỗ trống, Ngô Khoáng cũng không tiếp tục đi tới, mà bàn giao nói.
Sát lục chi khí cực kỳ đáng sợ, tu luyện giả tâm cảnh không đủ, rất dễ dàng bị xâm nhập, tạo thành thương tổn không thể khôi phục.
Những người này lần đầu tiên đi vào, coi như tu vi không kém, cũng cần điều chỉnh một đoạn thời gian, mới có thể tiếp tục đi sâu.
- Chúng ta...
Thấy mọi người muốn nghỉ ngơi tại chỗ, Ngột Thần nhìn qua.
Tuy bọn họ bị thương, tu vi không có khôi phục, nhưng sát lục chi khí loại trình độ này, không đáng kể chút nào, không cần thiết bồi tiếp mọi người chậm trễ thời gian.
- Đừng có gấp, hiện tại trạng thái của ngươi ta, coi như lo lắng trở về, cũng không có biện pháp gì, không bằng vừa đi vừa khôi phục thực lực, chí ít nơi này coi như an toàn!
Trương Huyền nói.
Thần Dung Hoàng từ nhỏ sinh tồn ở trong hoàn cảnh Huyết Nguyệt, ở đây khôi phục so với Danh Sư đại lục nhanh hơn nhiều.
Ngột Thần gật đầu.
Loại trạng thái này, lo lắng xông tới, làm không cẩn thận sẽ còn rơi vào cạm bẫy của đối phương, đối phương ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, còn không bằng đi được tới đâu hay tới đó.
Đám người không nói chuyện, riêng phần mình thích ứng sát lục chi khí, Trương Huyền thì tinh thần đi vào không gian gấp, bên trong dự trữ bảo vật linh khí, điều lấy ra, lặng lẽ rót vào huyệt đạo, chui vào trong cơ thể, rèn luyện Thiên Đạo chân khí.
Tích huyết trùng sinh, là có thể bảo đảm người sẽ không chết, nhưng chém giết một lần, liền sẽ tiêu hao tuổi thọ rất lớn, nguyên nhân chính là như vậy, mặc dù thực lực của Trương Hoằng Thiên cực mạnh, cuối cùng vẫn sẽ vẫn lạc.
Trương Huyền tự sát ở Danh Sư đường, thứ nhất đối với Nhân tộc có cái bàn giao, thứ hai, cũng có thể thần không biết quỷ không hay đi vào Dị Linh tộc, không đến mức bị phát hiện, càng thêm tuỳ cơ ứng biến.
Cô cô cô!
Linh khí điên cuồng tràn vào trong cơ thể, kèm theo chân khí càng ngày càng mạnh mẽ, thực lực cũng khôi phục nhanh chóng.
Rất nhanh thì đến Thánh Vực, tiếp lấy nhất trọng, nhị trọng...
Không đến nửa canh giờ, liền khôi phục đến tam trọng.
Sa sa sa!
Đang cố gắng khôi phục, thanh âm liên tiếp vang vọng bên tai, Trương Huyền mở mắt, nhìn lại nơi xa.
Ngột Thần cũng nhăn mày lại.
- Là cái gì?
Đối với hoàn cảnh của Dị Linh tộc, Trương Huyền hiểu rõ không nhiều, đành phải truyền âm hỏi thăm.
- Là Phong Diệp Lang, dựa vào thôn phệ lực lượng Huyết Nguyệt mạnh lên, Lang Vương nắm giữ thực lực Thánh Vực ngũ trọng Xuất Khiếu cảnh, cực kỳ hung tàn!
Ngột Thần nói.
- Phong Diệp Lang?
Trương Huyền gật đầu.
Dị Linh tộc ở cổ chiến trường, tuy hoàn cảnh tồi tệ, nhưng cũng có vô số linh thú cùng cây cối, Phong Diệp Lang gì kia, chưa từng nghe qua, nhưng có thể để cho Thần Dung Hoàng nói hung tàn, thì nhất định sẽ không đơn giản.
- Mọi người cẩn thận, hình như có đồ vật gì đó tới...
Bên này truyền âm, bên kia Ngô Khoáng dường như cũng phát hiện, kinh hô một tiếng, vội vàng đứng lên.
Rầm!
Tiếng nói mới vừa kết thúc, chỉ thấy bảy tám con sói đã phong tỏa bốn phía, vây quanh mọi người ở trong đó.
Những con sói này, toàn thân màu xám, chỉ có trên trán, có một túm bạch mao, như là lá phong.
Số lượng không nhiều, lại từng cái mang theo khí tức hung mãnh, để đám người sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch.
- Không cần chống cự, ngoan ngoãn làm lương thực của chúng ta... Có thể cho các ngươi một cái thoải mái!
Một tiếng quát lạnh vang lên, ngay sau đó đằng sau đàn sói, một Lang Vương toàn thân trắng như tuyết đi ra, hai mắt ửng hồng.
- Thực lực Xuất Khiếu cảnh?
Đồng tử Ngô Khoáng co rụt lại, thân thể cứng ngắc.
Những người khác vẻ mặt cũng trắng bệch.
Không nghĩ tới vận khí đen đủi như vậy.
Vốn nghĩ đi vào nơi này, tìm được dược liệu bảo vật thích hợp, liền xoay người rời đi, kiếm một món hời, nằm mơ cũng không ngờ, vừa mới đi vào, ngay cả sát lục chi khí cũng không có thích ứng, liền gặp Thánh Thú cường đại như vậy!
Phong Diệp Lang ở dưới sát lục chi khí hun đúc, bản thân càng thêm hung tàn hơn Danh Sư cùng cấp bậc, hiện tại lại xuất hiện Lang Vương...
Chẳng lẽ vừa mới đi tới, liền phải chết ở đây?
- Chuẩn bị kỹ càng ác chiến...
Hít sâu một hơi, híp mắt lại, Ngô Khoáng khẽ đảo cổ tay, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, đột nhiên nâng lên, đi đầu đâm tới Lang Vương.
Hiện tại cơ hội sống sót duy nhất, chính là nghĩ biện pháp đánh giết hắn, tên này vừa chết, Phong Diệp Lang khác liền không đáng sợ.
- Ngao ô!
Thấy nhân loại này, vừa ra tay liền đối phó bản thân, Lang Vương cười lạnh, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt nồng đậm, móng vuốt nâng lên vỗ một cái.
Rầm!
Sát lục chi khí tuôn ra, một mùi máu tanh hung mãnh càn quét, Ngô Khoáng còn không có phản ứng lại, liền bay ngược ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã xuống đất.
Danh Sư thất tinh đỉnh phong, vậy mà không phải đối thủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận