Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trăm chuông đồng thời vang lên

- Làm sao có thể nhanh như vậy được?
- Hiện tại còn chưa tới thời gian nửa nén hương? Đã bắt đầu bài giảng, đồng thời... nói xong?
- Rốt cuộc nói cái gì?
Nghe được tiếng chuông, thân thể tất cả mọi người bên ngoài đều run lên.
Sau khi biển công pháp cho ra bí tịch, sẽ có thời gian một nén hương quan sát, sau đó sẽ tiến hành giảng giải.
Hiện tại, tính từ lúc mọi người tiến vào trong, tổng cộng cũng chỉ khoảng nửa nén hương, chuông Tiên Hiền lại vang lên. Chẳng lẽ... cho ra một quyển bí tịch mới, không cần nhìn liền trực tiếp bắt đầu bài giảng?
Hơn nữa... lúc này mới bao lâu, lại nói xong?
Bởi vì chỉ có giảng giải xong, mới có khả năng thu được tiên hiền tán thành, nghe được tiếng chuông.
Người khác tiến vào trong, cho dù thu được tiên hiền tán thành, cũng cần chí ít khoảng thời gian ba, bốn nén hương. Dài nhất còn nói tới nửa ngày.
Nửa nén hương liền bắt đầu gõ chuông...
Đừng nói là chưa thấy qua, nghe cũng chưa từng nghe qua!
- Nói quá nhanh, khẳng định nội dung không đầy đủ. Ta sợ một tiếng chuông chính là cực hạn!
Lão nhân phía sau Lăng Tiêu Tiêu không nhịn được lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thương tiếc.
Nóng vội thì không thành công, bất cứ chuyện gì cũng đều như vậy.
Cho dù có bản lĩnh, lý giải đối với công pháp cũng nhanh... Nhưng liếc mắt xem sách lại bắt đầu bài giảng, quá cầu tốc độ, tất nhiên có chỗ quên, có chỗ không nhìn thấy. Dù sao công pháp đơn giản đến mấy cũng hội tụ trí tuệ của tiền bối. Chỉ chút lơ là, liền có thể nhầm đường lạc lối, vạn kiếp bất phục.
Người tu luyện trên đời, rất nhiều người tẩu hỏa nhập ma, chính là vì lý giải đối với công pháp có sai lầm, mới dẫn tới trong lúc tu luyện xuất hiện thành kiến.
Đương nhiên, không lý giải ngược lại cũng thôi, thời gian giảng bài cũng quá ngắn, nội dung lại không đầy đủ, rất dễ dàng đổ vào trọng điểm.
Không ít sát người hạch danh sư, giống như trả lời bàithi, sẽ nói ra hết những kiến thức biết được. Làm không tốt lại gạp phải câu kia, do đó nhận được tán thành lớn hơn nữa.
Thời gian ngắn như vậy đã kết thúc, lời hướng dẫn lại ít. Cho dù khiến cho chuông Tiên Hiền vang lên, chắc hẳn âm thanh cũng sẽ không quá nhiều.
- Đúng vậy, vẫn là trẻ tuổi, có chút quá sốt ruột...
Hồng Vân đan sư cũng gật đầu.
Hắn nhận ân huệ của đối phương, tất nhiên hi vọng vị lão sư Trương Huyền này có thể đi xa hơn. Không nghĩ tới hắn gấp gáp như vậy. Sợ rằng thành tích cũng không chừng sẽ phải dừng lại ở đó.
- Ngã một lần, chờ tới thời điểm hắn sát hạch danh sư nhị tinh, cũng sẽ không lỗ mãng như thế...
Lão nhân gật đầu, đang xúc động, mặt đất lại chấn động. Tiếng động cực lớn lại vang lên lần nữa.
Coong! Coong! Coong!
Ba tiếng liên tiếp vang dội, mặt đất chấn động run rẩy.
- Bốn tiếng? Thượng cấp? Tự nhiên có thể so sánh với thành tích của Mạc Hoằng Nhất Mạc sư?
Lão nhân, Hồng Vân đan sư liếc mắt nhìn nhau, thiếu chút nữa thì nôn ra máu.
Vừa rồi nói đối phương quá lỗ mãng, thành tích sẽ không quá tốt. Thoáng cái lại vang lên tốn tiếng... Hai người chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, đau đớn một hồi.
- Bốn tiếng... chắc là cực hạn đi?
Bốn tiếng kết thúc, yên lặng một lát. Lúc này lão nhân mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía trước, đang muốn tiếp tục nói cái gì, bên tai lại chấn động.
Coong!
Âm thanh vang lên lần nữa.
- Năm tiếng lý giải triệt để... Kỷ lục mới... Ra đời!
Khuôn mặt tất cả mọi người trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm.
Vương quốc Danh Sư Đường thành lập mấy nghìn năm qua, thành tích tốt nhất không qua được bốn tiếng của Mạc Hoằng Nhất. Những người khác cho dù cường thịnh mấy đi nữa, tối đa cũng không phân thắng bại... Trương Huyền trước mắt này, chỉ dùng thời gian nửa nén hương, lại có năm tiếng vang lên... Dĩ nhiên đã phá tan kỷ lục, trở thành người đứng đầu.
- Thiên tài, chính là thiên tài. Cầm lấy bí tịch, lại có thể hiểu được, khiến chuông vang lên năm tiếng. Hoàn toàn lý giải triệt để... Bội phục, bội...
Mới cảm thán một tiếng, lão nhân còn chưa nói hết, mặt đất lại chấn động.
Lại là một tiếng động lớn vang lên.
-...
Trời ạ!
Xong chưa?
Lão nhân sắp muốn khóc.
Vừa cảm thấy cực hạn của đối phương đến đây kết thúc, lại có một tiếng chuông vang lên. Vừa cảm thấy không có cách nào tiến thêm một bước, lại một tiếng chuông nữa vang lên... Ngươi là cố ý sao?
Người khác đều là giảng giải xong, tiếng động vang lên liên tiếp. Thời gian chênh lệch không lớn. Ngươi thì hay rồi, đột nhiên vang lên một tiếng, đột nhiên lại vang lên một tiếng, là muốn hù người sống phải chết sao?
- Năm tiếng chuông hoàn mỹ...
Trong lòng hắn phiền muộn, sắc mặt những người khác lại trắng bệch, tất cả đều hóa đá.
...
- Quan phó đường chủ, đường chủ ở chỗ nào, mau phái người đi mời!
Tại một gian phòng sâu bên trong Danh Sư Đường, một vị lão nhân đi nhanh đến.
- Đường chủ đêm qua sau khi trở về, bắt đầu bế quan, bảo chúng ta không có chuyện gì lớn không nên quấy rầy!
Phó đường chủ Danh Sư Đường Quan Trạch Quyền, nghi ngờ nhìn qua:
- Chúc trưởng lão, xảy ra chuyện gì, khiến cho trưởng lão bối rối như thế? Nào, nói một chút xem. Nếu như quả thật là chuyện lớn, ta đây sẽ lập tức đi tìm đường chủ, bảo hắn qua!
- Bế quan?
Chúc trưởng lão nhướng mày, có chút do dự, vẫn giải thích:
- Là có người sát hạch danh sư nhất tinh!
- Sát hạch danh sư nhất tinh?
Quan phó đường chủ cười một tiếng, không kìm lòng được lắc đầu:
- Ngô Toàn không phải ở đó sao? Để cho hắn chủ trì là được rồi. Loại chuyện nhỏ này cũng đáng để làm phiền đường chủ sao? Ngươi không biết thân thể đường chủ có nội thương, cần phải tĩnh dưỡng sao?
- Ta biết sát hạch danh sư nhất tinh không đáng để kinh động đường chủ! Nhưng... nếu như ngươi biết người sát hạch, gây ra động tĩnh lớn tới mức nào, thi ra thành tích gì, chỉ sợ ngươi cũng không nói như vậy!
Chúc trưởng lão lắc đầu.
- A? Còn có thể làm ra động tĩnh lớn tới mức nào? Chẳng lẽ xuất hiện một thiên tài giống như Mạc Hoằng Nhất sao?
Quan phó đường chủ sửng sốt.
- Mạc Hoằng Nhất?
Chúc trưởng lão lắc đầu:
- Ta là nghe được chuông Tiên Hiền vang lên, mới không nhịn được đi qua xem. Ba cửa ải trước đó, ta vẫn chưa nhìn thấy được, không biết thành tích cụ thể, không tiện xen vào. Chỉ biết là chuông Tiên Hiền không ngừng ngân dài...
- Không ngừng ngân dài? Chẳng lẽ, vượt qua bốn tiếng chuông?
Quan phó đường chủ nâng lông mày lên.
- Đâu chỉ có vậy...
Chúc trưởng lão cười khổ.
- Bốn tiếng vang lên là thượng cấp. Không chỉ bốn tiếng chuông. Chẳng phải là biểu thị... đạt tới năm tiếng chuông? Đây chính là lý giải hoàn toàn thấu triệt, không có bất kỳ sai lầm nào...
Quan phó đường chủ không còn có thể không để ý giống như lúc trước nữa. Hắn đứng dậy, sắc mặt nghiêm trọng:
- Trong chuông Tiên Hiền ẩn chứa tri thức, là do danh sư tứ tinh lưu lại. Đạt được năm tiếng chuông, đã nói lên tri thức giảng giải nhận được bọn họ hoàn toàn tán thành... Ngươi xác định là sát hạch danh sư nhất tinh chứ?
- Là sát hạch danh sư nhất tinh!
Chúc trưởng lão gật đầu:
- Hơn nữa... Vang lên không chỉ năm tiếng!
Không phải Chúc trưởng lão không muốn nói, cố ý lưu lại tăng thêm hồi hộp. Mà là ngay cả hắn, cũng không thể tin được.
- Không phải năm tiếng...
Quan phó đường chủ lại cũng không nhẫn nại được, môi run rẩy:
- Chẳng lẽ là... sáu tiếng chuông? Năm tiếng chuông đại biểu thấu triệt. Sáu tiếng chuông là hoàn mỹ, nói rõ lý giải đối với công pháp, nói chung không có sự khác biệt với danh sư tứ tinh...
Còn chưa nói hết lời, Chúc trưởng lão lại dùng âm thanh khiến cho hắn phát điên, nói:
- Là bảy tiếng chuông!
Phù phù!
Đầu gối Quan phó đường chủ mềm nhũn, một lần nữa ngồi ở chỗ ngồi, sắc mặt trắng bệch:
- Bảy tiếng chuông vang lên, các tiên hiền đều tán thành? Điều này... Làm sao có thể?
Người người đều biết sáu tiếng chuông vang vọng, lại đạt tới cấp bậc hoàn mỹ, nhưng không biết, phía sau còn có bảy tiếng chuông.
Đạt được loại tình huống này, tương đương với nhận được sự tán thành của chuông Tiên Hiền!
Nói cách khác, nhận được danh sư tứ tinh tán thành, ở trên lý giải công pháp, có thể luận bàn ngang hàng.
Một người sát hạch danh sư nhất tinh, khiến cho ý niệm của danh sư tứ tinh lưu lại tán thành, luận bàn ngang hàng?
Quan Trạch Quyền chỉ cảm thấy sắc mặt trắng bệch, trong lòng hoàn toàn điên cuồng.
Làm phó đường chủ Danh Sư Đường nhiều năm như vậy, hắn gặp qua không ít thiên tài!
Nhưng biến thái như vậy, đừng nói chưa thấy qua, nghe cũng chưa từng nghe qua!
- Vang lên bảy tiếng chuông... không phải có thể mời đường chủ qua chứ?
Thấy thân thể hắn run rẩy, Chúc trưởng lão biết đổi lại thành ai, nghe được tin tức này, sợ rằng cũng sẽ như vậy. Hắn lại nhìn qua.
- Cái này... đương nhiên có thể. Chỉ có điều, ta đi xem trước, xác nhận một chút...
Cố nén chấn động trong lòng, Quan phó đường chủ thở ra một hơi, vẫy tay áo.
- Vậy được rồi, chúng ta đi!
Chúc trưởng lão gật đầu. Hai người đi ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi phòng.
Coong!
Một tiếng chuông cực lớn vang lên, vang vọng toàn bộ Danh Sư Đường.
Âm thanh trước đó, chỉ vang vọng ở bên trong đại sảnh của sát hạch danh sư. Âm thanh này, hình như cũng khiến cho toàn bộ Thiên Vũ vương thành phải lắc lư một cái.
Chấn động mãnh liệt, giống như muốn xé rách gông cùm xiềng xích của Danh Sư Đường, khiến thiên địa đều thông suốt mở ra một đường.
Dưới chấn động cực lớn, Quan phó đường chủ, Chúc trưởng lão đồng thời ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, không thể tin được âm thanh đang chậm rãi vang lên...
- Là... trăm chuông đồng thời vang lên... Các tiên hiền bái phục?
- Chuyện này... rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
...
- Các tiên hiền bái phục? Có ý gì? Ta thế nào lại chưa từng nghe nói qua?
Nghe được tất cả tiếng chuông đồng thời vang lên, âm thanh giống như là muốn xé rách không khí, Lăng Tiêu Tiêu không thể tiếp tục kìm chế được, nhìn về phía lão nhân phía sau.
Nàng từng nghe nói một tiếng chuông, hai tiếng chuông, ba tiếng chuông... Mãi cho đến sáu tiếng chuông. Bảy tiếng chuông lại chưa từng nghe qua!
Hiện tại trăm chuông nổi lên... càng làm cho đầu nàng choáng váng, không hiểu nổi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
- Trăm chuông nổi lên, các tiên hiền bái phục, chính là có ý... Cho dù danh sư tứ tinh ở chỗ này, cũng sẽ an tâm nghe giảng bài, không dám phản bác... Nói đúng là, vị Trương Huyền này giảng giải đối với công pháp, đã vượt qua phạm trù tứ tinh, đạt được danh sư ngũ tinh, thậm chí càng cao hơn...
Lão nhân run rẩy.
- Cái gì? Vượt qua tứ tinh?
Sắc mặt Lăng Tiêu Tiêu nhất thời trắng bệch.
Người kia cái gì cũng đều không hiểu, lý giải đối với công pháp, võ kỹ lại vượt qua tứ tinh...
Sao có thể như vậy được?
Nàng chỉ cảm thấy thân thể run rẩy, cũng muốn phát điên rồi.
- Đúng vậy, chỉ có điều...
Lão nhân nói đến đây liền ngừng lại, trong ánh mắt hoảng sợ, vẫn mang theo sự nghi ngờ.
- Chỉ có điều cái gì?
Lần này không chỉ Lăng Tiêu Tiêu, ngay cả Hồng Vân đan sư đứng một bên cũng nhìn qua.
- Chỉ có điều... tình huống bình thường, trăm chuông nổi lên, các tiên hiền tán thành, tiếng chuông phải liên tục vang vọng trong thời gian uống cạn chén trà, xem như ăn mừng. Thế nào chỉ vang lên một tiếng lại kết thúc?
- Thời gian uống cạn một chén trà?
- Đúng vậy!
Lão nhân lắc đầu:
- Xem ra chỉ có thể chờ rất nhiều danh sư đi ra, mới có khả năng biết được đáp án!
...
Bên trong gian phòng của biển công pháp.
Tất cả danh sư nhất tinh chịu trách nhiệm sát hạch đều nghe như mê như say.
Người thanh niên trước mắt này giảng giải Đa Ba Thủy Văn Chưởng, quá thấu triệt. Dựa theo phương pháp hắn giảng giải để tu luyện, không bao lâu, là có thể người người học được.
Thật sự đạt được người người như rồng.
Coong coong coong coong!
Mọi người đều say sưa, chuông lớn xung quanh, nghe được lý luận cao thâm như vậy, cũng hưng phấn không thôi, đồng thời vang lên tiếng chuông, âm thanh xông thẳng lên trời.
- Im lặng, xong chưa? Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. Ta không tính toán ngược lại cũng thôi. Bây giờ lại cùng nhau kêu loạn, ta còn chưa có giảng giải xong đâu, kêu loạn cái rắm!
Lông mày nhíu lại một cái, Trương Huyền quát lớn một tiếng.
Ô!
Rất nhiều chuông lớn đang kêu lên, lập tức im lặng.
Đám người Ngô sư, Mạc Hoằng Nhất, Mạc Vũ, Khương Thần há hốc miệng, mỗi một lộ ra vẻ mặt muốn phát điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận