Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Công Tây Thanh

- Vậy thì mang đi!
Mắt Trương Huyền sáng rực lên.
Vừa rồi liền nghĩ, nếu có thể mang đi cây này thì thật tốt, hắn cũng có thể mượn cơ hội đột phá đến tâm cảnh Cổ Thánh, không nghĩ tới Lý Ngư có thể làm được.
Suy nghĩ một chút liền hiểu, con cá này là hạch tâm của thế giới độc khí, mà thế giới này đối ứng chính là Tẩm điện, cả hai nhất định có quan hệ không thể tước đoạt, Khổng sư lưu nó lại, khẳng định cũng có mục đích cùng tính toán.
- Tốt!
Nghe được dặn dò, Lý Ngư bay ra, đuôi lay động, nhảy vào hồ nước trong hoa viên.
Cô cô cô cục cục!
Nước trong hồ xoay chầm chậm, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ. Vòng xoáy dần dần bay lên, nhẹ nhàng bao một cái, liền bao phủ Bồ Đề thụ ở bên trong, để nó thoát khỏi mặt đất.
- Cái này...
Không nghĩ tới dễ dàng như vậy, ánh mắt Trương Huyền sáng lên, ngay sau đó tinh thần khẽ động.
Phần phật!
Cây cối cùng ao nước đồng thời bị thu vào không gian gấp, trồng ở một chỗ trống, cách đó không xa tạo thành một hồ nước, Lý Ngư dạo chơi trong đó, thỉnh thoảng gây nên bọt nước.
Trương Huyền vội vàng nhìn lại cây cối, chỉ thấy Bồ Đề thụ vừa mới trồng vào, cũng không có bởi vì di chuyển mà trở nên uể oải, ngược lại cành lá càng thêm rậm rạp, cùng Bồ Đề thụ lấy từ Hồng Viễn hoàng thất kết nối chung một chỗ, tạo thành một thông đạo có thể bổ dưỡng linh hồn cùng tăng lên tâm cảnh.
- Có cây này, tâm cảnh ta xung kích Cổ Thánh không khó lắm...
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Cây này đặt ở không gian gấp, tùy thời có thể đi tu luyện, xung kích tâm cảnh Cổ Thánh tất nhiên sẽ đơn giản hơn không ít.
Đương nhiên, phương pháp nhanh nhất chính là ăn một cái Bồ Đề quả, chỉ bất quá tâm cảnh của hắn tấn cấp trong tầm mắt, tu vi còn kém rất xa, trực tiếp nuốt, có chút lãng phí, còn không bằng để lại cho cha mẹ, hiệu quả càng lớn!
- Lão sư...
Thấy Bồ Đề thụ bị lấy đi, đám người Triệu Nhã nghi ngờ nhìn qua.
- Các ngươi vào không gian gấp tu luyện đi!
Không còn cây cối, tiếp tục đợi ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, Trương Huyền vung tay lên, thu ba nữ hài vào không gian, để các nàng chậm rãi tu luyện, bản thân thì lao ra Tẩm điện.
...
Hô hô hô!
Tám thanh niên Chư Tử bách gia bị bẻ gãy tứ chi ném ra, tất cả đều tức đến không ngừng run rẩy, mặt mũi phát điên.
- Công Tây Thanh, bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?
Nuốt vào Đoạn Tục đan, xương cốt đứt gãy bắt đầu chậm rãi khôi phục, một thanh niên nhịn không được nữa hỏi.
Công Tây Thanh chính là thanh niên cầm đầu vừa rồi, hậu nhân của Tử Hoa Cổ Thánh.
- Chuyện này tuyệt đối không thể tính như vậy...
Sắc mặt Công Tây Thanh tái xanh, hàm răng cắn chặt.
Thân là hậu nhân của Chư Tử bách gia, đám người Danh Sư đại lục ở trong mắt bọn hắn, cùng thổ dân không có gì khác nhau.
Sự tình đi vào Khổng miếu này, có thể được bọn họ mượn dùng, hẳn nên kiêu ngạo mới phải, không nghĩ tới bảo vật bị cướp đi không nói, còn đánh hắn thành như vậy, quả thực tội đáng chết vạn lần!
- Nhất định phải trừng phạt!
- Thực lực của hắn không mạnh, nhưng Lạc Thất Thất kia không phải chúng ta có thể chống lại!
- Triệu Nhã cùng Ngụy Như Yên, hiện tại đều đạt đến Bất Hủ cảnh đại viên mãn, chúng ta căn bản không chống lại được !
...
Những người khác cũng nghị luận lên.
Tuy phẫn hận, nhưng cũng rõ ràng, thực lực của ba người này quá mạnh, căn bản không phải bọn họ bây giờ có thể chống lại.
- Chúng ta tự nhiên không phải đối thủ, có điều tổn thất Bồ Đề quả, chuyện này lão tổ khẳng định sẽ nhúng tay, hiện tại ta liền đưa tin cho hắn...
Công Tây Thanh hừ một tiếng, cố nén đau nhức kịch liệt, lấy ra một cái ngọc bài đặc thù, kể chuyện mới vừa phát sinh qua, có điều không nói tỉ mỉ là ai làm, chỉ nói Bồ Đề quả bị người đoạt, bọn họ bị trọng thương.
Tin tức mới vừa truyền ra ngoài không lâu, một cảm giác áp bách nồng đậm cuốn tới, để cho người ta hô hấp không thoải mái.
Ngay sau đó một bóng đen bất ngờ xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhìn thấy bộ dáng của bọn hắn, vẻ mặt âm trầm xuống:
- Chuyện gì xảy ra?
Nói xong, ngón tay điểm một cái, một giọt máu chia làm tám phần tràn vào trong cơ thể tám người, lúc trước tứ chi đứt gãy, ở dưới huyết khí bao phủ, rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu.
Cường giả Cổ Thánh tích huyết trùng sinh, bóng đen này, lại là cường giả Cổ Thánh!
- Lão tổ, ngươi nhất định phải làm chủ thay chúng ta...
Công Tây Thanh khôi phục lại, mang theo đám người đồng thời quỳ xuống đất.
- Ai làm?
Bóng đen híp mắt lại.
Bộ dáng hắn hơn sáu mươi tuổi, không có râu, đôi mắt mang theo sát ý, có điều vẻ mặt hơi trắng xám, cũng không biết là xuyên toa không gian quá nhanh, xuất hiện phản phệ, hay là gặp nguy hiểm gì.
- Là một vị Danh Sư của Danh Sư đại lục!
Công Tây Thanh cắn răng:
- Chúng ta mang theo Ngụy Như Yên hái Bồ Đề quả, tên này tới, ngang nhiên cướp trái cây đi, còn đánh chúng ta trọng thương, bẻ gãy tứ chi...
- Các ngươi có nói thân phận bản thân hay không?
- Nói, chúng ta nói mình là người Chư Tử bách gia, những trái cây này chúng ta hữu dụng, hơn nữa còn nói sẽ phân ra một ít, cho hắn làm thù lao... Kết quả người này vẫn ra tay với chúng ta!
Công Tây Thanh tiếp tục nói.
- Người Danh Sư đại lục, lúc nào phách lối như vậy?
Bóng đen gầm thét, khí tức trên người bỗng nhiên nổ tung, lực lượng cuồng bạo nghiền ép đến, làm cho tất cả mọi người run lẩy bẩy, không dám nói chuyện lớn tiếng.
Chư Tử bách gia cùng Danh Sư đường, đồng dạng truyền thừa Khổng sư, đều chú ý quy củ, người bọn hắn thúc trái cây phát triển, tên này lại ra tay cướp đoạt, mảy may quy củ cũng không nói, cùng Dị Linh tộc khác nhau ở chỗ nào?
- Lão tổ nhất định phải làm chủ cho chúng ta, giết tên kia!
- Coi như không giết, cũng phải bẻ gãy tứ chi, cho hắn biết đánh đổi...
Thấy lão tổ nổi giận, đám người đều gào thét.
- Yên tâm, nhất định sẽ thay các ngươi làm chủ...
Bóng đen gật đầu, thần thức lan ra, thanh âm vang lên:
- Vị Danh Sư vừa rồi đi vào kia, là hậu bối của vị bằng hữu nào? Nếu có, xin cho ta cái bàn giao, nếu không thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!
Hô!
Tiếng gió rít gào, không có một chút hồi âm.
- Xem ra không phải đời sau một vị Cổ Thánh nào đó, đã không có người che chở, vậy đừng trách ta không khách khí...
Thấy không có người trả lời, bóng đen hừ lạnh một tiếng, trên người tuôn ra sát khí, vừa định tiếp tục nói chuyện, liền nghe bọn hậu bối trước mặt trở nên kích động.
- Lão tổ, cái tên này đi ra...
Thanh âm kết thúc, phía trước quang mang nhẹ nhàng vụt qua, một bóng người bất ngờ xuất hiện ở trước mặt.
- Nhất định phải để cho hắn biết lợi hại...
Công Tây Thanh cắn răng, lời còn chưa dứt, chỉ thấy lão tổ thân thể cứng đờ, vẻ mặt khó tin:
- Các ngươi nói cướp đoạt Bồ Đề quả chính là... Trương Huyền?
- Không sai, chính là hắn!
Công Tây Thanh gật đầu.
- Ta còn có việc, đi trước một bước, chính các ngươi xử lý...
Hô!
Tiếng nói kết thúc, bóng đen biến mất không thấy gì nữa.
- ...
Công Tây Thanh.
- ...
Đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận