Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ta gánh một đám các ngươi

- Chúng ta phân chia năm cái còn lại sao?
Mọi người đều nhíu mày.
Nhất là vẻ mặt đám quán quân của thầy Phùng, thầy La đều rất là khó coi.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, bọn hắn nên được hưởng thụ một người một linh trì, hiện tại lại phải chia ra, đừng nói là một linh trì, ba ngày nhất định là không thể nào.
Chỉ là không có cam lòng thì bọn họ cũng đã hết cách. Đám người Ngô Chấn, Lục công chúa là từ Danh sư học viện tới, càng là học viên năm thứ hai. Nói thế nào cũng không có khả năng để cho hai người bọn họ chiếm dụng một cái Trì Nhãn.
Không nói đâu xa, coi như Lục công chúa nguyện ý dùng chung. . . Ai dám đi qua cơ chứ?
Khinh nhờn công chúa của Hồng Viễn đế quốc, Danh sư ngũ tinh. . . Trừ phi là ngươi không muốn sống.
- Ừm, chuyện này thực sự có lỗi. Năm cái Trì Nhãn này phân chia như thế nào thì các ngươi tự mình thương nghị đi!
Diệp Tiền rất là áy náy nói:
-Chỉ cần các ngươi định ra, ta sẽ không có ý kiến!
- Chúng ta quyết định? Cũng tốt!
La Chiêu chần chờ một chút, gật đầu nói:
- Như vậy, ta có một đề nghị. Năm cái Trì Nhãn, ngoại trừ thái tử điện hạ Đế đô ra còn có một vị Danh sư khác. Hắn và Hồng Phong đế quốc dùng chung hai cái Trì Nhãn, Phong Nguyên chúng ta và Tiềm Phong, Trục Nguyệt, dùng ba cái!
- Không sai, Hồng Phong đế quốc thắng, chúng ta thừa nhận, dùng hai cái Trì Nhãn, rất là công bằng!
Hai mắt đám người Trần Việt, Phùng Vũ đồng thời sáng lên.
Nếu như bọn hắn có thể lấy được ba cái Trì Nhãn, đều dùng một cái. Như vậy để ba hạng đầu mỗi người dùng một ngày, như vậy cũng không tính là thiệt thòi.
- Không được!
Hồng sư nhướng mày.
Vừa rồi đánh cược, đối phương đã mất đi ba danh ngạch, trên thực tế, ba phe thế lực này chỉ có bốn người mới có tư cách có thể đi vào Hóa Thanh trì. Muốn ba cái Trì Nhãn, như vậy chẳng phải đãi ngộ so với bốn người bọn họ dùng hai cái linh trì còn tốt hơn nhiều sao?
Nếu như vậy, vừa rồi tỷ thí còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Nói đùa cái gì vậy!
- Vậy ngươi muốn thế nào?
La Chiêu nhướng mày.
- Chúng ta muốn hai cái Trì Nhãn! Ba cái còn lại, các ngươi và vị Danh sư của Đế đô kia phân đi!
Hồng sư nói.
- Hai cái? Các ngươi nằm mơ đi!
Phùng Vũ, Trần Việt đồng thời khẽ nói.
Hồng Phong đế quốc, ba người dùng hai cái Trì Nhãn thì coi như thua trận ba danh ngạch cũng không tính là gì. Thế nhưng nếu như bảy người dùng ba cái Trì Nhãn, như vậy thiệt thòi sẽ càng lớn, làm sao bọn hắn có thể đồng ý cơ chứ?
- Ta cũng không đồng ý!
La Chiêu cũng lắc đầu.
- Không đồng ý? Vậy chúng ta lại đánh một trận quyết định, dù sao tất cả mọi người đều đã phục dụng dược dịch, tổn thương cũng đã tốt hơn rồi!
Thầy Hồng hất ống tay áo lên, lập tức đứng dậy.
Thắng một trận, tràn ngập tự tin, trạng thái tinh thần của hắn rất là kích động.
- Đánh?
Khóe miệng đám người La Chiêu giật giật một cái.
Đánh cái cái lông a! Lại nói, thương thế tốt không sai biệt lắm? Con mắt nào của ngươi thấy thương thế của chúng ta đã tốt chứ?
Ngươi có thể thuận lợi đi lại, ngay cả một vết thương cũng không có nhìn ra. Mà chúng ta còn khập khiễng, khi bình thường còn không thắng được, chứ đừng nói chi là hiện tại!
- Làm sao? Không dám sao? Không cần mượn cớ! Mỗi người các ngươi dùng hai chén rượu thuốc, ta mới dùng một chén, mặc dù bề ngoài nhìn tình huống của ta bình thường hơn rất nhiều. Thế nhưng trên thực tế lại không kém bao nhiêu!
Thầy Hồng nói.
- Không lớn cái rắm!
Đám người La Chiêu không nói nên lời.
Ngươi đi đường bước đi như bay, cái rắm cũng không có, bây giờ chúng ta ngồi cũng ngồi không vững, thiếu chút đã nằm trên giường, còn nói không kém nhiều, ngươi thật không ngại khi nói ra. . .
- So thì so, chỉ có điều, không phải là chúng ta, chúng ta mới vừa đánh một trận. Nếu tiếp tục so cũng không có ý nghĩa quá lớn, không bằng để cho bọn họ tới đi!
Cắn răng một cái, Trần Việt chỉ về phía mấy người bên cạnh.
- Không sai, chúng ta đã đánh qua, nếu tiếp tục đánh cũng không thể giải quyết vấn đề. Như vậy còn không bằng để chính bọn hắn tiến hành, thắng thua đều là chuyện của bọn hắn!
Ánh mắt La Chiêu sáng lên, vội vàng gật đầu nói:
-Thắng thì cứ theo phương án mà ta mới vừa nói, thua, thì theo ngươi!
- Không được! Vừa rồi ta đã nói, người của các ngươi đã phục dụng Hợp Linh đan, so với người của ta, không công bằng!
Thấy đối phương còn cố chấp để đám người thầy Trương tỷ thí, thầy Hồng vội vàng xua tay.
Bên này người mạnh nhất cũng kém một cái cấp bậc so với đối phương, đánh như thế nào cơ chứ?
Nếu như thực sự để cho bọn hắn đánh, chắc chắn bên này sẽ tất thua ah.
- Hợp Linh đan là thứ mà Đế đô mới có, các nước chư hầu chúng ta đều không có, điểm ấy mọi người đều công bằng. Người của ngươi không có dùng, chỉ có thể trách chính ngươi không chuẩn bị được, còn trách được ai?
Phùng Vũ hừ một tiếng, bĩu môi một cái:
-Có dám so hay không? Không dám so thì thiểu số phục tùng đa số, ba người chúng ta đồng ý là được, không cần quyết định của ngươi!
- Không sai, bốn nước chư hầu. Chỉ cần có ba đồng ý là được, nếu không cứ tiếp tục tranh luận tiếp, ngày mai cũng không có kết quả! Nếu như không dám thì trực tiếp nhận thua đi!
La Chiêu cũng vội vàng mở miệng.
Hiện tại ba người bọn hắn đã quyết định, tuyệt không thể đối chiến với thầy Hồng.
Những người khác đánh như thế nào, không quan trọng.
Những người mà bản thân bọn họ mang tới đều phục dụng Hợp Linh đan, tu vi mỗi người đều nghiền ép đối phương, muốn thắng còn không đơn giản hay sao?
- Các ngươi...
Thấy ba người lần nữa liên minh, ép hắn phải thừa nhận. Thầy Hồng tức giận tới mức hô hấp dồn dập, đang muốn nói gì nữa thì đã lần nữa bị Trương Huyền cắt ngang.
- Tốt, so thì so, chỉ là. . . Ba người ba trận như vậy quá phiền phức!
- Phiền phức?
Thấy lại là tên này, Phùng Vũ, La Chiêu nghiến răng nghiến lợi, hai mắt hơi híp lại:
- Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?
- Rất đơn giản, ta một mình đối chiến với chín người bên các ngươi. Các ngươi có thể lên một lượt, cũng có thể từng người một tới, chỉ cần ta thua, toàn bộ danh ngạch của Hồng Phong đế quốc chúng ta sẽ để lại cho các ngươi. . . Nếu các ngươi thua, danh ngạch của các ngươi đều nhường cho bên ta, được chứ?
Cười nhạt một tiếng, Trương Huyền nhìn qua.
- Một người đối chiến với chín người?
- Tên này đang nói chuyện cười gì vậy?
- Đúng vậy a! Một tên Hóa Phàm tứ trọng nho nhỏ, một người muốn khiêu chiến chín Hợp Linh cảnh như chúng ta, hắn đang mơ mộgn cái gì vậy?
. . .
Cả phòng ồn ào, như ong vỡ tổ.
Có thể từ thi đấu Danh sư trong các nước chư hầu trổ hết tài năng, trở thành ba thứ hạng đầu. Mỗi một người trong những người này đều là thiên chi kiêu tử, thiên tài tuyệt đỉnh. Lúc này lại bị một tiểu tử tu vi thấp bọn hắn mấy cấp bậc nhỏ đùa bỡn, quả thực khó mà chịu đựng!
- Thầy La, để ta đi giáo huấn tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng này. Ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt rồi!
Một tiếng quát vang vọng, một thanh niên đứng dậy, khí tức trên người chảy xuôi, giống như là bạo tạc. Đây là một cường giả Hợp Linh cảnh hậu kỳ!
Hợp Linh cảnh hậu kỳ, coi như chín người đối phương đều phục dụng Hợp Linh đan thì cũng được tính là người nổi trội nhất.
- Thầy Phùng, ta cũng đi, tên này hại ngươi thảm như vậy, không đánh hắn quỳ xuống nhận sai thì ta không xứng làm người của Phong Nguyên đế quốc!
Phía sau thầy Phùng cũng có một tên thanh niên đứng lên.
Nương theo hai người đứng dậy, tất cả mọi người sau lưng thầy Trần, thầy La, thầy Phùng đều không kìm nén được nữa mà từng người trợn mắt nhìn về phía Trương Huyền, hận không thể xé nát hắn ăn sống.
- Các ngươi muốn tỷ thí cùng hắn sao?
Thấy mọi người lòng đầy căm phẫn, người sau còn kích động hơn người trước, thầy La không nhịn được hỏi.
- Không sai!
- Tên này trong mắt không có trưởng bối, nhất định phải giáo huấn!
Mọi người cùng quát lên.
Thầy Phùng bị tên này chỉnh cho từ không trung rơi xuống. Người biết rất ít, thế nhưng chuyện vừa rồi hắn làm khó thầy La, tất cả mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt.
Thậm chí để thầy Hồng giao đấu với ba người khác cũng là chủ ý của hắn. Hiện giờ hắn lại lớn lối không biết ngượng như vậy, quả thực tội không thể tha.
- Cái này...
Thầy La nhìn về phía thầy Phùng, thầy Trần.
Chuyện này quan hệ trọng đại, hắn cũng không dám độc đoán.
Dù sao trước đó ai cũng không cảm thấy một mình thầy Hồng có thể đánh thắng ba người bọn hắn, kết quả. . . Nhóm người mình lại không có bất kỳ biện pháp nào chiến thắng đối phương.
Tên này thoạt nhìn thực lực thấp nhất, thế nhưng ngộ nhỡ hắn lại có thủ đoạn gì thì sao?
- Không dám? Coi như không dám. . . Ta đã sớm biết các ngươi cũng không có can đảm gì rồi. Còn nói là Danh sư, thiên tài, ta nhổ vào!
Hai người thầy Phùng, thầy Trần còn chưa có tỏ rõ thái độ thì đã thấy thanh niên ở phía đối diện lắc đầu, vẻ mặt rất là thất vọng.
- Ngươi...
Đám người thầy La như phát nổ.
Nói thật, quả thực tên này quá tiện!
Nhất là vẻ mặt vừa rồi, là chế giễu trần trụi.
- Tốt, so thì so! Chỉ là ta chỉ muốn xác nhận một chút, đổ ước vừa rồi ngươi có thể làm chủ được sao?
Cắn răng một cái, khuôn mặt La Chiêu rất là dữ tợn.
- Ta thua. Danh ngạch của Hồng Phong đế quốc thuộc về các ngươi, các ngươi thua, danh ngạch còn lại về ta, ta có thể làm chủ!
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Tốt, có thể làm chủ là tốt rồi!
La Chiêu nhướng mày, vẫy tay một cái:
- Lý Tú Liên!
- Thầy La!
Thanh niên Hợp Linh cảnh hậu kỳ, cũng chính là người kêu gào đầu tiên vừa rồi đi ra.
Quán quân thi đấu Danh sư của Tiềm Phong đế quốc, Lý Tú Liên, Tú Liên công tử.
- Đi lên giáo huấn hắn một lần, đánh thật hay cho ta, đánh cho hắn biết trời cao đất rộng thì ngưng!
Xiết chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng La Chiêu thiêu đốt.
Bình thường tỷ thí giữa các Danh sư, mặc kệ hai bên có bao nhiêu tức giận cũng sẽ nói tới điểm là dừng. Mà giờ phút này hắn trực tiếp nói, đánh thật tốt, đủ thấy được hắn đã tức giận đến loại trình độ nào.
- Yên tâm đi, thầy La! Ta sẽ để cho hắn biết, Trọc Thanh cảnh và Hợp Linh cảnh chênh lệch như thế nào!
Hừ lạnh một tiếng, Tú Liên công tử nhấc chân đi vào giữa gian phòng, lại vẫy tay một cái với Trương Huyền:
- Không phải vừa rồi ngươi rất phách lối hay sao? Tới đi, để ta xem một chút, nhìn xem thân thủ của ngươi có lợi hại miệng lưỡi của ngươi hay không!
- Thầy Trương. . . Ngươi phải cẩn thận!
Thầy Hồng không nhịn được dặn dò.
Mặc dù hắn có lòng tin rất lớn đối với thực lực của thầy Trương, thế nhưng. . . Đối phương là cường giả Hợp Linh cảnh hậu kỳ, chênh lệch giữa hai người thực sự quá lớn.
Ngộ nhỡ thua, tất cả danh ngạch đều mất đi, tất cả cố gắng trước đó đều biến thành bọt nước.
La Tuyền, Tất Giang Hải thì càng nhíu mày thành cục.
Biểu hiện của thầy Trương ở Vạn Quốc thành mặc dù nghịch thiên. Thế nhưng dù sao thực lực cũng vừa mới đột phá, đối chiến Hợp Linh cảnh hậu kỳ, có phải đã quá mức miễn cưỡng hay không?
- Yên tâm đi!
Biết mấy người này lo lắng cái gì, Trương Huyền cười nhạt một tiếng, đi tới giữa đại sảnh, lại nhìn về phía thanh niên trước mắt:
-Một mình ngươi không được đâu, bảo tám người bọn hắn cùng lên đi. Nếu không, ta sợ ngươi không có cơ hội!
- Ngươi...
Thấy đến bây giờ hắn còn nói lời điên cuồng, Tú Liên công tử xiết chặt nắm đấm:
-Không cần, đối phó với ngươi, một mình ta là đủ rồi!
Sưu sưu!
Nói xong hắn đã đánh xuống một quyền.
Hợp Linh cảnh hậu kỳ, linh nhục hợp nhất, quyền phong như sóng biển, lại còn mang theo uy áp linh hồn khiến cho người ta không sinh ra được ý niệm phản kháng.
Đổi lại là một Trọc Thanh cảnh đỉnh phong khác, có khả năng đã bị thua từ chiêu đầu. Thậm chí cả chuyện phản kích cũng không làm được.
Nhưng Trương Huyền không phải là Trọc Thanh cảnh đỉnh phong bình thường. Nhìn thấy nắm đấm của đối phương đánh tới, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, không có bất kỳ động tác gì cả, ngón cái và ngón giữa uốn lượn. . . Nhẹ nhàng bắn ra.
Phanh!
Đầu ngón tay và nắm đấm của Tú Liên công tử va chạm, người sau còn chưa kịp phản ứng thì đã bay ngược ra, ngã ra xa mười mấy mét. Đầu đâm vào trong rượu cách đó không xa, rất là chật vật.
Hai tay chắp ra sau lưng, Trương Huyền nhìn về phía Tú Liên công tử đang nằm ở dưới đất, mỉm cười nói:
-Hình như...
- Một mình ngươi, quả thật chưa đủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận