Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Mua thuốc giá thấp (1)

Chỉ có điều, hắn lập tức lắc đầu.
Trước đó Trương Huyền đã sớm biết về An Thần thảo, công hiệu là tâm thần bình thản, khiến người ta càng dễ dàng tiến vào tâm như mặt nước phẳng lặng, trên tu luyện làm ít công to, cũng không có cái gọi là khiến cho linh hồn ngủ say tỉnh lại.
Bằng không, lấy khả năng tinh thông của hắn đối với dược lý, khẳng định đã sớm biết, nghĩ biện pháp tìm kiếm thứ này.
- Thức tỉnh lại linh hồn? Không thể như vậy được!
Triệu Phi Vũ nhướng mày.
Nàng xem qua không ít sách liên quan tới dược liệu, cũng biết công hiệu của loại dược liệu này, không khoa trương như trong tưởng tượng.
- Bình thường An Thần thảo quả thật không công hiệu này. Nhưng cái này lại khác. Nó là An Thần thảo đế vương, dựa vào cắn nuốt linh khí trong linh thạch sinh trưởng, đối với cường giả Hóa Phàm cũng có công hiệu cực lớn.
Nói lên bụi cỏ này, mắt gã sai vặt tỏa sáng.
- Cắn nuốt linh thạch? Chẳng lẽ còn cần sử dụng linh thạch nuôi dưỡng?
- Ừ, từ khi bắt đầu xuấ hiện cây non, vẫn sử dụng bố trí trận pháp đặc biệt, hấp thu linh khí tinh thuần nhất trong linh thạch, cung cấp năng lượng cần thiết cho nó sinh trưởng... Thẳng thắn mà nói, gốc cây An Thần thảo này có thể lớn như vậy, tiêu hao hết linh thạch lại không dưới một trăm khối. Càng chưa nói tới tiêu hao nhân lực vật lực trong đó!
Gã sai vặt nói tiếp.
Trương Huyền líu lưỡi:
- Nuôi bụi cỏ, tốn một trăm linh thạch?
Từ bắt đầu tu luyện tới hiện tại, chưa từng tiêu hao nhiều linh thạch như vậy. Không nghĩ tới đãi ngộ của một gốc cỏ so với hắn còn cao hơn rất nhiều.
Thật đúng là người không bằng cây cỏ.
- Đúng vậy, cho nên gốc cây An Thần thảo này, cùng với nó sinh trưởng tự nhiên hoàn toàn khác nhau, đã thay đổi thuộc tính, đối với linh hồn có tác dụng rất mạnh!
Gã sai vặt nói.
Tuy rằng chấn động, Trương Huyền vẫn chưa tin, mà trong mắt có hoa văn chảy xuôi, nhìn sang.
Có thể có tác dụng đối với linh hồn ngủ say hay không, nghe thấy hắn ăn nói lung tung, khẳng định không chính xác, cần phải tự mình quan sát.
Rất nhanh, mắt hắn càng lúc càng sáng.
Bụi dược liệu này tuy rằng trân quý, lại không đạt được cảnh giới nhìn không thấu. Căn cứ vào tin tức mắt Minh Lý tặng lại... tự nhiên thật sự có tác dụng đối với linh hồn ngủ say.
Chỉ có điều, không phải thức tỉnh lại như trong miệng hắn nói, mà là củng cố linh hồn ngủ say, không cho hắn tan ra.
Linh hồn ngủ say, nói thật dễ nghe, là đang ngủ. Trên thực tế là quá yếu, không có cách nào tỉnh lại.
Thật giống như người bệnh nặng, hai tay, hai chân không có lực, không có cách nào đứng dậy.
Thân thể Lộ Trùng bị trùng kích, linh hồn tản ra. Tuy rằng hắn cứu chữa nhanh, nhưng vẫn là bị tổn thương cực lớn. May mắn còn tồn tại không đầy một phần trăm trước đó, không có cách nào chống đỡ thân thể vận chuyển, lúc này mới không tỉnh táo.
Gốc An Thần thảo này mặc dù không có năng lực khiến cho hắn tỉnh lại, nhưng khiến cho linh hồn duy trì không tiếp tục tan đi, thậm chí chậm rãi lớn mạnh, vẫn có thể làm được.
- Nhất định phải lấy tới tay!
Làm thế nào để cho Lộ Trùng khôi phục tỉnh táo, hắn vẫn không tìm được phương pháp. Nhưng tuyệt đối không thể để cho linh hồn hắn càng ngày càng yếu.
Nếu gặp được gốc cây An Thần thảo này, hắn tự nhiên không thể bỏ qua, phải lấy xuống.
- Cái này... bao nhiêu tiền?
Có chút do dự, hắn quay đầu lại hỏi.
- Gốc cây An Thần thảo này là một trong những bảo vật trân quý nhất của Nhất Phẩm các chúng ta từ trước tới nay. Xem như là đắt nhất. Phải 500 linh thạch!
Gã sai vặt nói.
- 500?
Thân thể hắn thoáng lảo đảo một cái.
Hiện tại hắn ngay cả năm khối linh thạch cũng không lấy ra được, còn năm trăm...
Đùa gì thế!
Lấy ra năm trăm kim tệ thật ra có thể.
Giám Bảo các... Không bằng gọi là đoạt tiền các. Một vật bất kỳ lại đắt như vậy, bảo người ta mua thế nào?
Có thể mua được cũng không nhiều...
Trong lòng hắn đang nghĩ, có nên trả giá thấp một chút. Xem có thể lại nói mua với 500 kim tệ hay không, liền nghe được ngay phía trước có một giọng nói trầm ổn vang lên:
- Được, gốc cây An Thần thảo này, ta muốn. Thuận tiện lấy Phỉ Thúy Trúc, Trầm Tích Thảo, Âm Dương Tán... gọi lại một túi mang đi!
Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Lão già đứng cùng một chỗ với Lưu Xương giám bảo sư kia, vẫy bàn tay một cái, mở miệng nói.
Trong mắt hắn, hình như 500 linh thạch, giống như 500 kim tệ, không đáng kể chút nào.
- Được rồi!
Nghe được lời của hắn, gã sai vặt đang giới thiệu phía trước, vội vàng cầm mấy thứ đồ này tới, đầy hưng phấn.
Khách hàng mua được càng nhiều, làm người hướng dẫn, trích phần trăm của bọn họ cũng sẽ càng nhiều.
- Đã bị bán mất... Vị thiếu gia này, không bằng ngươi xem những vật khác!
Gã sai vặt trước mặt Trương Huyền, nhìn thấy được An Thần thảo đã bị mua đi, lắc đầu, có chút thất vọng.
- Không cần xem nữa, lại là cái này...
Những vật khác, Trương Huyền cũng không có coi trọng. Hắn nhấc chân đi về phía trước, còn chưa tới trước mặt, liền trực tiếp mở miệng:
- Hãy khoan đã!
- Ngươi không phải muốn mua chứ?
Thấy người này xông lên trực tiếp hô lên "hãy khoan đã", gã sai vặt bị dọa cho giật mình.
Người ta cũng đã nói muốn, ngươi lại tiến lên chính là cùng đối phương tranh cướp... Mấu chốt chính là, ngươi biết hắn là ai sao?
Ngay cả người cũng không biết, cứ như thế đi qua, cũng quá lỗ mãng!
Giọng nói của Trương Huyền vang dội, lập tức thu hút sự chú ý của đám người lão già. Lưu Xương giám bảo sư nhìn thấy được hắn qua, trừng mắt.
Vừa rồi mình muốn tranh mua của người này, lẽ nào hắn mang thù, muốn đi qua cướp của mình?
- Ngươi làm gì?
Hắn tiến lên một bước, ngăn cản ở trước mặt.
- Gốc cây An Thần thảo này, ta dự định lấy.
Mặc kệ đối phương, Trương Huyền nói.
- Thứ này, chúng ta đã mua. Ngươi vẫn mua những vật phẩm khác đi!
Lưu Xương giám bảo sư vẫy bàn tay một cái.
- Các ngươi tuy rằng coi trọng trước, không phải còn chưa trả tiền sao? Mua đồ, người trả giá cao được. Ta chỉ cần ra giá cao hơn ngươi, có phải có thể trực tiếp lấy đi hay không?
Thần sắc Trương Huyền thản nhiên.
- Ngươi...
Ngực Lưu Xương giám bảo sư lên xuống, thiếu chút nữa tức nổ phổi.
Lời này hắn hết sức quen thuộc, giống hệt với lời hắn đã nói với đối phương lúc trước.
Xem ra người này lại cố ý tìm tới gây phiền toái.
Nếu không, làm sao có thể nói cũng nói không sai chút nào?
Hai người Triệu Phi Vũ và Kim Tòng Hải liếc mắt nhìn nhau, cũng không nhịn được cười khổ.
Thật đúng là một người không chịu thua thiệt.
Chỉ có điều, lão già kia vừa nhìn đã biết không phải là một người thiếu tiền. Đồ từ trong tay hắn, muốn mua, sợ rằng không đơn giản như vậy!
- Vậy ngươi có thể ra giá bao nhiêu? Gốc cây An Thần thảo này, chúng ta có thể ra 500 linh thạch!
Cố nén tức giận, Lưu Xương giám bảo sư hừ một tiếng nói.
Vừa rồi, người này ngay cả mười lăm người linh thạch cũng phải do dự, khẳng định không có bao nhiêu tiền. Muốn lấy giá cao từ trong tay bọn họ, mua gốc dược liệu này, làm sao có thể làm được.
- Ngươi có thể làm chủ, đưa gốc cây An Thần thảo này cho ta chứ?
Ánh mắt Trương Huyền thoáng nhìn.
Vị Lưu Xương giám bảo sư này, địa vị tuy cao, cũng rất tự ngạo, nhưng ở sau lưng lão già, ngoan ngoãn giống như hạ nhân, đã biết, địa vị của người này cao hơn.
An Thần thảo là do lão nhân quyết định mua. Chỉ sợ hắn còn không có quyền làm chủ.
Nếu không, dính loạn vào làm cái gì.
- Ta...
Sắc mặt Lưu Xương giám bảo sư thoáng cái đỏ ửng.
- Hắn là đệ tử của ta. Bán hay không bán, vẫn có quyền lợi làm chủ. Chỉ có điều, gốc cây An Thần thảo này ta có chỗ cần dùng, không muốn bỏ đi thứ yêu thích. Cho dù ngươi lại ra giá cao cũng vô dụng!
Hai người tranh cãi, lão nhân nhìn thấy ở trong mắt. Hắn chắp hai tay ở sau lưng, hờ hững nhìn qua.
- Học sinh?
Lão sư, học sinh sư đạo truyền thừa, Lưu Xương là một vị giám bảo sư nhị tinh. Lão sư hắn sợ rằng ít nhất phải đạt được tam tinh, thậm chí tứ tinh.
Thảo nào bỏ ra 500 linh thạch mua một gốc cây dược liệu, mắt cũng không nháy một cái.
- Lại ra giá cao? Không nhất định là vậy!
Trương Huyền nói.
- A? Vậy không bằng nói một chút, ngươi có thể ra giá bao nhiêu?
Lão nhân có phần hứng thú nhìn qua.
Mấy gã sai vặt cũng tràn ngập tò mò.
Người thanh niên không biết lão già này là ai, nhưng bọn họ lại biết rất rõ. Đó là một vị thần tài lớn không thiếu tiền, cho dù không phải là có tiền nhất trong toàn Hồng Hải Thành, cũng không kém hơn bao nhiêu.
Từ trong tay người như thế mua đồ hắn coi trọng, cho dù thành công, cũng chỉ sợ là một giá trên trời.
Đám người Triệu Phi Vũ cũng đầy nghi ngờ và chờ mong.
Trước đó, người này sử dụng y thuật giải quyết, không lấy ra tài phú, bọn họ cũng không biết rốt cuộc có tích góp bao nhiêu. Hiện tại muốn mua gốc cây An Thần thảo này, sẽ phải bỏ tiền.
Dù sao, không vàng thật bạc thật, Giám Bảo các làm sao có thể bán ra bảo bối giá trị 500 linh thạch?
Cho dù nói ba hoa chích choè, những gã sai vặt này cũng không tư cách làm chủ.
Nhiều tiền như vậy, cả đời bọn họ cũng không kiếm được.
Ở tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, muốn nghe một chút xem hắn rốt cuộc có chỗ dựa gì, liền nghe được giọng nói tự tin của người thiếu niên vang lên.
- Ta có thể ra năm trăm kim tệ!
- Phụt!
Lưu Xương giám bảo sư thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi, lập tức ngất đi.
Lại tới nữa?
Ngươi có ý tứ không?
Vừa rồi ta ra năm mươi linh thạch, muốn mua vật kỳ quái kia, ngươi tới năm mươi kim tệ. Lần này một gốc An Thần thảo trân quý như vậy, lại là bộ dạng này...
Còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm không?
Đám sai vặt xem náo nhiệt, môi tất cả đều nhất thời co rút.
Giọng điệu lớn như vậy, vốn tưởng rằng có thể lấy ra bao nhiêu tiền. Kết quả lại tới lời này... Ngươi là cố ý tới quấy rối!
Còn gã sai vặt đứng sau lưng Trương Huyền, càng thêm xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Cho rằng thật sự có thể cho ra một cái giá cao hơn những người khác, ai biết tự nhiên ra cái này...
Khụ khụ, cho dù không có tiền, cho không ra cái giá quá cao, cũng không thể cho ra một cái giá ngay cả một đống bùn cũng mua không nổi chứ...
Mấy người sắp hôn mê, Triệu Phi Vũ vỗ trán một cái:
- Kim lão, chuẩn bị ra tay đi. Ta sợ, không bảo vệ, hắn sẽ bị... đánh chết!
- Vâng!
Kim Tòng Hải gật đầu, chân khí trong cơ thể âm thầm điều động, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Hắn và "công tử" có cái nhìn như nhau.
Lão nhân này rõ ràng địa vị không thấp. Ngay cả người như thế cũng muốn khiêu khích. Không biết trời cao đất rộng như vậy, có thể sống đến bây giờ, tuyệt đối gọi là kỳ tích.
- Năm trăm kim tệ đã muốn mua gốc cây An Thần thảo này?
Quả nhiên, sắc mặt lão nhân trầm xuống, khí tức trên người giống như sóng to gió lớn. Tuy rằng không biết cụ thể cao bao nhiêu, so với Kim Tòng Hải, hình như cũng hoàn toàn không yếu.
Sợ rằng chí ít tự nhiên đạt tới cảnh giới Hóa Phàm tam trọng.
- Không sai!
Trương Huyền gật đầu.
Thấy hắn sảng khoái thừa nhận như vậy, hoàn toàn không có chút e ngại, lão nhân hừ một tiếng:
- Ngươi cảm thấy Nhất Phẩm các không cần 500 linh thạch, ngược lại sẽ thu 500 kim tệ, bán vật trân quý như thế cho ngươi sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai? Thành chủ Hồng Hải Thành hay minh chủ liên minh vạn quốc?
- Hai người ta ai cũng không phải, chỉ là một người bình thường muốn mua An Thần thảo.
Trương Huyền lắc đầu, thần sắc thản nhiên:
- Hơn nữa, ta không phải mua từ phía Nhất Phẩm các, mà là mua từ phía ngươi! Ta tin tưởng, ngươi với 500 kim tệ, nhất định sẽ thuận lợi bán cho ta!
- Mua từ phía ta? Còn thuận lợi bán cho ngươi?
Lão nhân phát điên, trên mặt dữ tợn run rẩy.
Ngươi thế nào lại chắc chắn như thế, ta sẽ đáng khinh như vậy... mua 500 linh thạch, muốn bán 500 kim tệ cho ngươi?
Nằm mơ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận