Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bức tranh ngũ cảnh, đối phó!

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
----------------------
- Còn có cách nói này sao?
- Trước khi vẽ tranh, ngay cả thành phần mực nước, đất ướt trên người man thú đều có thể biết, còn là người sao?
...
Những người khác nghe được giải thích, tất cả đều mở to hai mắt nhìn, giống như nghe thiên thư.
Tùy tiện bắt một man thú qua vẽ tranh, trực tiếp làm ra thi họa sư nhị tinh, có khả năng làm ra tác phẩm Kinh Hồng cảnh... Đại ca, ngươi có cần nghịch thiên như thế hay không?
- Trình phó hội trưởng quả nhiên năng lực quan sát siêu quần!
Nghe đối phương nói ra nguyên nhân, Trương Huyền tán dương một tiếng.
Tuy rằng đối phương nói so với sự thực có chút không khớp, nhưng cơ bản cũng gần như vậy.
Trên người Thanh Tật thú quả thật có đất ướt, làm sao tất cả có thể trùng hợp biểu hiện ở bên cạnh hoa mai như vậy?
Tất nhiên là do hắn lặng lẽ động tay động chân.
Chỉ có điều, đối phương nói như vậy, hắn cũng không giải thích.
- Ngươi mới vừa nói, chỉ cần đây là bức tranh tứ cảnh sẽ chịu thua. Hiện tại lại còn có gì để nói nữa?
Quay đầu lại nhìn về phía Quý Mặc công tử, ánh mắt Trương Huyền như điện.
- Ta...
Đầu gối Quý Mặc công tử mềm nhũn, ngã xuống đất, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ban đầu, hắn cho rằng quy cách của tác phẩm đã được xác định chắc chắn, sẽ không có khả năng biến hóa. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương không ngờ che giấu sự chuẩn bị phía sau ở bên trong tác phẩm!
Cây đuốc vừa hơ nóng một cái, thăng cấp một cảnh giới...
Quý Mặc công tử chỉ cảm thấy trên đầu có từng trận thiên lôi đánh xuống, thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng.
Ngươi nói nhàn rỗi không có chuyện gì, làm gì không tốt, chọc người này làm gì? Chọc thì chọc, vừa rồi không phân thắng bại cũng không tệ, không cần thích thể hiện. Hiện tại hay rồi...Tự mình đào hố cho mình, không nhảy vào cũng không được.
Hắn vô cùng chán nản, không nhịn được nhìn về phía Trình phó hội trưởng.
Trình phó hội trưởng vốn không muốn để ý tới, có chút do dự, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng:
- Không biết vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?
- Trương Huyền!
- Trương tiểu huynh đệ, ngươi và Quý thi họa sư đều là trụ cột của nghiệp đoàn, có thể xem như nể mặt lão phu... Đánh cược lúc đó coi như thôi hay không?
Trình Phong phó hội trưởng nói.
Quý Mặc đây là tự mình tìm đường chết, tuyên bố không phân thắng bại đã là giúp ngươi, ngươi lại còn không biết đủ, muốn đuổi tận giết tuyệt.
Bây giờ người ta cũng chưa hề đụng tới, khiến bức tranh tăng lên tới tứ cảnh, muốn không nhận thua cũng không có biện pháp.
Chỉ là... một khi chịu thua, lại phải thực hiện vụ đánh cược trước đó. Vụ đánh cược này, bất kể đối với một thiên tài, hay là đối với công hội, đều có tổn thất quá lớn.
- Coi như thôi? Thật ngại quá, ta còn không có thói quen bị người khác khi dễ lại không đánh trả!
Trương Huyền khoát tay:
- Quỳ xuống nhận sai, sau đó lăn ra khỏi nghiệp đoàn thi họa sư, vĩnh viễn không trở lại.
Người này khiêu khích một lần hai lần, mặc kệ ngược lại cũng thôi. Nhiều lần khiêu khích, vậy đừng trách hắn không khách khí.
- Chuyện này...
Nghe hắn nói như thế, hai vị phó hội trưởng Ngô, Trình liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Đánh cược thua, vậy sẽ phải thực hiện. Bằng không, một khi truyền đi, đường đường là nghiệp đoàn thi họa sư bao che cho người thất bại, bọn họ làm sao có thể đặt chân ở Thiên Vũ Vương Thành nữa?
Thấy phó hội trưởng cầu tình, vị Trương Huyền này lại không hề nhượng bộ, sắc mặt Quý Mặc tái xanh:
- Ta xin lỗi ngươi!
Nói xong hắn quỳ rạp xuống đất, ánh mắt nhìn chằm chằm qua, giống như là nhìn kẻ thù giết cha:
- Là ta sai, không nên khiêu khích ngươi, ta xin lỗi ngươi!
- Lăn!
Biết đối phương không phải thật lòng xin lỗi, chỉ có điều Trương Huyền cũng không quan tâm. Đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi.
- Lăn?
Quý Mặc công tử đứng dậy, ánh mắt lộ ra sự oán độc, lạnh lùng cười:
- Hừ, ta là đánh cược thua, nhưng ngươi có tư cách gì không cho ta tới nghiệp đoàn thi họa sư? Cho dù hôm nay ta rời khỏi đây, ngày mai còn có thể trở về. Làm như thi họa sư chính thức của nghiệp đoàn, một vụ đánh cược nho nhỏ đã muốn hạn chế ta sao? Nằm mơ!
- Chuyện này...
Nghe được hắn cười lạnh, mọi người xung quanh có vài phần khinh thường, nhưng cũng tán thành gật đầu.
Cho dù Quý Mặc công tử này lại sai, cũng là thi họa sư thông qua sát hạch chính thức. Một vụ đánh cược cho dù có thể khiến cho hắn tạm thời rời khỏi đây, nhưng muốn khiến cho hắn không có cách nào tiến vào nghiệp đoàn, rõ ràng không có khả năng.
- Không thể hạn chế ngươi?
Trương Huyền xoa cằm, dường như suy nghĩ tới điều gì.
- Không sai. Trừ khi ngươi mỗi ngày canh giữ ở nghiệp đoàn, nếu không, ta vẫn sẽ trở lại! Ha ha, lần này là ta thua, nhưng ngươi cũng không tính là thắng!
Quý Mặc công tử lộ ra biểu tình ngươi làm khó dễ được ta sao.
Quả thật, bất luận là ai, cũng không thể cứ canh giữ ở nghiệp đoàn thi họa sư. Chỉ cần rời khỏi, hắn hoàn toàn lại có thể trở về.
Một vụ đánh cược mà thôi, không tuân thủ, có thể làm gì được ta?
- Ta sẽ không có mỗi ngày canh giữ tại chỗ này. Ngươi muốn thật sự nhân lúc ta rời đi, lại tiến vào, quả thật khiến cho mặt mũi của ta khó coi!
Người cực kỳ đê tiện, là vô địch. Vốn tưởng rằng người này có thể để cho nhiều mỹ nữ ái mộ như vậy, sẽ rất coi trọng mặt mũi.
Không nghĩ tới hắn lại không biết xấu hổ như vậy. Thấy đối phương vô sỉ như vậy, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là gật đầu:
- Điều này đúng là một vấn đề khó khăn. Chỉ có điều... Cũng không phải là chuyện gì lớn, giải quyết rất đơn giản!
- Đơn giản? Trừ khi ngươi là thi họa sư tam tinh, có thể có tư cách truyền đạt mệnh lệnh phong cấm lệnh. Bằng không, muốn khiến cho ta không vào được, nằm mơ...
Quý Mặc công tử hừ lạnh.
Chỉ có đạt được thi họa sư tam tinh mới có đặc quyền truyền đạt mệnh lệnh phong cấm lệnh, cấm một vài người vĩnh viễn không thể vào. Cho dù thi họa của Trương Huyền rất lợi hại, cũng nhiều lắm là một nhị tinh. Muốn làm được, căn bản không có khả năng.
Làm không được điểm ấy, lại làm sao có khả năng hạn chế hắn?
- Thi họa sư tam tinh là có thể truyền đạt mệnh lệnh phong cấm lệnh, phong tỏa đối với ngươi sao?
Trương Huyền dường như suy nghĩ tới điều gì, một lát sau gật đầu:
- Vậy... Ta trước hết thi một thi họa sư tam tinh!
- Trước hết thi một họa sư tam tinh?
- Người này chưa tỉnh ngủ sao? Lại còn nói muốn sát hạch thi họa sư tam tinh?
- Đùa gì thế? Hắn có thể làm ra thi họa tứ cảnh, quả thật rất lợi hại. Nhưng so với thi họa sư tam tinh, vẫn kém hơn một đoạn rất lớn!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, thiếu chút nữa ngất đi.
Thi họa sư tam tinh, toàn bộ nghiệp đoàn thi họa sư của Thiên Vũ vương quốc cũng chỉ có hội trưởng đạt được. Độ khó có thể tưởng tượng được. Ngươi nói sát hạch thì sát hạch sao?
Giọng điệu lớn như vậy, sao không sợ đau thắt lưng!
Ngay cả hai vị phó hội trưởng cũng nhìn nhau, không nhịn được lắc đầu.
Người tuổi trẻ bây giờ, thật đúng là tự cao tự đại, không biết trời cao đất rộng.
Tam tinh và nhị tinh mặc dù chỉ kém một bậc, lại có sự khác biệt một trời một vực. Bằng không, bọn họ cũng không có khả năng dừng lại ở nhị tinh đỉnh phong nhiều năm như vậy, vẫn không có cách nào đột phá.
Không chỉ là bọn họ, toàn bộ nghiệp đoàn thi họa sư của Thiên Vũ vương quốc, nhị tinh có chừng hơn mười vị, tam tinh cũng chỉ có một vị, độ khó lớn thế nào, có thể tưởng tượng được.
Một câu sát hạch... thì sát hạch sao?
Thực sự là người không biết không sợ!
- Ha ha! Đây là chuyện nực cười nhất ta từng nghe được trong hôm nay!
Quý Mặc công tử cười lạnh:
- Đừng tưởng rằng may mắn làm ra một bức tranh tứ cảnh, lại thấy cảm giác hài lòng về mình. Muốn thi hạch tam tinh, ngươi còn kém xa lắm!
Không để ý tới Quý Mặc công tử tự cho mình là đúng này, Trương Huyền đi vài bước tới trước mặt hai vị phó hội trưởng, có chút do dự, có chút ngượng ngùng.
- Hai vị, lần này ta tới chính là vì sát hạch thi họa sư. Cái này... ta muốn hỏi trước một chút, thi học đồ thế nào?
Phù phù!
Mọi người ngã xuống đất.
Em gái ngươi, vừa rồi vẫn kiêu ngạo nói, muốn sát hạch thi họa sư tam tinh. Lúc này lại hỏi thi học đồ thế nào...
Đại ca, ngươi không phải là chưa tỉnh ngủ chứ?
Lại nói, ngươi vừa rồi lại vẽ ra bức tranh tứ cảnh, có thể so sánh với thi họa sư nhị tinh, làm sao có thể ngay cả học đồ sát hạch thế nào cũng không biết?
- Thi học đồ thế nào? Ngươi... sẽ không phải ngay cả thi họa học đồ cũng chưa làm chứ?
Ý thức được điều gì, Ngô phó hội trưởng không nhịn được hỏi.
- Khụ khụ, ta thực sự chưa từng thi. Hôm nay ta tới đây, chính là muốn thi thử một chút xem sao...
Trương Huyền đương nhiên gật đầu.
Phụt!
Tròng mắt lại rơi đầy đất.
Hai đại phó hội trưởng đồng thời thoáng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa nôn ra máu.
Ngay cả học đồ cũng không phải, lại dám cùng thi họa sư chính thức khiêu chiến, đánh cược... Lá gan của ngươi cũng quá lớn!
Hơn nữa, học đồ cũng không phải, lại có thể khống chế man thú dễ dàng vẽ ra tác phẩm tứ cảnh. Bất kể là kiến thức hay thủ đoạn, ngay cả bọn họ cũng kém hơn so với hắn?
Ngươi xác định không lừa gạt chúng ta chứ?
Mấu chốt nhất chính là, giọng điệu thoải mái, bộ dạng không thèm quan tâm..
Người khác một lần thi thi họa sư, tốn không biết bao nhiêu tâm huyết. Nghe giọng điệu của ngươi, giống như là đang chơi cái gì đó...
Được rồi!
Người này dường như thật sự có loại năng lực này.
Cố nén phiền muộn, Ngô phó hội trưởng giới thiệu.
- Thi họa sư không phức tạp giống như những chức nghiệp khác, phải làm từng bước, bắt đầu từ học đồ, đi từng bước một sát hạch tới. Chỉ cần có thể vẽ ra tác phẩm, đã nói lên thực lực đạt được. Có thể làm ra tác phẩm nhất cảnh Lục Thực, có thể trở thành học đồ. Có thể vẽ ra tác phẩm nhị cảnh Linh Động, có thể trở thành thi họa sư nhất tinh. Ngươi vừa rồi tạo ra tác phẩm tứ cảnh, đã có thể xin thân phận thi họa sư nhị tinh.
- Ách? Đơn giản như vậy sao?
Không nghĩ tới sát hạch thi họa sư dễ dàng hơn nhiều so với những chức nghiệp khác như vậy, ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên, không nhịn được hỏi:
- Vậy sát hạch tam tinh?
- Thi họa sư tam tinh, phải đạt được thi họa ngũ cảnh, tác phẩm Hóa Linh. Loại cảnh giới này, so với bốn cảnh có chênh lệch một trời một vực. Toàn bộ nghiệp đoàn cũng chỉ có một mình hội trưởng đạt được!
Thấy hắn còn đang nhớ thương, Ngô phó hội trưởng khuyên can nói:
- Ngươi bây giờ bằng chừng ấy tuổi là có thể làm ra bức tranh tứ cảnh, thiên phú đã rất cao, hơn nữa còn không học qua chuyên môn. Nếu như tìm người bồi dưỡng, học tập cho giỏi, không quá mười năm, tuyệt đối có thể vẽ ra tác phẩm ngũ cảnh, sát hạch thi họa sư tam tinh thành công. Hiện tại, không cần quá mức sốt ruột!
Tứ cảnh, ngũ cảnh, chênh lệch không thể nói bằng lý thuyết được, tương đương với sự khác biệt trong tu luyện Thông Huyền và Tông Sư.
Bức hàn mai đồ của ngươi vừa làm, tuy rằng đạt tới tứ cảnh, cũng chỉ là đầu cơ trục lợi, miễn cưỡng tiến vào.
Còn cách ngũ cảnh một khoảng cách rất lớn. Chưa học được đi đã muốn chạy... Khó tránh khỏi có chút quá sốt ruột!
- Ngô phó hội trưởng nói không sai. Ngươi với từng ấy tuổi lại có loại năng lực này, thiên phú mạnh mẽ. Trong nhiều năm như vậy, là người đầu tiên ta gặp được. Về phần tam tinh, vẫn...
Trình Phong phó điện chủ cũng theo sát đó khuyên can. Chỉ có điều hắn mới nói được phân nửa, đã thấy người thanh niên trước mắt xoay người đi ra ngoài, tiến vài bước tới trước bức hàn mai đồ.
Không biết lấy từ nơi nào tới một chén nước, người thanh niên uống một ngụm, quay về phía tờ giấy Tuyên Thành trước mặt, chợt phun lên.
Xôn xao!
Từng giọt nước rơi vào trong tranh vẽ. Những chỗ trống trước đó, trong nháy mắt hiện ra từng đốm trắng, giống như tuyết trắng từ trên trời rơi xuống, làm nổi bật cả gốc cây hoa mai, đứng ngạo nghễ trong băng tuyết, chống lại trời đất.
Oong!
Một tiếng động khẽ vang lên. Linh khí vờn xung quanh. Hoa mai đột ngột mọc ra từ trên tuyên chỉ. Từng đóa hoa không ngừng lan tràn về phía khoảng không trước mặt, dường như đang cùng chống lại trời, cùng quyết đấu với số phận.
- Được rồi!
Đặt chén nước lên bàn, Trương Huyền vỗ tay một cái, nhìn về phía hai vị phó hội trưởng, tiện tay chỉ.
- Bức tranh ngũ cảnh...
- Giải quyết xong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận