Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3677. Thiên Đạo chi tranh




- Không sai, giống như ngươi nghĩ, đây là Thiên Đạo chi tranh!
Dường như nhìn ra ý nghĩ của hắn, Khổng sư thở dài nói:
- Không có cách nào tránh khỏi, cũng không thể tránh khỏi! Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, đây là nhất định, không người có thể chạy trốn, cũng không cách nào chạy trốn. Ta thắng, sẽ thành chưởng khống giả mới của Thiên Đạo, thua, hồn phi phách tán, tất cả
đều triệt để tiêu tán!
- Thiên Đạo chi tranh...
Sắc mặt Trương Huyền tái nhợt:
- Vậy ta và nàng...
Nếu như nói là thật, về sau chẳng phải Lạc Nhược Hi sẽ chiến đấu với mình?
Đồng dạng tranh thiên mệnh?
Chẳng trách thời điểm mình thích nàng, nàng không nguyện ý, thậm chí từ chối, còn tưởng phía sau nàng có bối cảnh lợi hại nào đó, bị gia tộc cản trở, hiện tại xem ra, căn bản không phải chuyện này.
Thiên Đạo chi tranh, một mất một còn!
Thời điểm ở Danh Sư đại lục, nhiều lần hỏi thăm thân phận chân thật của nàng, một mực không được trả lời chuẩn xác, cũng không phải nàng không muốn nói... Mà đều là một phần của Thiên Đạo, một khi mở
miệng, nhất định sẽ dẫn tới Thiên Đạo phản phệ.
Làm không cẩn thận, trước thời hạn nhất định phải phân ra sinh tử.
- Ta thắng... Sau này sẽ là ngươi và ta tranh đấu, thua, chính là ngươi và nàng! Đây là mệnh, không cách nào kháng cự.
Khổng sư nhàn nhạt nhìn qua.
Nói đến sinh tử của mình, giống như nói của người khác, trên mặt không có bất kỳ gợn sóng.
- Ngươi nói Thiên Đạo, là Thiên Đạo của Thần giới?
Trương Huyền khó tin:
- Thật không có cách nào tránh khỏi?
- Không có cách nào tránh khỏi!
Khổng sư lắc đầu.
- Nhưng Thần giới rất bình thường ah, đồng dạng có thể tu luyện, có thể
sinh ra vô số cường giả, nếu như Thiên Đạo thật bị chúng ta phân ra, không phải...
Trương Huyền vội vàng mở miệng.
Nếu như Thiên Đạo bị bọn họ chia hết, cần tranh thiên mệnh... Thiên Đạo Thần giới nên hỗn loạn kinh khủng mới phải, vì sao ổn định như
cũ?
- Bình thường?
Khổng sư cười khổ:
- Hơn bốn mươi năm trước đã không bình thường, linh khí suy yếu, vô số giống loài diệt tuyệt, Thần Linh bị ép chuyển tới nội thành cư trú, không có Thần Linh chi khí không cách nào đột phá... Tài nguyên tu
luyện thiếu thốn, ngắn ngủi mấy chục năm còn có thể chống đỡ, lại qua trăm năm, ngàn năm, sẽ triệt để hoang vu, sinh mệnh không còn tồn tại...
- Cái này...
Trương Huyền muốn nói lại thôi, nói không ra lời.
Đối phương nói là sự thật.
Linh khí suy yếu chẳng qua hơn bốn mươi năm, địa phương không người đã xuất hiện hoang vu, vô số Thần Linh và sinh mệnh bởi vậy tử
vong, không biết bao nhiêu tu luyện giả bị tài nguyên hạn chế, thực lực không cách nào tăng lên...
Thần giới nội tình dày, thời gian ngắn nhìn không ra cái gì, nhưng một trăm năm sau, năm trăm năm sau, thậm chí một ngàn năm sau thì sao?
Thiên Thần hơn bốn mươi năm trước, sau khi tuổi thọ đi đến cuối cùng, Thiên Thần mới sinh ra lại có bao nhiêu?
Số lượng Thiên Thần cũng không đáng nhắc tới, chớ nói chi là Thần Vương, Thần Vương phong hào!
Nếu thực như thế, sinh mệnh Thần giới lại có thể còn lại bao nhiêu?
Nghĩ cũng không dám nghĩ!
Chẳng lẽ đây là Thiên Đạo thiếu hụt tạo thành?
- Không phải có linh khí thuỷ triều sao? Nghe nói mỗi lần thuỷ triều đến, đều có thể đạt được rất nhiều tài nguyên...
Trương Huyền nhịn không được nói.
Linh khí thuỷ triều, thực ra chính là thủy triều của linh khí, mỗi mười năm phát sinh một lần, mỗi lần tới, đều sẽ mang đến vô số tài nguyên, để
thực vật ở hoang dã vốn bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong, lần nữa tiếp tục kéo dài.
Nguyên nhân chính là như vậy, dù Linh Cơ Sơn rất nhiều năm chưa gặp qua linh khí, vẫn có không ít thảm thực vật ngoan cường sinh sống, kéo dài hơi tàn.
- Nếu so sánh Thần giới như một kiến trúc, Thiên Đạo chính là trụ cột chống đỡ nóc phòng, hiện tại hai trụ cột ở trong tay ngươi ta, nóc phòng sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi, ầm ầm đổ sập.
Khổng sư nói:
- Linh khí thuỷ triều, như tạm thời dựng cây gậy, dù có thể ngăn cản tốc độ đổ sụp, trên thực tế yếu ớt kinh khủng, không thể duy trì bao lâu. Hơn nữa mỗi lần thuỷ triều, đều sẽ dẫn tới Thần giới rung chuyển, vô số sinh mệnh vì đạt được tài nguyên, không từ thủ đoạn... Nhìn như duy trì Thần giới ổn định, trên thực tế lại gia tốc tử vong. Ngươi có biết mỗi lần linh khí thuỷ triều đến, Thần giới sẽ chết đi bao nhiêu Thần Linh, bao nhiêu Thiên Thần, bao nhiêu Thần Vương hay không?
Trương Huyền lắc đầu.
Loại sự tình này, là cơ mật của Thần giới, trước đó nhìn qua thư tịch, chưa bao giờ có ghi chép.
- Số lượng Thần Linh, Thiên Thần đếm không hết, cũng không có cách nào đếm rõ, ta chỉ nói cho ngươi biết, trước linh khí thuỷ triều, số lượng Thần Vương và Thần Vương phong hào, ngươi sẽ hiểu!
Khổng sư nói:
- Lúc ấy Cửu Thiên tổng cộng có hơn ba trăm vị Thần Vương phong hào, hơn một ngàn vị Thần Vương!
- Ba trăm, một ngàn?
Thân thể Trương Huyền chấn động.
Thần giới hiện tại, Thần Vương phong hào chỉ có gần ba mươi vị, Thần Vương hơn một trăm...
Nói như vậy, chẳng phải biểu thị toàn bộ Thần giới tổn thất chín phần mười cường giả đỉnh cao?
Cường giả đỉnh phong cũng mất đi nhiều như vậy, Thiên Thần lại chết bao nhiêu?
- Thiên Đạo Thần giới không thể tiếp tục thiếu hụt nữa, nếu như vẫn phân tán ở trên người chúng ta, loại tình huống bi thảm này sẽ tiếp tục, Thiên Địa sẽ tiếp tục rung chuyển, Thần Linh cũng không còn ngày lành có thể qua...
Ánh mắt Khổng sư lộ ra ý trách trời thương dân.
Loại tình cảnh này, tuyệt không phải hắn nguyện ý nhìn thấy.
- Nhưng vì cứu thế nhân, phải hi sinh một cái trong các ngươi? Chẳng lẽ
các ngươi không thể cùng duy trì Thiên Đạo vận chuyển?
Trương Huyền nghiến răng.
Chẳng lẽ không có phương pháp trung hòa nào?
Nếu Thiên Đạo có thể tách ra, vậy có thể tách ra quản lý hay không?
- Tự nhiên không thể! Thiên Đạo tròn trịa như ý, tựa như Thái Cực, giao hòa liên hợp mới có thể để cho thiên địa vững chắc, không đến mức xuất hiện thay đổi, tách ra thì làm sao chưởng khống?
Khổng sư nhìn qua:
- Tựa như thùng gỗ... Tất cả ván gỗ không liên hợp, mà đơn độc chứa nước, lại có thể chứa bao nhiêu?
Trương Huyền nhớ tới một việc, nghi ngờ nhìn qua:
- Nếu là đạo lý này, vì sao ban đầu Lạc Nhược Hi ở Danh Sư đại lục, biết trong tay ta nắm một phần Thiên Đạo, lại không giết ta? Còn có
Khổng sư ngươi... Nếu như bây giờ giết ta, lấy đi bộ phận Thiên Đạo này, có thể phần thắng lớn hơn một chút không?
Tuy nói như vậy tổn thương cảm tình, nhưng mà là sự thật.
Nếu quả thật như Khổng sư nói, song phương tranh đoạt, vì Thiên Đạo, vì giải cứu muôn dân Thần giới, vì sao lúc trước không giết?
Lúc gặp mặt, mình ở trong mắt Đế Quân như Lạc Nhược Hi, chẳng qua là sâu kiến hạ giới mà thôi, lại không có tình cảm gì, giết có thể đạt được lực lượng càng cao, cứu nhiều người hơn nữa, khẳng định sẽ đi làm!
Không nói nàng, chỉ nói cục diện trước mắt, một khi Khổng sư đạt được Thiên Đạo thư viện trên người mình, có thể trở nên càng thêm cường đại, cuối cùng siêu Việt Lạc Nhược Hi, đạt được thắng lợi tỷ thí lần này hay không?
Chưởng khống Thiên Đạo nguyên vẹn... Làm một thiên mệnh giả chân chính, đối với bất kỳ người nào mà nói, đây đều là hấp dẫn cực lớn, khó mà từ chối.
Huống chi đây không phải là vì bản thân sinh tử, mà là vì vô số sinh mệnh của Thần giới.
- Giết ngươi?
Khổng sư nhìn qua, than thở một tiếng:
- Nếu như giết ngươi có thể cứu muôn dân, tội nghiệt lớn hơn nữa ta cũng nguyện ý gánh, đau khổ lớn hơn nữa ta cũng có thể kháng, đáng tiếc không được! Chí ít bây giờ còn chưa được!
Hết chương 3677.

Bạn cần đăng nhập để bình luận