Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tần quản sự giải độc phương pháp

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

– Ngươi biết?
Sở Thiên Hành cùng Trung Thanh Vương có chút kỳ quái nhìn qua.
Đường đường Tôn Y Sư thất tinh đỉnh phong cũng không có tìm được biện pháp,
bản thân ngược lại bị độc choáng váng, ngươi một quản sự y thuật cũng không
hiểu, làm sao có thể biết được?
– Ân, lúc trước ta cũng trúng qua loại độc này, bây giờ đã triệt để chế trụ...
Tần quản sự gật đầu.
– Vậy thì tốt quá, còn không mau mau trị liệu giúp ta...
Nghe được thuộc hạ lại cũng bị Trương Huyền hạ độc, còn chữa khỏi rồi, Trung
Thanh Vương vội vàng hô.
– Vâng! Bất quá ta trị liệu, có thể sẽ tương đối đau, mong Vương gia nhẫn nại
một ít...
Tiến về phía trước một bước, vẻ mặt Tần quản sự ngưng trọng.
– Bổn vương trải qua sinh tử, dạng thống khổ gì không có chịu qua, yên tâm!
Trung Thanh Vương mang theo tự tin cùng uy nghiêm.
Năm đó ở chiến trường cửu tử nhất sinh còn không sợ, giải độc mà thôi, lại
thống khổ, còn có thể thống khổ đi nơi nào?
– Chỉ cần có thể giải độc, ta lập tức phong ngươi làm quản gia của vương phủ,
quản lý tất cả mọi người...
Trung Thanh Vương nói tiếp, lời còn chưa dứt, liền chứng kiến một bàn tay phá
không mà đến.
Ba!
Thoáng cái quất vào trên mặt của mình, nóng rát giống như muốn xé rách khuôn
mặt thành hai nửa.
– Ngươi...
Không có nghĩ đến thuộc hạ này không giúp đỡ trị liệu, ngược lại trực tiếp tát
tai, Trung Thanh Vương sắp điên rồi, tức giận gầm lên, nhưng tiếng nói còn
không có kết thúc, lại chứng kiến đối phương hung hăng rút xuống.
Ba! Ba! Ba! Ba!
Liên tục mấy tát, khuôn mặt của Trung Thanh Vương lập tức sưng đỏ lên, tròn
như bột bánh bao lên men, tràn đầy tơ máu.
– Vương gia, cảm giác khá hơn chút nào không?
Liên tục mấy tát, đã dùng hết toàn lực, Tần quản sự mệt mỏi thở hồng hộc, cẩn
thận từng li từng tí nhìn qua.
– Tốt muội muội ngươi, lão tử muốn giết ngươi...
Ánh mắt huyết hồng, Trung Thanh Vương đứng dậy, biểu lộ muốn giết người.
Thanh Nguyên đế quốc đệ nhất Vương gia, thân phận cao như thế, lại có thể bị
thuộc hạ của mình, ở trước mặt Hoàng Đế tát, mấu chốt là đánh xong, còn hỏi...
tốt hơn chút nào không?
Thật giống như cưỡng gian xong, còn hỏi “thoải mái không” .
Tốt mẹ ngươi a!
Lão tử đánh chết ngươi...
Trung Thanh Vương tức giận sắp nổ.
– Còn chưa khỏe? Vương gia đừng gấp, ta còn có biện pháp tốt hơn...
Ổn định Trung Thanh Vương nổi giận, Tần quản sự cắn răng.
– Biện pháp tốt hơn?
Trung Thanh Vương sửng sốt một chút, đang muốn nói chuyện, liền chứng kiến Tần
quản sự đã cỡi giầy, tản ra mùi thối đặc thù, thẳng tắp đập tới khuôn mặt của
hắn.
Bành!
Còn chưa kịp phản ứng, cả bộ mặt quay thành bánh quai chèo, lăng không xoay
tròn hai vòng, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.
Cái này là Tần quản sự sau khi đánh mặt hiệu quả trị liệu không tốt, tìm người
thí nghiệm qua, hiệu quả hết sức rõ ràng, một cước xuống dưới, thì có kỳ cống
hiến.
Vốn thuộc về bí pháp, không dám nói cho người khác biết, nếu như Vương gia
cũng trúng độc, tự nhiên phải lấy ra.
– Ta giết ngươi...
Nhìn dưới đất rơi vài cái răng, ngửi mùi vị thối hoắc trên mặt, Trung Thanh
Vương thật điên rồi.
Để thuộc hạ giải độc, chẳng những không cho dược vật, ngược lại tát tai, quất
giày... Quả thực tội không thể thứ cho!
Mãnh liệt đứng dậy, khí tức trên thân như rồng như hổ, hai mắt như điện, hận
không thể lập tức xé đối phương thành hai nửa.
Còn chưa kịp động thủ, chợt nghe Hoàng Đế bệ hạ kinh ngạc lên tiếng:
– Trung Thanh Vương, độc của ngươi... giải rồi hả?
– Độc?
Nhịn không được sửng sốt một chút, giống như bị đối phương liên tục công kích,
kịch độc mang đến đau đớn, tựa hồ thật giảm bớt, hơn nữa càng ngày càng ít.
– Cái này... Đến cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Cố nén xúc động xé đối phương thành hai nửa, Trung Thanh Vương hỏi.
– Bẩm báo Vương gia, hôm nay ngươi để cho ta đi mang Trương Huyền tới, trong
lời nói xuất hiện chút mâu thuẫn, hắn liền lặng lẽ hạ độc ta... Loại độc chất
này, ta tìm người xem, không phát hiện được không nói, còn sẽ ăn mòn nội tạng,
khiến người ta thống khổ không chịu nổi... Bất quá, hắn nói với ta phương pháp
giải độc... là tát tai! Đánh càng tàn nhẫn, hiệu quả trị liệu càng nhanh, vì
vậy... thuộc hạ mới cả gan xuất thủ với Vương gia, kính xin Vương gia thứ lỗi!
Tần quản sự ôm quyền, giải thích cặn kẽ một lần.
– Đánh tát giải độc? Còn có loại độc dược này?
Trung Thanh Vương cùng Sở Thiên Hành liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy khiếp
sợ, biểu lộ như gặp quỷ rồi.
Loại độc chất này, đừng nói chưa thấy qua, nghe cũng không có nghe qua.
– Vâng!
Tần quản sự gật đầu.
– Chế biến ra loại độc dược này, Trương Huyền kia quả thực đáng giận...
Tức giận đến bờ môi run rẩy, Trung Thanh Vương đang muốn tiếp tục nhục mạ, lại
cảm thấy thân thể run lên, đau nhức kịch liệt kéo tới.
– Không tốt, lại muốn phát tác... Nhanh, nhanh lên!
Vừa nghĩ tới kịch độc mang đến đau đớn, toàn thân Trung Thanh Vương phát run,
vội vàng đi vào trước mặt Tần quản sự, đưa mặt tới, cắn chặt hàm răng, tràn
đầy khát vọng:
– Dùng sức!
...
– Quả nhiên có tác dụng...
Vừa đi ra Danh Sư Đường, Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười.
Thời điểm cho Trung Thanh Vương uống rượu ngon, liền lặng lẽ lưu lại một đạo ý
thức, giấu ở trong cơ thể đối phương, coi như là cường giả Nguyên Thần Cảnh
cũng không cách nào phát hiện.
Thời điểm đối phương nhục mạ mình phát động, khiến Thiên Đạo chân khí biến
thành kịch độc, tàn sát bừa bãi trong người, nguyên nhân chính là lưu lại
chuẩn bị như thế, mới không chút do dự giao cho Hoàng Đế bệ hạ.
Dù sao sinh tử đều ở một ý niệm của mình, mang đi hay không đều không coi vào
đâu.
Vốn lưu lại Tần quản sự kia chẳng qua coi là một con cờ sử dụng, không nghĩ có
tác dụng gì quá lớn, không nghĩ tới tên này lại có thể tin tưởng phương pháp
“đánh mặt trị liệu” của mình...
Như vậy ngược lại làm cho mình giảm đi không ít phiền toái, trước hết để cho
Trung Thanh Vương nếm chút khổ sở lại nói.
Ở dưới ý thức của hắn khống chế, tuy phương pháp đánh mặt trị liệu thoạt nhìn
có thể chữa trị Thiên Đạo chân khí mang đến ăn mòn, nhưng cũng phải dùng nhiều
lần...
Thời điểm đánh “giải độc”, thời điểm không đánh phát tác... chuyện thú vị như
vậy, hắn có thể chơi vui vài ngày.
Bất quá, cũng không biết vị Trung Thanh Vương này, có thể chịu bao lâu...
Câu thông đạo ý thức giấu ở trong cơ thể đối phương một lát, Trương Huyền liền
không để ý tới nữa, theo sát ở sau lưng Ngô sư, không lâu sau, đi tới một Giao
Dịch Tràng thật lớn.
– Đây không phải địa phương của Giám Bảo Sư Công Hội chỗ sao?
Nhìn chung quanh, xác định vị trí, Trương Huyền kỳ quái.
Căn cứ Hình Đường chủ nói, nơi đây hẳn là Giám Bảo Sư Công Hội, thế nào lại là
cửa hàng?
– Đặc tính của Giám Bảo Sư Công Hội ngươi cũng rõ ràng, chỉ cần thành lập,
chung quanh nhất định sẽ diễn biến thành cửa hàng, cái này là chuyện không có
cách nào khác!
Ngô sư cười nói.
– Cũng đúng...
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Giám Bảo Sư có thể phân biệt bảo vật là thật hay giả, chức nghiệp đặc thù,
Công Hội thành lập, thì có liên tục không ngừng người tới đây xem xét, được
giấy chứng nhận, tương đương đã có bảo đảm chất lượng, dễ dàng bán ra, bởi vậy
tới nơi này mua đồ, so sánh đi địa phương khác càng nhiều... Dần dà, chung
quanh Công Hội liền hình thành thương hội khổng lồ, tạo thành trung tâm mậu
dịch.
– Đúng rồi, ngươi nói Phẩm Giám Hội, là chuyện gì xảy ra? Vì sao Hội trưởng
Thư Họa Sư Công Hội cũng tới?
Trương Huyền hỏi tiếp.
Nếu như chỉ là đánh giá bảo vật, Giám Bảo Sư Công Hội Hội trưởng xuất hiện
không kỳ quái, Hội trưởng Thư Họa Sư Công Hội cũng xuất hiện là có ý tứ gì?
– Bảo vật cần đánh giá, là Vô Bi lão nhân hai nghìn năm trước lưu lại một bức
tranh chữ.
Ngô sư nói.
– Vô Bi lão nhân?
– Hắn là Thư Họa Sư nổi danh nhất Thanh Nguyên đế quốc từ trước tới nay, thiên
phú cực cao, chưa tới ba trăm tuổi, đã đạt đến bát tinh... Chỉ tiếc, vừa mới
chúc mừng xong ngày sinh ba trăm tuổi, ở ngày thứ ba liền biến mất vô tung vô
ảnh, cụ thể đi địa phương nào, ai cũng không biết! Đoán chừng là bị người hại.
Ngô sư lắc đầu.
– Ba trăm tuổi? Loại tuổi này đối với cường giả Thánh Vực mà nói, không tính
lớn, vì sao phải gọi là... Vô Bi lão nhân?
Trương Huyền không hiểu.
Vô luận Hình Đường chủ hay Ngô sư, đều ít nhất vượt qua năm trăm tuổi, ba trăm
tuổi... ở Thánh Vực coi như là vô cùng trẻ, xưng hô thế này...
– Sở dĩ tự xưng Vô Bi lão nhân, cùng bản thân trải qua có quan hệ, nghe nói
lúc còn trẻ, thiên phú không hiển sơn lộ thủy, mãi cho đến hơn một trăm tám
mươi tuổi, Thánh Vực cũng không có đạt tới, vốn tưởng rằng rất nhanh sẽ tử
vong, ai ngờ không biết như thế nào đột nhiên thông suốt, thiên phú Thư Họa
như quỷ thần phụ thể, ngắn ngủn mười năm, thì đến được thất tinh, mượn cái này
tu vi cũng đột phá Thánh Vực... Bởi vì thời điểm đột phá lớn tuổi, thoạt nhìn
cực kỳ già nua, vì thế tự cho mình là lão nhân.
Nhớ tới cuộc đời của Thư Họa Đại Tông Sư kia, Ngô sư giải thích.
– Thì ra là thế...
Trương Huyền gật đầu.
Tuổi thọ của Hóa Phàm cảnh chỉ khoảng hai trăm năm, một trăm tám mươi tuổi vẫn
còn Hóa Phàm, cơ bản liền không cách nào đột phá, bằng chừng ấy tuổi, lại có
thể lấy họa nhập đạo, thong dong thành Thánh... Không thể không nói, là một
truyền kỳ.
Hai người đang nói chuyện, thì đi vào cửa hàng.
Cửa hàng so với tưởng tượng còn muốn hùng vĩ, bảo vật cái gì cần có đều có,
không ít người qua lại ở bên trong, lựa chọn vật phẩm mình cần.
Minh Lý Chi Nhãn chuyển động, Trương Huyền nhìn lướt qua, nhịn không được lắc
đầu.
Dù nơi đây có không ít bảo bối, nhưng đều là vô cùng bình thường, đối với
cường giả Hóa Phàm có lẽ tác dụng không nhỏ, nhưng với hắn mà nói, căn bản
không dùng được.
– Vật phẩm lầu một của cửa hàng, đều là tạp hoá, giá cả không tính quá cao,
tới đây mua, hầu như đều mang theo tâm lý đào bảo, có thể đào được tốt nhất,
đào không được, cũng sẽ không thua thiệt quá nhiều! Từ lầu hai bắt đầu, rất
nhiều bảo vật có giấy giám định của Giám Bảo Sư, dù giá cả hơi cao, nhưng có
thể cam đoan, mua không phải là hàng giả!
Ngô sư giới thiệu một chút:
– Trương sư có muốn ở trong cửa hàng đi dạo, tùy tiện nhìn xem hay không?
– Không cần...
Trương Huyền lắc đầu.
Hiện tại hắn thiếu nhất chính là Tinh Nguyên thượng phẩm, mà thứ này, nơi đây
khẳng định không có.
Còn dược liệu, khoáng thạch, Sở Thiên Hành đã lấy ra toàn bộ, không cần mua
sắm.
Cái gì cũng không thiếu, thì không cần phải loạn chuyển ở chỗ này.
– Vậy thì chúng ta trực tiếp đi lầu năm, Phẩm Giám Hội cử hành ở trên đó...
Ngô sư cười cười, dẫn đường.
Vượt qua đám người, dọc theo thang lầu đi lên lầu năm.
Nơi đây không có địa phương bán bảo vật, mà là một đại sảnh rộng lớn.
Đi thẳng về phía trước, hai người còn không có vào phòng, liền chứng kiến hai
người đi tới, nhìn thấy một cái trong đó, Trương Huyền nhịn không được sững
sờ.
Không phải người khác, đúng là vị “cố gắng lên” kia, hậu nhân Trương gia...
Trương Cửu Tiêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận