Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Lễ gặp mặt

Nghe thấy hai người đối thoại, Hình Viễn ở bên cạnh có chút ngây ngất.
Gia hỏa màPhi Nhi công chúa gặp phải kia hèn hạ vô sỉ, quả thực nói hắn còn nghe được. Thế nhưng người mà Lạc Thất Thất gặp phải, rốt cuộc là người nào mà có thể làm cho nàng sùng bái như vậy chứ?
Thậm chí. . . Đây cũng không phải là sùng bái đơn thuần, mà là say đắm!
- Hèn hạ vô sỉ? Hắn đã làm gì mà khiến cho ngươi như vậy?
Lạc Thất Thất hỏi.
- Hắn. . . Hắn quả thực không biết xấu hổ...
Càng nghĩ càng giận, Phi Nhi công chúa lập tức nói chuyện lúc trước ra nói lại một lần.
- Bảo ngươi làm tỳ nữ của hắn?
Nghe nàng nói xong, Lạc Thất Thất há hốc miệng, không thể tin được.
Người trước mắt nàng là ai cơ chứ?
Lục công chúa của Hồng Viễn đế quốc. Ở trong tay Hoàng đế bệ hạ được xem như là cục cưng quý giá. Hình Viễn đang ở cách đó không xa cái này, mỗi ngày đều truy cầu, ngay cả khoác lác cũng không dám nói một câu. . . Mà lại có thể có người dám để cho nàng làm tỳ nữ. . .
Lá gan cũng quá lớn a!
Lại nói, coi như thu nàng làm tỳ nữ, ngươi xác định có thể sai khiến được nàng hay sao?
Mỉm cười, nàng khẽ lắc đầu:
- Kỳ thật, ta lại cảm thấy, người này thật lợi hại. Có thể khiến cho Phi Nhi công chúa điêu ngoa của chúng ta tức thành như vậy, lại còn không dám nói nhảm, nhất định rất có bản lĩnh a!
- Ngươi...
Phi Nhi công chúa miệng chu miệng nói:
- Ngươi đừng có cười trên nỗi đau của người khác a? Đúng rồi, ngươi nói xem rốt cuộc ngươi đã có chuyện gì với ngươi kia?
- A, hôm nay ta đi tới Luyện Đan sư công hội...
Lạc Thất Thất cũng không có giấu diếm mà nói chuyện hôm nay mình gặp phải nói ra, nói rõ ra toàn bộ chi tiết một lần.
- Chỉ nhìn cách ngươi luyện đan đơn thuần mà đã có thể thuận miệng vạch ra hơn một trăm chỗ thiếu hụt? Chỉ điểm ngươi luyện đan, luyện chế ra dược vật lục phẩm. . . Cái này, cái này, quan trọng nhất là chỉ có hai mươi tuổi, như vậy cũng quá ngưu bức nha?
Nghe thấy lời bạn tốt nói, hai mắt Phi Nhi công chúa trợn tròn.
Lạc Thất Thất là bạn tốt của nàng, cũng là luyện đan đại sư nổi danh trong toàn bộ Danh sư học viện. Hầu như mỗi lần thi đấu của đan việnnàng có thể thu được vị trí trước mấy. Nhân vật như vậy, thế mà bị người ta một hơi vạch ra hơn một trăm chỗ thiếu hụt!
Như vậy người này có bao nhiêu lợi hại cơ chứ?
Đừng nói là Lạc Thất Thất, xem như bản thân nàng cũng không nhịn được có tâm muốn bái sư.
- Đúng vậy a, Lạc Thất Thất ta từ khi tu luyện chưa hề sùng bái qua một người nào, nhưng Trương lão sư lại là người mà ta bội phục nhất!
Nhớ tới khuôn mặt tự tin và phong độ tuấn lãng của người thanh niên kia, khóe miệng Lạc Thất Thất không nhịn được nhếch lên, khó mà kiềm chế được.
- Ừm, nghe ngươi nói như vậy ta cũng bắt đầu cảm thấy sùng bái. Một lúc nào đó ngươi gặp lại vị Trương lão sư này thì nhất định phải mang ta đi làm quen một chút, ta cũng muốn học tập luyện đan với hắn!
Phi Nhi công chúa nói.
- Được rồi, chờ lần sau ngươi nhìn thấy gia hoả kia thì cũng mang ta đi gặp một chút. Ta cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là người nào mà lại dám thu Phi Nhi công chúa của chúng ta làm tỳ nữ, nếu như không có bản sự này. Như vậy ta giúp ngươi đánh hắn tới mức không nhìn thấy đường thì thôi!
- Ừm!
Hai người hiểu ý cười một tiếng, tỷ muội tình thâm.
- Khụ khụ, hai vị, Diệp Tiền thái tử đã chuẩn bị tiệc tối cho chúng ta. Còn mời chúng ta đi tới gặp mặt các thiên tài của Huyễn Vũ đế quốc, trước đó cũng đã đồng ý. Hiện giờ chúng ta có nên đi tới tham dự một chút hay không?
Thấy nhị nữ càng ngày càng vui mừng, vui đến mức quên cả trời đất, Hình Viễn ở bên cạnh thực sự không nhịn được phải mở miệng nói.
- A, đúng rồi, còn có tiệc tối!
Lúc này Lạc Thất Thất mới nhớ tới:
- Nhất định phải đi rồi. Chỉ có điều, trước tiên chúng ta phải thu thập một chút, đổi lại một bộ y phục khác!
- Được rồi, ngươi đi thì ta cũng đi!
Tâm trạng đã tốt hơn, Phi Nhi công chúa cũng gật gật đầu.
Hàn huyên hồi lâu với bạn thân, tâm tình của nàng cũng đã tốt lên rất nhiều, không có phiền muộn như trước đó nữa. Cho nên muốn nàng tham gia tiệc, cũng không có gì cả.
- ...
Nghe thấy các nàng phải sửa sang, thay y phục, Hình Viễn vỗ trán một cái, cảm thấy sống không thể yên được.
Nữ nhân thay y phục tuyệt đối là một việc phiền toái nhất, xem ra buổi dạ tiệc này, không biết hắn còn có thể tham gia được hay không. . .
. . .
- Thái tử đến!
Bên này Hình Viễn tràn ngập bất đắc dĩ thì ở sảnh yến hội, thái tử Diệp Tiền đã sải bước đi vào.
- Thái tử điện hạ!
Nhìn thấy hắn đi tới, tất cả đám người Hồng sư đều đứng dậy ôm quyền bái kiến.
- Không cần phải khách khí!
Nói một tiếng, Diệp Tiền đi tới trước chủ vị, nhìn về phía người thanh niên đang ngồi bên người rồi cười cười:
- Ngô Chấn học trưởng!
- Ừm!
Ngô Chấn lên tiếng:
- Đám người Hình Viễn đâu?
- Đám người học trưởng một lát nữa mới đến!
Diệp Tiền nói.
- Ah!
Ngô Chấn gật gật đầu, không nói thêm lời nào nữa.
Thấy hắn không nói gì, Diệp Tiền biết là khách sẽ theo chủ, cho nên lúc này mới nhìn quanh một vòng, nói:
- Hôm nay, mục đích mời các vị tới đây, chắc hẳn không cần ta nhiều lời thì mọi người cũng đều biết a!
- Biết!
- Chúng ta biết rõ!
Đám người La Chiêu, Trần Việt gật đầu.
- Ừm, biết là tốt rồi, vậy trước hết để ta giới thiệu cho các ngươi một chút, vị này là Ngô Chấn học trưởng. Là Danh sư ngũ tinh hạ phẩm tới từ Hồng Viễn Danh sư học viện, là học viên năm thứ hai!
Diệp Tiền giới thiệu.
Ngô Chấn cũng không đứng dậy mà chỉ gật gật đầu đối với mọi người.
Thân là cao sinh của Danh sư học viện, cũng quả thực có loại ngạo khí này.
- Ngũ tinh hạ phẩm?
Nghe thấy lời giới thiệu, Trương Huyền có chút nghi ngờ nhìn về phía Hồng sư bên người hắn.
Danh sư không phải chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong hay sao? Hạ phẩm là có ý gì?
- Danh sư đạt tới ngũ tinh, tiến bộ sẽ càng ngày càng khó!
Hồng sư truyền âm.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
Đạt tới Danh sư ngũ tinh chẳng khác nào đã đi vào thượng tầng của đại lục. Không nói tới việc tu luyện càng ngày càng khó mà đẳng cấp cũng khó mà tăng trưởng thêm được.
- Bởi vậy, vì tiện phân chia đẳng cấp hơn. Cho nên bắt đầu từ Danh sư ngũ tinh đã chia làm ba cấp bậc hạ phẩm, thượng phẩm và viên mãn!
Hồng sư nói:
- Như vậy cũng tương đương với tu vi của bản thân! Cũng giống như ta, hiện tại ta là Hóa Phàm lục trọng, được gọi là ngũ tinh hạ phẩm, chờ ta đạt tới thất trọng thì chính là thượng phẩm. Bát trọng, thì là viên mãn! Đương nhiên, tu vi tăng lên, tầm mắt kiến thức cũng phải gia tăng, nếu không, sẽ không xứng với những phân chia cấp bậc này!
Trương Huyền đã hiểu ra.
Sau khi đạt tới Hóa Phàm cảnh, mỗi một đẳng cấp của Danh sư sẽ tương ứng với ba cấp bậc nhỏ Hóa Phàm.
Ví dụ như, muốn trở thành Danh sư tứ tinh thì nhất định phải nắm giữ tu vi Hóa Phàm nhị trọng trở lên.
Nhị trọng, tam trọng, tứ trọng đều là Danh sư tứ tinh, mà ngũ trọng Hợp Linh cảnh thì đã có thể xưng là nửa bước ngũ tinh.
Đạt tới lục trọng, thì thực sự biến thành Danh sư ngũ tinh.
Đương nhiên, nếu muốn trở thành ngũ tinh, tu vi chỉ là một trong các yêu cầu, vẫn còn cần khảo hạch.
- Hồng Viễn Danh sư học viện dựa theo những phân chia này mà tạo ra các năm. Những người mới vào học như các ngươi, đại bộ phận đều ở giữa tứ tinh đỉnh phong và nửa bước ngũ tinh. Là học sinh năm nhất! Khi trở thành Danh sư ngũ tinh chân chính thì chính là năm thứ hai, ngũ tinh thượng phẩm, thì là năm thứ ba. . . Cứ thế mà suy ra!
Hồng sư tiếp tục truyền âm:
- Hồng Viễn học viện tổng cộng có sáu niên cấp. Nói cách khác, coi như đạt đến Danh sư lục tinh thì cũng chỉ là học viên!
- Học viên Danh sư lục tinh?
Trương Huyền trợn tròn mắt.
Không hổ là Danh sư học viện, quả nhiên đủ cường đại!
Có thể đoán ra được, Danh sư trong đó nhiều vô số kể, cái gọi là thiên tài chỗ nào cũng có.
Vốn hắn đối với học viện cũng không có hứng thú gì quá lớn. Thế nhưng sau khi nghe được giới thiệu như vậy hắn lại có chút mong đợi.
Nơi có nhiều Danh sư hội tụ như vậy, có lẽ. . . Có thể tìm được phương pháp giải quyết Tiên Thiên thai độc! Coi như không tìm thấy, có thể học tập cùng với nhiều Danh sư như thế cũng có thể làm cho cấp bậc của mình nhanh chóng gia tăng.
So với hắn một mình tìm tòi còn mạnh hơn nhiều.
- Tên tuổi của Ngô sư chúng ta đã sớm nghe nói qua. Trong năm thứ hai của Hồng Viễn Danh sư học viện cũng là nhân vật bài danh phía trên. La Chiêu Tiềm Phong đế quốc có thể gặp một lần, có phúc ba đời!
Nghe thấy thái tử giới thiệu, La Chiêu cười khẽ rồi đứng lên:
- Lần thứ nhất gặp mặt, làm chủ nhà làm sao có thể tay không mà tới được chứ. . . Đoạn thời gian trước ta đi ra ngoài lịch luyện, vừa vặn lấy được mấy viên Tang Tước Tử ở Tây Tang chi địa. Như vậy đi, ta tặng cho Ngô sư và mấy vị bằng hữu từ Hồng Viễn học viện tới, coi như là thành ý!
Nói xong cổ tay hắn khẽ đảo, một chuỗi đồ vật màu đỏ tươi, như hạt sen xuất hiện. Sau đó nhờ chân khí của hắn lại chậm rãi bay đi về phía Ngô Chấn ở trên đài.
- Tang Tước Tử? Linh vật vô thượng mọc ra ở bên cạnh sào huyệt của linh thú Thiên Tước Tử Hóa Phàm bát trọng? Nghe nói thứ này sau khi dùng còn có thể khiến cho người ta thần thanh khí minh. Có tác dụng cực lớn đối với gia tăng tâm cảnh của Danh sư. . . Một lần đưa ra mấy khỏa, đây là lễ vật rất nặng!
- Quá lợi hại, đây chính là đồ tốt...
- Không hổ là đường chủ Danh sư đường Tiềm Phong đế quốc, vừa ra tay đã cực kỳ bất phàm...
. . .
Nhìn thấy đồ vật mà hắn lấy ra, mọi người kinh ngạc một hồi, ánh mắt tràn ngập vẻ nóng bỏng như lửa.
Ngay cả Trương Huyền và Hồng sư cũng nhìn một cái, đều khẽ cau mày.
Tang Tước Tử là một loại bảo bối không tầm thường, giá trị rất lớn, không kém gì viên nội đan Lạc Xà kia. Một lần lấy ra tặng người, xem ra tên La Chiêu này đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
- Tên này không nói thật...
Vẻ mặt khó coi, Hồng sư xiết chặt nắm đấm.
Ban ngày khi đi gây chuyện, mặc dù đối phương đã nói bốn người mà Diệp Tiền thái tử mời tới là ai. Thế nhưng cái gì cũng không có nói, hắn còn tưởng rằng đối phương cái gì cũng không biết, hoá ra. . . Đối phương đã sớm âm thầm chuẩn bị xong lễ vật!
Đi trước một bước chiếm tiên cơ, từng bước đều chiếm tiên cơ, hiện tại coi như muốn tìm bảo vật cũng đã không còn kịp.
- Tang Tước Tử? Đây chính là đồ tốt. Như vậy ta thay đám người Lục công chúa, từ chối thì bất kính!
Nhìn thấy đồ vật bay tới, ánh mắt của Ngô Chấn cũng sáng lên, bàn tay chộp ra một trảo, lập tức thu đồ vật vào trong lòng bàn tay.
Trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.
Thứ này rất là thưa thớt, coi như là hắn ở trong Hồng Viễn đế quốc, muốn có được nó cũng khá là phiền toái.
- La sư cũng đã chuẩn bị lễ vật, Trục Nguyệt đế quốc chúng ta sao dám rớt lại phía sau chứ? Đây là Tinh Nguyệt Bồ Đề mà ta tốn mười ngày mười đêm mới tìm được! Cũng đưa cho Ngô sư, mong rằng Ngô sư vui vẻ nhận lấy!
Ngón tay búng một cái, bốn đồ vật giống như trân châu bay tới, phía trên hiện lên màu sắc lóng lánh ôn nhuận, tỏa ra ánh sáng lung linh.
- Tinh Nguyệt Bồ Đề? Là hạt giống của Tinh Nguyệt thụ, một ngàn năm mới có thể mọc ra một khỏa, hấp thu tinh hoa của trăng sao ngưng tụ mà thành. Lực lượng ẩn chứa trong đó không thua gì nội đan của linh thú Hóa Phàm thất trọng đỉnh phong. Nếu như thường xuyên vuốt ve tu luyện thì còn có thể cảm ngộ tinh thần, khiến cho tâm cảnh trở nên càng thêm bao la, mênh mông!
- Giá trị thứ này so với Tang Tước Tử có thể nói là ngang sức ngang tài!
- Nào chỉ là ngang tài, có thể nói còn hơn a. Xem ra Trần sư cũng đã sớm có chuẩn bị!
- Bọn họ đã lấy nhiều đồ tốt như vậy, Hồng sư phải làm sao bây giờ?
Thấy Trần sư cũng đã lấy ra bảo vật trân quý như thế, La Tuyền và Tất Giang Hải liếc mắt nhìn nhau. Trong lòng đều lo lắng không thôi.
Xem ra đối phương vừa rồi nói khiêu khích chỉ là một món ăn khai vị, sát chiêu chân chính là ở chỗ này. Đối phương đã lấy ra bảo vật, Hồng sư phải làm sao bây giờ?
Ngay trong lúc bọn hắn lo lắng, chỉ thấy Phùng Vũ khuôn mặt sưng đỏ cũng đã lấy ra một bảo vật rồi đưa tới, giá trị không kém hơn cả hai thứ trước đó.
- Ha ha, Hồng sư, lần đầu gặp mặt, chúng ta đã lấy ra một ít tâm ý, ngươi thì sao?
Thấy mấy người đã đưa xong, La Chiêu nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nhìn lại.
Ào!
Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt tới bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận