Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Di tích sụp đổ

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
------------------
- Ngươi nhận ra ta?
Trương Huyền sững sờ.
- Chỉ điểm ta tu luyện, để cho ta rõ ràng thiếu hụt trong tu luyện, nắm giữ tình nghĩa bán sư, làm sao nhận không ra?
Tượng đá lay động, thanh âm vang lên.
- Chỉ điểm tu luyện?
- Tình nghĩa bán sư?
- Trương sư... Chỉ điểm cổ thánh?
Đám người Lạc Huyền Thanh, Bích Hồng Âm run rẩy, thở mạnh cũng không dám. Chuyện này dính dáng quá lớn, sợ biết quá nhiều, sẽ bị giết người diệt khẩu.
- Nhưng... ngươi không phải một đạo ý niệm sao?
Nghe hắn giải thích, Trương Huyền choáng váng.
Dù ở Khâu Ngô cung bọn họ gặp mặt qua, nhưng ý niệm đều độc lập, dưới tình huống bình thường, chỉ cần rời khỏi di tích, liền không có khả năng cùng xuất hiện, sao có thể nhớ mình chứ?
- Ý niệm là độc lập, dưới tình huống bình thường là phía trước lưu lại, không cách nào biết được ý nghĩ cùng ký ức của ý niệm lúc sau, nhưng phía sau muốn biết được cái trước, không tính quá khó, huống chi ngươi còn tùy thân mang ở trên người, lấy lý giải đối với không gian của ta, lại càng thêm dễ dàng...
Tượng đá giải thích.
Trương Huyền hiểu được.
Khâu Ngô cung, hắn một mực mang ở trên người, dù hiện tại đặt ở trong trữ vật giới chỉ, đối phương thân là Thánh Nhân khống chế không gian, muốn biết chuyện phát sinh trong đó cũng không khó lắm.
- Khó trách có thể đi tới nơi này nhanh như vậy, hơn nữa thuận lợi lấy đi Động Hư Hồ Lô, là ngươi liền rất đơn giản, ầy, ta còn có việc... Gặp lại!
Thấy hắn hiểu được, tượng đá cảm khái một tiếng, đột nhiên tạch tạch!
Một vết nứt xuất hiện, ngay sau đó khí tức áp bức mọi người như thủy triều lui đi.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, liền thấy pho tượng vỡ vụn thành vô số khối, nhao nhao rơi xuống, mới vừa rồi ánh mắt còn sáng ngời lần nữa tối xuống.
- Cái này...
- Cổ thánh ý niệm... Dập tắt? Còn chưa nói truyền thừa a...
Lông mày nhảy loạn, đám người Lạc Huyền Thanh nhịn không được nắm tóc. Trăm cay nghìn đắng chạy tới, mắt thấy truyền thừa ở trước mắt, ai biết vị Trương sư này nói hai câu, tượng đá liền trực tiếp nổ tung, ý niệm tiêu tán... Có cần hố như thế hay không? Đồng loạt xoay đầu lại:
- Trương sư...
- ...
Trương Huyền cũng mộng bức.
Khâu Ngô cổ thánh này quá không đáng tin cậy đi, lần trước không nói ra truyền thừa là cái gì, trực tiếp tán loạn, lần này lợi hại hơn, chỉ nói hai ba câu, lại sụp đổ... Gặp qua nhiều ý niệm như vậy... Nhưng luận nhanh, người này tuyệt đối là thứ nhất!
Khó trách có thể sáng tạo tuyệt chiêu Hành Giả Vô Cương, hoàn toàn phù hợp bản tính nha!
Bất quá, hình như... Khổng sư cũng rất nhanh, trước sau thấy hai lần, đều không kịp hỏi thăm sự tình Tiên Thiên thai độc. Đôi chủ tớ này... Thật là thích hợp.
- Hẳn là cổ thánh lưu lại khảo nghiệm, có khả năng truyền thừa lưu ở trong một nơi nào đó trong không gian gấp, cần chúng ta tìm kiếm, không có khả năng nói thẳng ra...
Thấy ánh mắt của mọi người như muốn giết người, khóe miệng Trương Huyền có giật nói.
Khâu Ngô cung chính là như vậy, sau khi cổ thánh ý niệm biến mất, cẩn thận nghiên cứu ba chữ Khâu Ngô cung, mới thuận lợi tìm ra Diễn Không thiên thư truyền thừa. Cùng là một người, hẳn sẽ là một cái đức hạnh. Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
- Năm đó tổ tiên được Khâu Ngô cổ thánh truyền thừa, lĩnh ngộ không gian pháp tắc, dường như cũng từng có trải qua tương tự, Trương sư nói không sai, loại người như cổ thánh, thật muốn lưu lại truyền thừa, tất nhiên sẽ tiến hành khảo hạch nhân phẩm, tính cách, trí tuệ... làm sao có thể chỉ gặp mặt một lần, liền dốc túi truyền thụ!
Một lát sau, Lạc Huyền Thanh nói.
- Tất cả mọi người tìm bốn phía một chút đi, hẳn là sẽ có phát hiện!
Thấy hắn giảng hòa, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm nói.
Đám người Bích Hồng Âm gật đầu, đứng dậy, dọc theo bức tường chậm rãi xoay chuyển.
Bức tường cung điện cũng không biết nham thạch gì dựng thành, giống như cửa chính, điêu khắc chữ viết. Đám người Bích Hồng Âm xem không hiểu, đồng loạt nhìn về phía Lạc Huyền Thanh.
- Những cái này không phải công pháp, chỉ là phù văn gia cố cung điện, tuy nơi này là không gian gấp, không có mưa gió xâm nhập, có thể duy trì vài vạn năm không hư, thứ này không thể bỏ qua công lao!
Lạc Huyền Thanh giải thích.
Cái không gian này, bởi vì chồng chất quá nhiều, linh khí lại dồi dào, không có phù văn gia cố, cung điện khẳng định đã sớm sập.
- Truyền thừa hẳn cũng thuộc về phạm trù bảo vật, Vân Liên Hải, không biết ngươi có thể tìm ra hay không?
Thấy những vật này không dùng, tất cả mọi người có chút buồn bực, đồng loạt nhìn về phía Vân Liên Hải cách đó không xa. Đã có khả năng tìm tới nơi này, có lẽ cũng có thể tìm được cổ thánh lưu lại truyền thừa, đến cùng là cái gì.
- Ta thử một chút đi!
Nhẹ gật đầu, Vân Liên Hải sử dụng năng lực đặc thù, tiến hành tìm kiếm.
Loại năng lực này của hắn, chỉ là vận dụng lực lượng huyết mạch, không thuộc về kích hoạt huyết mạch, tối đa là có chút tổn thương, sẽ không đến mức một tháng không cách nào dùng lực lượng. Mắt dọc ở mi tâm đảo qua, đột nhiên ngừng lại:
- Nơi này hình như có gì đó quái lạ...
Nói xong chỉ một chỗ.
Mọi người vội vã đi tới trước mặt.
Chính là phía dưới pho tượng, mở ra đá vụn, tìm rất lâu, quả nhiên phát hiện dấu vết một không gian chồng chất.
- Quá tốt rồi...
Ánh mắt tất cả sáng lên, ngón tay của Lạc Huyền Thanh nổi lên, nhấn tới.
Ông!
Một đạo quang mang lóe lên, một nhóm chữ lập tức từ chỗ chồng chất phun ra ngoài, xao động ở trước mặt mọi người.
- Đại Bi Thiên Ma quyền!
Trương Huyền chấn động.
Vừa rồi chỉ là thuận miệng nói một chút, không có nghĩ đến cổ thánh này thật đúng là lưu lại truyền thừa.
- Truyền thuyết, võ kỹ cường hãn nhất của Khâu Ngô cổ thánh, theo thứ tự là chỉ, kiếm, quyền, chưởng, tên đều mang Đại Bi Thiên Ma. Chưởng là võ kỹ khoảng chừng Thánh Vực trung phẩm, quyền pháp thượng phẩm, kiếm là tuyệt phẩm... Bộ võ kỹ này, coi như tổ tiên, muốn tìm cũng không thể được, không nghĩ tới thế mà ở đây...
Lạc Huyền Thanh kích động đến con mắt sáng lên.
- Chỉ, kiếm, quyền, chưởng?
Trương Huyền sửng sốt một chút.
Hắn học qua Đại Bi Thiên Ma chưởng, quả thực là võ kỹ Thánh Vực trung phẩm, cùng cấp bậc có thể xưng vô địch, vốn cho rằng chỉ là một chiêu, nghe đối phương nói, nguyên lai là một bộ!
Vội vàng nhìn về phía văn tự trên không, trong đầu thở nhẹ.
- Thiếu hụt!
Rầm!
Một quyển sách xuất hiện ở trong thức hải, ngón tay điểm qua, trên mặt lần nữa lộ ra vẻ táo bón.
- Thiếu hụt càng nhiều...
Xoa xoa mi tâm, tràn đầy bất đắc dĩ.
Đại Bi Thiên Ma chưởng thiếu hụt hai mươi bảy chỗ, liền để hắn khó chịu đến cực điểm, cái này càng nhiều, đạt đến ba mươi mốt chỗ... Công pháp không tệ, lực lượng cũng rất mạnh, nhưng không luyện được ah!
Từ khi bắt đầu tu luyện Thiên Đạo công pháp, quen thuộc bí tịch không có thiếu hụt, tựa như mắc phải bệnh thích sạch sẽ, có một chút bụi bặm cũng cảm thấy khó nuốt xuống, huống chi nhiều như vậy... trước đó bản thân học qua quyền pháp bí tịch tìm ra toàn bộ, tới chất thành một đống.
- Chính xác!
- Còn có hai mươi tám chỗ...
Lúc trước hắn nhìn qua bí tịch liên quan tới quyền pháp, dù số lượng rất nhiều, nhưng cấp bậc thực sự quá thấp, muốn dung hợp võ kỹ trên Thánh Vực, vẫn như cũ kém không ít. Mấy vạn quyển, cũng chỉ trừ đi ba chỗ thiếu hụt mà thôi.
- Được rồi, trước mặc kệ, chờ trở lại Thánh Tử điện, đi tìm quyền pháp bổ sung...
Lắc đầu không nghĩ nhiều nữa.
Dù sao Thánh Tử điện có rất nhiều bí tịch, chỉ cần đi khảo hạch, tất nhiên có thể có được không ít, bộ quyền pháp này, thiếu hụt nhiều hơn nữa, chỉ cần cố gắng tìm kiếm, khẳng định có thể bổ sung hoàn chỉnh. Mới vừa cảm khái xong, liền cảm giác mặt đất lay động, toàn bộ không gian trở nên vặn vẹo.
- Nguy rồi, cổ thánh ý niệm biến mất, Động Hư Hồ Lô cũng bị lấy đi, cái không gian này có chút không chịu nổi, bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ...
Lạc Huyền Thanh biến sắc.
Giống như sơn môn của Thánh Tử điện, cái không gian này, bởi vì chồng chất quá nhiều, quá mức phức tạp, không có hạch tâm chuyên môn duy trì vận chuyển, một khi xuất hiện biến cố sẽ dẫn đến sụp đổ. Giờ phút này lay động kịch liệt, hiển nhiên xuất hiện vấn đề.
- Sụp đổ?
Khuôn mặt mọi người tái đi.
Dù thực lực của bọn hắn rất mạnh, nhưng ở trong không gian, sẽ bị không gian ảnh hưởng, một khi nơi này sụp đổ, vô cùng có khả năng biến thành tro bụi, trực tiếp tử vong. Trừ khi đạt đến tình trạng có thể vượt qua mảnh không gian này!
Mà loại thực lực này, thấp nhất cũng phải Thánh Vực cửu trọng!
- Không sai, nhanh rời khỏi, nếu không đều phải chết ở chỗ này...
Lạc Huyền Thanh tràn đầy lo lắng.
- Thế nhưng bộ quyền pháp này, ta mới ghi nhớ không đủ hai hàng...
Vẻ mặt Bích Hồng Âm đỏ lên nói.
- Ta cũng nhớ hai hàng...
Viên Hiểu cũng nói.
Đây chính là võ kỹ của Khâu Ngô cổ thánh, cả một đời cũng chưa chắc có cơ hội học, thật vất vả tìm ra, hơn nữa thấy được, lại không có thời gian nhớ kỹ, từng cái tràn ngập không cam lòng.
- Bảo vệ tính mạng quan trọng, võ kỹ mạnh hơn, mất mạng học cũng vô dụng... Ta cũng mới ghi nhớ bốn hàng, dù tiếc đến đâu cũng vô dụng...
Lạc Huyền Thanh vẫy tay một cái:
- Đi mau!
Bộ võ kỹ này, là cổ thánh sáng chế, ẩn chứa hạch tâm tu luyện, trọn bộ có mấy trăm vạn chữ, dù thực lực của bọn hắn mạnh mẽ, trí nhớ kinh người, muốn ghi nhớ nhiều văn tự như vậy, cũng cần ít nhất nửa canh giờ...
Lúc này mới qua không đến một phút, có thể nhớ hai hàng, bốn hàng, đã coi như không tệ. Bất quá, không nhớ được cũng hết cách rồi, so sánh với nhau, công pháp lợi hại hơn nữa, cũng kém tính mạng của mình!
- Tốt!
Không gian lay động càng ngày càng lợi hại, đã có nhiều chỗ xuất hiện vết rách, đám người Bích Hồng Âm không nỡ, cũng biết không cách nào tiếp tục chờ đợi, vội vã đi theo Lạc Huyền Thanh, nhanh chóng bay ra phía ngoài.
Trương Huyền cũng theo sát.
Thời điểm tới, một bên tiến lên, một bên tìm đồ, dò xét bốn phía, tốc độ không nhanh, giờ phút này nguy cơ ở trước mắt, lại không đoái hoài tới suy nghĩ nhiều, dựa theo đừng cũ nhanh chóng tiến lên, không đến hai cái hô hấp, liền trở lại trên dòng sông linh khí.
Bắt chước làm theo, lần nữa dùng bọt khí không gian bọc mọi người, lực lượng toàn thân Lạc Huyền Thanh sôi trào, nhanh chóng khởi động. Hơn mười hô hấp sau, liền trở lại địa phương lúc trước.
Tạch tạch!
Tạch tạch!
Vừa tới nơi này, liền thấy dòng sông cách đó không xa cùng không gian xuất hiện vết rách to lớn, từng mảnh từng mảnh biến mất.
- Nguy hiểm thật...
Mọi người chảy đầy mồ hôi lạnh, may mắn chạy nhanh, hơi chậm một chút, giờ phút này chỉ sợ đã biến thành tro bụi.
- Nhanh rời khỏi đi...
Trong lòng cảm khái, Lạc Huyền Thanh lần nữa sử dụng phương pháp đặc thù, mở ra thông đạo rời đi, mọi người vội vàng nhảy lên, lao ra ngoài.
Hô hô hô hô!
Tiếng gió gào thét bên tai, một hồi xoay tròn kịch liệt, sau một khắc, lần nữa mở mắt, đã trở lại hang núi.
Ba!
Vừa mới đứng vững, liền nhìn thấy vòng xoáy to bằng hạt vừng trước mắt lấp lánh ra tia chớp, sau đó biến mất tại chỗ, muốn tìm cũng không tìm được. Cái di tích này... Hoàn toàn biến mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận